Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bia đỡ đạn nho nhỏ, người đàn ông chính trực

1571 chữ

Lục Cửu Thiếu mở to hai mắt, vội vàng nặn ra một nụ cười, thu lại nước mắt nơi đáy mắt nói: “Ừ, thường thẩm ta biết rồi! Ta muốn đi tham gia khảo nghiệm, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”

Thường thẩm sửng sốt, kiên trì muốn đứng dậy: “Đã trễ thế này rồi, thường thẩm chuẩn bị đồ ăn sáng cho. . . . . .”

Lục Cửu hiếu đem nàng đè xuống, cười nói: “Không cần không cần, thường thẩm ngươi tiếp tục ngủ một hồi, tại địa điểm khảo nghiệm có chuẩn bị đồ ăn sáng.”

“Thật không?”

“Ừ.”

Thường thẩm cũng thật là có chút lực bất tòng tâm rồi, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Cửu Thiếu, không bao lâu nàng lại một lần nữa nằm ngủ.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Cảm ơn bạn đã ghé thăm

Lục Cửu Thiếu dịch tốt góc chăn, thay mình ngụy trang một phen, ra cửa mua giúp đồ ăn sáng cho thường thẩm, lúc này mới chạy tới sân tông môn khảo nghiệm.

Ở trên đường, trong lòng Lục Cửu Thiếu có loại khát vọng trước nay chưa từng có.

Nàng nhất định phải tiến vào tông môn!

Nhất định!

. . . . . .

Địa điểm Tông môn khảo nghiệm là quảng trường trung tâm của Ngư Dược Thành, quảng trường với diện tích hùng vĩ lúc này người tới tấp nập, chỉ có đài luyện võ là trống không.

Giữa trung tâm võ đài bày đặt một khối đen nhánh, trơn bóng tháp nhọn, ước chừng cao ba tầng lầu, trên thân tháp khắc huyền ảo và tinh sảo Đồ Đằng.

Bên cạnh võ đài vây quanh năm tầng đài cao, mỗi một tầng là một khán đài.

Theo tầng lớp mà lên chỗ ngồi cũng càng ngày càng ít, mà tầng cao nhất chỉ để một khối điêu khắc Bạch Ngọc mà thành chỗ ngồi.

Cách được xa như vậy mà Lục Cửu Thiếu vẫn có thể cảm nhận được một khí tức thuần khiết lúc ẩn lúc hiện tại chỗ ngồi trên tầng cao nhất.

Đây không phải là khí tức giống với khí tức của Đại Ma Vương sao? !

Chẳng lẽ nói. . . . . . Thần điện thật sự có người đi tới rồi!

Này chuyện nàng giả dạng làm sứ giả của Thần Điện không phải là rất nhanh cũng sẽ bị vạch trần?

Lục Cửu Thiếu kéo người bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Này. . . . . . Thần điện phái thần sử tới đây sao?”

Người nọ nhìn Lục Cửu Thiếu một cái, thấy nàng ăn mặc rách tung toé, không kiên nhẫn cười lạnh nói: “Ngươi là nghe nói có đại nhân tới Ngư Dược Thành cho nên muốn nhìn một chút đúng không? Ngươi cho rằng đại nhân là ngươi muốn gặp là có thể thấy? Tòa ghế ngồi thần điện này ghế, chỉ là một nghi thức cùng truyền thống mà thôi, ngươi còn không có tư cách thấy thần sử đại nhân!”

Thì ra là như vậy, chỉ cần không có người là tốt rồi.

Đang lúc Lục Cửu Thiếu thở phào nhẹ nhỏm, người nọ bất mãn nói: “Ngươi đứng ở chỗ này làm gì, nơi này là chỗ xếp hàng trắc thí, mau mau đi một bên.”

Lục Cửu thiếu không có so đo, tìm một vòng phát hiện bóng lưng Diệp Huy đang hết nhìn đông tới nhìn tây, lúc này mới cất bước đi tới.

Người nọ nhìn thấy Lục Cửu Thiếu thế nhưng đi tới đội ngũ Thanh Viêm Đế Quốc, ngây ngẩn cả người, người ăn mặc rách rưới này dĩ nhiên là Thanh Viêm Đế Quốc người thí luyện? !

Này. . . . . . Thanh Viêm Đế Quốc lúc nào trở nên như vậy “Đê điều” rồi?

“Diệp Huy, ngươi đang ở đây tìm cái gì vậy?”

Bị Lục Cửu Thiếu gọi tên, thiếu niên bị làm cho sợ đến cả người nhảy lên, nhìn kỹ lại phát hiện sắc mặt của hắn có chút hồng.

Hắn quay đầu vội vàng nhìn Lục Cửu Thiếu một cái, ánh mắt hoảng hốt quát: “Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta mới không có đang tìm ngươi, ta chỉ là nhìn một chút. . . . . .”

Lục Cửu Thiếu đuôi lông mày nhảy lên, cười nói: “Nga, thì ra là ngươi đang ở đây tìm ta, tìm ta làm gì?”

“Ta. . . . . .”

“Diệp Huy! Ngươi còn không cách người này xa một chút, quên các ngươi ngày hôm qua làm sao mà trúng độc sao?”

Một giọng nữ nổi giận đùng đùng, cắt đứt lời nói Diệp Huy, Lục Cửu Thiếu quay đầu nhìn lại, nhưng thấy một Phương Hoa thiếu nữ chạy lại.

