Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1970 chữ

Thanh Ngọc nghe xong thì cũng biết đây là chuyện gì rồi. Hai nhà cùng phát hiện ra một cái di tích, nhưng không bên nào nhường bên nào, thành ra bây giờ bắt đầu hát bài ca có lợi ích ta cùng chia sẻ đây mà. Hóa ra tên Lục Khinh trang chủ Khinh Hồng Tiền Trang cũng đã tới Phàn thành.

Trong lòng đã có ý định, Thanh Ngọc nhanh chóng độn địa đi nơi khác, rồi trở về phòng mình. Khi hắn vừa bước vào trong, không bao lâu sau đã có tiếng gọi vang lên:

- Ngươi đi qua phòng ta một lát.

Thanh Ngọc giật mình, có phải Thúy An đã phát hiện ra hắn rồi hay không?

Suy nghĩ một chút, Thanh Ngọc giấu hết hắc y vào trong Đế Tinh giới, rồi lại vác bộ mặt ngây thơ vô hại qua chỗ Thúy An. Nàng lúc này vẫn mặc hắc y, đeo mặt nạ, đang ngồi giữa phòng. Thúy An hỏi:

- A Ngọc, gần đây ngươi có thấy ai có hành động lạ gì không? Ví dụ như cố ý hãm hại ngươi hay có gì bất thường chẳng hạn?

Thanh Ngọc cười cười, xem ra bà cô này cũng nhận thấy có gì không ổn rồi, muốn bắt đầu điều tra. Thanh Ngọc lập tức lắc đầu:

- Không có, nô tài không thấy gì cả.

Thúy An nhìn hắn một lúc, không biết suy nghĩ gì mà lại nói một câu khó hiểu:

- A Ngọc, nếu có ngày ta có việc gì thì ngươi lập tức phải trốn đi, trốn thật xa, không để ai biết được, nghe rõ chưa? Ở đây có năm trăm lượng ngân phiếu, ngươi cầm đi, đủ cho ngươi sống một đời dư giả.

Thanh Ngọc nghe xong cũng là cảm thấy tiểu cô nương này cũng không tệ đấy. Hắn không nói gì, tiến lên cầm lấy ngân phiếu rồi cáo lui ra ngoài.

Buổi tối ngày hôm sau.

Trong một huyệt động.

Sau khi chờ đợi đám tu sĩ hai nhà Mộ Lưu đã tiến hết vào bên trong di tích, Thanh Ngọc cũng mặc một thân hắc y lén lút theo sau. Dĩ nhiên trận pháp Vương cấp ở bên ngoài linh quáng mạch không thể gây khó khăn gì cho hắn cả.

Càng đi sâu vào trong linh quáng mạch, Thanh Ngọc càng cảm nhận được sự thân quen khó hiểu.

Ma khí!

Nơi đây tràn ngập ma khí nồng đậm!

Đây là di tích Ma tộc ư?

Vòng Linh luân của Thanh Ngọc sau khi hắn nghiên cứu cuốn sách mà lão giả đưa cho, bây giờ không cần bay ra ngoài, ở bên trong cũng có thể hấp thu các loại khí, vô cùng kỳ lạ.

Thanh Ngọc dĩ nhiên như cá gặp nước, di chuyển càng lúc càng nhanh, đến khi thấy đám người kia thì hóa ra bọn chúng đang lưỡng lự phân vân, không biết đi về lối nào.

Ở trước mặt bọn chúng có hai lối rẽ, sâu hun hút, tối đen như mực. Đám người Mộ gia, Lưu gia này đều phải sử dụng pháp khí của riêng mình để ngăn chặn, không cho ma khí nhập thể.

Thanh Ngọc áp chế Linh luân để tránh tạo ra động tĩnh, cũng đứng đằng sau mà quan sát. Trong lòng hắn tự nhiên biết mình phải chọn lối nào, rất quỷ dị.

Đám người kia sau một hồi đàm luận thì chia binh hai đường, phía Mộ gia thì chọn đúng bên mà Thanh Ngọc muốn đi, còn Lưu gia thì đi lối còn lại. Đợi bọn chúng khuất bóng, Thanh Ngọc cũng lẻn theo lối bọn Mộ gia chọn mà tiến tới.

Sau khi xuống sâu trong lòng đất tới mấy ngàn trượng, thì một gian địa cung to lớn xuất hiện trước mặt Thanh Ngọc.

