Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất luận kẻ nào cũng không được rời đi!

1583 chữ

Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, Tả Lãnh Dương đã im lặng nhìn Lục Cửu Thiếu, ánh mắt giống như lôi điện sắc bén, trấn nhiếp tâm hồn!

Chỉ bởi vì Lục Cửu Thiếu ghé vào lỗ tai hắn nói một cái tên —— Lăng Hàn!

Ánh mắt lóe lóe, nhìn Lục Cửu Thiếu môi chứa đựng nụ cười, Tả Lãnh Dương bỗng nhiên cả người khí thế đại phóng.

“Ầm ——”

Từng đợt gió mạnh mẻ quét ngang qua, phá hủy cả khu khảo nghiệm, ngay cả thính phòng nơi xa kia cũng không thể thoát khỏi.

Từng đợt sóng dữ dội nổi lên, làm cho tất cả mọi người không nhịn được sắc mặt sợ hãi, lui về phía sau, co co rúc rúc bảo vệ mình.

Dĩ nhiên, mọi người vẫn không quên trong lòng yên lặng mắng Lục Cửu Thiếu ngu xuẩn.

Đáng chết!

Lục Cửu Thiếu cái đồ ngu xuẩn này lại dám đi túm huyền bào của Tả đại nhân, nàng không muốn sống nữa sao? !

Trách không được Tả đại nhân tức giận như vậy, không đem nàng tại chỗ xé thành mảnh nhỏ, đã là phúc ba đời của nàng rồi.

Chẳng qua là vòng xoáy hồn lực uy lực như thế, Lục Cửu Thiếu có thể toàn mạng trở ra hay không cũng là vấn đề a.

Diệp Huy gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng hét lớn: “Lục Cửu Thiếu! Lục Cửu Thiếu!”

Chỉ tiếc hắn quá yếu, thoáng cái đã bị ném sang một bên, vừa lúc ngã xuống bên người Tần Anh.

Nhưng là căn bản không ai đi giúp hắn, mỗi người ánh mắt đều giống như là xem kịch vui, đặc biệt là Tần Anh, nàng cơ hồ hưng phấn đến muốn cười to ba tiếng.

Người nào không biết Tả đại nhân ghét nhất là có người đến gần hắn, ngoại trừ những người hắn cho phép thì không ai có thể đến gần. Lục Cửu Thiếu này thật cho là mình hoàn thành khảo nghiệm tựu rất giỏi sao, thật sự là buồn cười.

Tốt nhất lần này bị Tả đại nhân đánh cho thành tàn phế thì quá tốt rồi!

Diệp Huy dưới tình thế cấp bách kéo tay áo Tần Anh đứng lên nói: “Ngươi nhanh lên một chút đi giúp giúp Lục Cửu Thiếu a!”

Tần anh vừa nghe liền bị Diệp Huy ngu xuẩn chọc cười.

Hắn chẳng lẽ không biết mình hận Lục Cửu Thiếu hận đến muốn chết sao? Làm sao còn đi cứu nàng!

Tần Anh lạnh lùng khiêu mi cười một tiếng nói: “Đây chính là kết quả của người không biết lượng sức mình!”

Lục Cửu Thiếu a Lục Cửu Thiếu, rất nhanh ta sẽ trở thành Phượng Hoàng, mà ngươi cuối cùng cũng chỉ là một con gà rừng yếu đuối mà thôi!

Kết quả như vậy thật sự là quá thống khoái!

Nàng Tần Anh từ nhỏ sống ở Thiệu gia, mặc dù trong mắt ngoại nhân là nàng hưởng thụ lấy vinh hoa phú quý, nhưng trên thực tế hết thảy thống khổ cùng hèn mọn chỉ có chính nàng biết.

Nàng bất quá là Thiệu gia Gia Chủ nhất thời cao hứng mà ra đời đồ chơi, nàng thậm chí đến tư cách có họ “Thiệu” cũng không có.

Nếu như không phải là thời điểm nàng năm tuổi bị người phát hiện có một chút thiên phú tu luyện, thì nàng đã sớm không biết chết ở cái gì góc nào.

Nàng giống như một con chó tìm cách sinh tồn, chỉ có thể vẫy đuôi khi gặp chủ là Thiệu Thanh Nhu thì lúc này mới còn sống.

Nàng như vậy nỗ lực, Lục Cửu Thiếu cái phế vật này tại sao có thể hơn nàng!

Người người đều nói nàng (LCK) là tai tinh chuyển thế, nhưng là nàng (LCK) lại may mắn hơn nàng (TA) nhiều lắm không phải sao?

Rõ ràng trên người danh nhơ so sánh với nàng nhiều hơn, nhưng có người thật lòng thật dạ yêu quý, bảo vệ nàng; rõ ràng chỉ là hai bàn tay trắng Đại phế vật, lại là người thừa kế của Lục gia, tiểu thư đích danh xưng, lại còn có thể sinh hoạt trong hoàng tộc!

Cho dù mọi người khinh bỉ thống hận, nàng (TA) cũng không dám đối với nàng (LCK) hạ sát thủ, chỉ dám chê cười, chỉ dám làm tổn thương một chút ít da thịt bên ngoài.

Trời mới biết nàng (TA) vì sống có bao nhiêu lần phải chạy trốn, cho nên nàng thống hận Lục Cửu Thiếu, vô cùng vô cùng thống hận, thống hận Lục Cửu Thiếu may mắn, nàng muốn làm cho nàng chết!