Là một cô gái mặc trường bào màu xanh, tóc dài buộc thành búi tóc, ôn nhu nhưng mang theo một chút sảng khoái hào hùng, ngũ quan không bằng Thiệu Thanh Nhu nhưng có một khí chất đoan trang làm cho người ta vừa nhìn một cái sẽ khắc sâu ấn tượng.

Người này chính là đệ tử đại biểu của Thanh Viêm Đế Quốc, tên là Tần Anh, cũng là người có danh tiếng siêu cấp thiên tài của Thanh Viêm Đế Quốc sau Thiệu Thanh Nhu.

Bởi vì Tần Anh năm mười sáu tuổi cũng đã là một gã cấp chín Tinh đồ rồi!

Đổi lại mà nói, chỉ thiếu chút nữa nàng chính là Tinh Hồn sư rồi, thiên phú này so sánh với Thiệu Thanh Nhu đều cao hơn nhiều nhiều lắm, lại càng khiến những người khác theo không kịp.

Thậm chí có người nói quá, ngay cả nhất đẳng tông môn cũng lưu ý đến Tần Anh.

Chỉ là một thiên tài thiếu nữ như vậy, lại có bao nhiêu người biết nội tâm của nàng ác độc đây?

Lục Cửu Thiếu trong mắt ám mũi nhọn chợt lóe, nếu như nói nguyên chủ chết đi do Thiệu Thanh Nhu là chủ mưu, thì Tần Anh chính là đệ nhất tòng phạm! Bởi vì nàng đích thân đem Lục Cửu Thiếu đẩy xuống vực sâu vạn trượng!

Bất quá Tần Anh vô cùng may mắn, ngày hôm qua nàng không đi coi trò cười của Lục Cửu Khuyết, nếu không kết quả của nàng tuyệt đối sẽ không so sánh với Thiệu Thanh Nhu tốt.

Song “Tử kỳ” của nàng đến lúc nào thì điều này cũng muốn xem chính nàng có biết thức thời hay không.

Diệp Huy đang nghe thấy tiếng hô của Tần Anh, thân thể theo bản năng run rẩy, sau đó thế nhưng không có thối lui, mà là cả gan chắn trước mạt Lục Cửu Thiếu, cắn răng nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?”

Tần Anh từng bước ép sát, phảng phất một đầu dã thú hung mãnh: “Diệp Huy ngươi tránh ra cho ta, cái này Lục Cửu Thiếu chính là một tai tinh! Nếu như không phải bởi vì đi cứu nàng, những người khác làm sao sẽ trúng độc nổi điên, Thanh Nhu tỷ tỷ làm sao sẽ bị ma thú tập kích gảy xương còn chặt đứt một cái cánh tay? Cái phế vật này, cái này tai tinh! Bổn tiểu thư hiện tại tựu đánh chết nàng!”

Diệp Huy dĩ nhiên kiêng kỵ Tần Anh, chẳng qua là hắn cũng biết mình không thể vong ân phụ nghĩa, run rẩy bắp chân cắn răng nói: “Ngươi dám, ngươi nếu như dám, ta liền để cho ta cha thu thập ngươi!”

Đáng thương “Bia đỡ đạn” Tiểu Diệp Huy, đến bây giờ còn tưởng rằng là Lục Cửu Thiếu cứu mình đây. . . . . .

Lục Cửu Thiếu có chút kinh ngạc, cũng không phải bởi vì Tần anh đối với nàng hận ý, mà là Diệp Huy tiểu tử này thật không ngờ công khai duy trì nàng. Chẳng lẽ là vì báo ân cứu mạng ngày hôm qua?

Tiểu tử này, cùng nàng cái này tai tinh phế vật ở chung một chỗ, không sợ bị cô lập sao? Ha hả, không nghĩ tới hắn cũng là một tri ân đồ báo, là một người đàn ông chính trực nha!

“Diệp Huy ngươi điên rồi phải không, ngày hôm qua nàng thiếu chút nữa hại chết các ngươi!”

Tần Anh hận không thể lập tức xông lên một cái tát đem Diệp Huy đẩy ra, này kẻ ngu!

“Ta không điên, ta chỉ là làm chuyện tình … không khiến lương tâm thất thôi!”

“Ngươi không đi ta liền cùng ngươi đánh nhau!”

“Ngươi dám!”

. . . . . .

Ba người tranh chấp khiến cho người bên cạnh bọn họ tự động tránh lui mà tạo thành một vòng tròn.

Một bên mọi người đã sớm chỉ chở rồi, nhìn Lục Cửu Thiếu với ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng chán ghét.

Phảng phất Lục Cửu Thiếu là hung thần ác sát, người nào tiếp xúc vào đều xui xẻo!

Mà trên đài cao cũng liên tục có người nhập tọa, bọn họ đều là các trưởng lão của các đại tông môn chịu trách nhiệm khảo nghiệm.

Vừa nhìn thấy bên này hỗn loạn, các trưởng lão liền thấp giọng hỏi thăm .

Vì lấy lòng các trưởng lão, những người đó tự nhiên là biết thì sẽ nói, cộng với thêm dầu thêm mỡ.

Cho nên khảo nghiệm còn chưa bắt đầu, Lục Cửu Thiếu danh hiệu “Tai tinh phế vật” cũng đã ở một đám tông môn đang lúc truyền lại mà mở ra!

Bạn đang đọc Ma Đế Quấn Thân: Thần Y Cửu Tiểu Thư của Ngân Bình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.