Đám người Mộ gia lúc này đang bị rất nhiều di hài quỷ dị tấn công. Những bộ xương này bên trong tròng mắt hiện lên hai đốm lửa xanh, tay cầm gươm kiếm đang lao về phía bọn chúng.

Thanh Ngọc nhìn một hồi, cũng xác định ra đâu là Mộ công tử. Tên này tu vi Kim Đan trung kỳ, có bộ mặt dài như ngựa, một bên mắt to một bên mắt nhỏ, mặc một thân cẩm bào màu trắng, trông vô cùng kệch cỡm.

Bên kia Lục Khinh thì lại là một trung niên nam nhân, béo như lợn, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, mắt híp mũi lõ, trông đúng là tạo hình của một gian thương chính hiệu.

Ngoài ra còn có năm tên hộ vệ Kim Đan kỳ, nhìn y phục thì có lẽ là người Mộ gia. Thanh Ngọc mặc kệ bọn chúng đánh đấm túi bụi, ở một bên quan sát kỳ biến.

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, mấy bộ di hài quỷ dị đã bị tiêu diệt sạch, nhưng đám người Mộ gia cũng tổn thất một tên hộ vệ. Lục Khinh bây giờ mới nói:

- Mộ hiền chất, chúng ta nhanh chóng thăm dò một chút, nếu ở đây không có gì thì chúng ta còn chạy qua bên chỗ Lưu gia!

Bọn chúng nhanh chóng tìm kiếm khăp nơi trong đại điện, nhưng vẫn không thấy gì cả. Một lúc sau, dị biến lại nổi lên. Một bộ xương thú, có vẻ như là Địa Long, bỗng dưng lại trồi ra từ mặt đất, nhanh chóng ngoạm một tên hộ vệ khác vào trong miệng, nhai ngấu nghiến.

Tên Mộ công tử kia thấy thế thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng hét lên:

- Lên! Giết nó mau lên! Lũ vô tích sự!

Thanh Ngọc ở ngoài nghe vậy mà bật cười, cứ tưởng cảnh “công tử đầu đất” này ở trong phim mới diễn, ai ngờ ngoài đời cũng có thật. Mấy tên hộ vệ Mộ gia nhào lên tấn công, nhưng đều bị bộ di cốt Địa Long kia một cạp một mạng, thân tử đạo tiêu, máu văng tung tóe.

Thanh Ngọc nhanh trí, thả trận bàn Hoàng cấp xuống dưới chân, sau đó kích hoạt, bịt kín lối ra lại. Chẳng mấy lâu sau, Mộ công tử và tên Lục Khinh béo ú kia đập mặt vào trận pháp, không tài nào ra được. Bộ xương Địa Long thì ở ngay đằng sau, nhe ra hàm răng bằng xương to lớn khổng lồ.

“Cạp cạp” hai tiếng, số phận của Mộ công tử và Lục Khinh đến đây đã hoàn toàn chấm dứt, tiến vào luân hồi chi đạo.

Con Địa Long kia nhìn Thanh Ngọc, bất ngờ lại cúi người xuống, như kiểu muốn hành lễ với chủ nhân vậy, làm hắn vô cùng giật mình. Thanh Ngọc giải khai trận pháp, cũng không thu nhẫn trữ vật hai tên này, bởi vì hắn còn muốn bố cục một cái chết hợp lý đấy. Sau này nếu có người Mộ gia tới điều tra, dĩ nhiên sẽ bị đánh lạc hướng là điều đương nhiên. Hơn nữa, đại tài chủ như Thanh Ngọc thì không cần ham hố mấy đồng bạc lẻ của chúng.

Thanh Ngọc tiến lại gần, thử đưa tay ra, thì Địa Long lại ủn cái mũi tới gần, tỏ vẻ thân thiện. Thanh Ngọc hỏi:

- Ngươi hiểu ta nói gì không?

Địa Long gật gật cái đầu khổng lồ, trông vô cùng quái dị. Thanh Ngọc lại hỏi:

- Đây là nơi nào?

Địa Long nhẹ nhàng tiến lên, húc giữa hai chân Thanh Ngọc, hất hắn ngồi lên đầu mình, sau đó mang theo Thanh Ngọc chìm xuống lòng đất. Không biết bao nhiêu lâu sau, hóa ra Địa Long mang Thanh Ngọc tới một tòa ma điện.