Tan xương nát thịt!

Chết không toàn thây!

Tần Anh đúng là cũng làm như vậy, kích động Thiệu Thanh Nhu cùng một ít người ủng hộ nàng, thừa dịp hỗn loạn, một chưởng đem Lục Cửu Thiếu đánh rớt vách núi.

Chẳng qua là không nghĩ tới cái này phế vật sinh mệnh lực giống như con gián đánh không chết!

Bất quá không sao, nàng còn sống cũng được.

Nàng muốn cho Lục Cửu Thiếu nhìn nàng từng bước đi lên đỉnh cao!

Nghĩ xong, Tần anh từ trong tay Diệp Huy đem ống tay áo giật trở lại, mặt tràn đầy giễu cợt cùng châm biếm: “Ngươi ở cùng với một cặn bã như vậy, Diệp Huy ta xem ngươi là coi như xong!”

Diệp Huy sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi khi nào mới chịu xong đây!”

“Ngươi!”

. . . . . .

Thời điểm hai người còn đang cải vã, kia vòng xoáy chậm rãi lắng xuống, đứng ở trung tâm vòng xoáy xuất hiện hai người.

Không giống với trong tưởng tượng của mọi người, Lục Cửu Thiếu nàng chẳng những không thiếu cái tay cái chân nào mà còn toàn thân đều rất tốt.

Ngược lại, sắc mặt Tả Lãnh Dương lại một mảnh âm trầm cùng kinh khủng, ánh mắt kia phảng phất là muốn đem người trước mắt tháo thành tám khối.

Lục Cửu Thiếu khiêu mi nói: “Ta lời nói đến thế, ngươi tin hay khộng, tự mình quyết định đi!”

Nói xong, Lục Cửu Thiếu hai bước đi tới, một tay đem Diệp Huy lôi đi, tức giận nói: “Ngươi kẻ ngu này, khẩn trương như vậy làm gì?”

Diệp Huy có chút lúng túng: “Ta. . . . . . Ta đây không phải là. . . . . . Lo lắng ngươi sao?”

Lục Cửu Thiếu im lặng, này có cái gì phải lo lắng, cũng không phải là không biết kế hoạch.

Nhưng là hắn phản ứng như lại trực tiếp mang đến hiệu quả, tuyệt đối so với không có tốt hơn, dù sao lần này Tần Anh là tuyệt đối khó lòng phòng bị.

Hồi lâu sau, lửa giận trong lòng Lãnh Dương rốt cục từ từ lắng xuống.

Hoặc là nói đây là lặng yên trước giông bão giống như là cuồng phong bạo vũ trước sự yên lặng, thâm trầm đến làm cho lòng người sợ hãi.

Hắn gằn từng chữ, sâu xa nói: “Đấu hồn sứ giả nghe lệnh!”

Mấy đạo thân ảnh màu đen giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Tả Lãnh Dương, nếu như không phải là dưới thân thể của bọn hắn xuất hiện cái bóng, thì tất cả mọi người cho là mình gặp quỷ.

Ngay cả Lục Cửu Thiếu đều kinh ngạc khiêu mi, những người này rất đáng sợ, kia nhợt nhạt hô hấp đã cùng hoàn cảnh chung quanh hoàn toàn dung hợp làm một thể, Đấu Hồn Tông không hổ là nhất đẳng tông môn, ám vệ bí mật công phu không ai sánh bằng.

“Có thuộc hạ.”

“Đem nơi này vây quanh, bất cứ người nào cũng không cho rời đi, người vi phạm giết không tha!”

“Dạ!”

Nói xong, Tả Lãnh Dương tung mình cưỡi Dực lôi bay vút lên, trong nháy mắt biến mất không thấy bòng dáng.

Tại chỗ tất cả mọi người mộng, không khí là một mảnh yên lặng quỷ dị, chẳng qua là mọi người trong lòng tới tới lui lui đem Lục Cửu Thiếu mắng trăm ngàn lần!

Ngươi nói Lục Cửu Thiếu có phải bị bệnh hay không? !

Đã làm cho Tả đại nhân giận tím mặt, còn muốn đưa bọn họ tất cả mọi người tha xuống nước. . . . . . Quả thực tức chết người!

Chẳng qua là không có một ai dám nói lên ý kiến, nói đùa gì vậy ngay cả đấu hồn sứ giả đều đi ra. . . . . . Tả đại nhân lần này là thật không có tính toán tha cho a.

Có nhiều người nhìn về phía Lục Cửu Thiếu ánh mắt tràn đầy tối tăm, bọn họ cảm thấy Lục Cửu Thiếu quả nhiên là siêu cấp tai tinh!

Nàng vừa xuất hiện, đầu tiên là để cho đệ tử gặp được một sao ma thú, tiếp nữa lại để cho Tả đại nhân nổi đóa.

Như vậy siêu cấp phế vật cùng thằng xui xẻo, hẳn là phải sớm siêu sinh, để tránh tai họa mọi người.

Bỗng nhiên có người yếu ớt hỏi đến: “Cái này. . . . . . Niếp trưởng lão, khảo nghiệm có hay không tiếp tục? Mới vừa rồi Tả đại nhân nói. . . . . . Để cho ngài tiếp tục chủ trì khảo nghiệm . . . . . .”

Bạn đang đọc Ma Đế Quấn Thân: Thần Y Cửu Tiểu Thư của Ngân Bình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.