Tòa ma điện này được tạo hình vô cùng đáng sợ. Nhìn từ xa cứ như thể một chiếc đầu của Ma Thần, trên tường có hai viên hồng ngọc lớn như con mắt đỏ rực làm mắt, còn cửa ra vào thì chỉ có một màu đen sâu thẳm, giống y như cái miệng vậy. Bên trên bức tường, còn được chạm trổ vô số hình ảnh linh hồn ác quỷ đang gào thét, nếu để chúng nữ tới đây thì chắc các nàng sẽ sợ hãi mà hét lên mất.

Thanh Ngọc tỏa thần thức ra xung quanh, thì thấy gần cổng cung điện có một phiến đá, trên đó có ghi ba chữ lớn bằng máu hay bằng gì không biết nhưng màu đỏ tươi: Chứng Ma Điện.

Thanh Ngọc còn đang chưa biết tòa ma điện này là nơi nào, thì Địa Long đã dùng cái mũi húc vào mông hắn, ý nói là ngươi đi vào đi.

Thanh Ngọc lại hỏi nó:

- Ngươi muốn ta vào trong à?

Địa Long gật gật đầu.

- Thế bên trong có gì?

Địa Long lắc lắc đầu.

Thanh Ngọc vỗ tay lên trán, mẹ nó, mấy con thú mình gặp toàn con thiếu muối I ốt, được mỗi con thông minh thì muốn ăn mà không muốn làm.

Không còn cách nào cả, Thanh Ngọc cũng chỉ đành đập một cái vào mũi con Địa Long tạm biệt, rồi tiến vào trong ma cung. Khi vừa đi qua cánh cổng màu đen kịt, Thanh Ngọc phát hiện ra mình đang ở trong một hành lang tối đen, bên trên đỉnh đầu có mấy ngọn lửa màu xanh bay lượn, vô cùng ma mị. Nơi này có ma khí vô cùng nồng đậm, hóa thành những tia sương đỏ trong không gian. Thanh Ngọc để cho Linh luân tự động hấp thu, còn hắn cũng vận chuyển Hỗn Độn Kinh, tha hồ hút lấy số ma khí này vào trong đan điền.

Hai bên hành lang có dòng nước chảy, nhưng thực ra không phải nước, mà là một thứ gì đó đỏ rực như máu tươi. Thanh Ngọc đang nghĩ trong đầu xem có phải mình đang ở trong thế giới của Harry Potter hay không, thì phía cuối hành lang có một cánh cổng bằng sắt từ từ di động.

Kẽo kẹt kẽo kẹt…

Thanh Ngọc lấy ra Dạ Quang Thần Thạch, đi từng bước từng bước tới trước, thi thoảng trong tai hắn còn nghe thấy những tiếng kêu gào kinh dị. Khi bước qua cánh cổng rồi, Thanh Ngọc mới thấy đây là một đại điện hình tròn, vô cùng rộng lớn. Ở chính giữa đại điện là một tòa phi đảo, còn bên dưới chính là dòng nước đỏ như máu đang sôi sùng sục.

Trên tòa phi đảo, có một chiếc Ma tọa to lớn, ngồi ở đó là một bộ xương cao lớn gấp đôi Thanh Ngọc. Đỉnh đầu bộ xương còn có một cái vương miện năm cánh màu đen, trông rất tinh xảo. Trong tay bộ xương cầm một cây quyền trượng đầu lâu, Thanh Ngọc không thể giám định ra phẩm cấp, chứng tỏ nó đã vượt ra khỏi phạm trù Hằng Thiên tinh.

Khi Thanh Ngọc bước vào, trong hốc mắt bộ xương bỗng sáng lên hai luồng lửa đỏ. Bộ xương quơ tay trái ra, lập tức tóm được Thanh Ngọc đến trước mặt. Thanh Ngọc cũng có chút kinh hãi, nhưng không run rẩy gì cho lắm.

Bộ xương bỗng bắn ra một tia sáng màu đen vào mi tâm Thanh Ngọc, dạy hắn một loại ngôn ngữ mới, rồi nói:

- Thần dân của Ma tộc, ngươi tới đây là muốn làm lễ Thành niên sao?

“Lễ Thành niên là cái quỷ gì?” Thanh Ngọc không biết gì cả, chỉ chắp tay nói:

- Tiền bối, vãn bối đi lạc vào đây, không biết lễ Thành niên là gì, tiền bối có thể giải thích hay không?

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 790

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.