Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1847 chữ

Thanh Ngọc quay người về phía sau thì đã thấy một tên tráng hán thân hình vạm vỡ, y phục xanh đậm từ phía xa đang tiến lại gần, đây không phải cao đồ của Sơn Ma Lĩnh hay sao?

Khi Lạp Ma đến gần phạm vi của Huyết Ma Đế Đằng, mấy sợi dây gai đã trực tiếp lao đến, muốn đâm xuyên qua thân hình hắn, nhưng bỗng dưng Thanh Ngọc “Hừm” một tiếng nhẹ, nó lại ngoan ngoãn rút trở về.

Mấy tu sĩ ở đằng xa thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc, không biết tên này có bảo vật gì mà có thể sai khiến cả một sinh vật đáng sợ như thế?

Tên Tống Chinh của Bắc Thái Tông thì bắt đầu thi triển mưu hèn kế bẩn của mình, truyền âm lời gì đó cho mấy tên đệ tử trong tông, khiến chúng nhao nhao gật đầu.

Tất cả những việc này Thanh Ngọc đều thu vào trong mắt, nhưng hắn mặc kệ. Khi ngươi là một con rồng rồi, còn phải tính toán với mấy con giun hay sao?

Lạp Ma sau khi thấy Thanh Ngọc sai khiến được cả cây gai đáng sợ kia, liền vã mồ hôi, lập tức đến trước mặt Thanh Ngọc quỳ xuống nói:

- Vị đạo huynh này, không, vị tiền bối này, xin người cho ta đi cùng vào trong. Muội muội của ta bị bệnh sắp không qua được, đang cần gấp một cây Ảm Yêu Hoàng Thảo. Ta nghe nói trong bí cảnh này có loại Hoàng dược đó, nên mới đến đây. Xin tiền bối khai ân, trong nhẫn này có tất cả tài sản của ta, tiền bối cầm luôn cũng được, chỉ xin cho ta đi vào cùng.

Thanh Ngọc được Ly Ly xác nhận Lạp Ma không có ác ý, cũng không nói dối, thì âm thầm có hảo cảm với tên tráng hán này. Đây là một người trọng tình trọng nghĩa, đáng để kết giao một phen. Hắn nói:

- Vị đạo huynh này đứng dậy đi, không cần gọi ta là tiền bối đâu, tu vi huynh cao hơn ta, cũng nhiều tuổi hơn ta, sau này cứ gọi ta là Tiểu Ngọc được rồi.

Lạp Ma nghe vậy, vẫn cứ quỳ tại chỗ. Thanh Ngọc thở dài một hơi rồi nói:

- Huynh đứng dậy đi, ta không cần nhẫn của huynh, đi, ta đưa huynh đi vào.

Lạp Ma nghe vậy liền mừng rỡ, đứng dậy:

- Vị đạo huynh này, không, Tiểu Ngọc huynh đệ, cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi!

Thanh Ngọc trực tiếp dẫn mấy người tiến sâu vào làn sương mù, mặc kệ phía bên ngoài đám tu sĩ vẫn còn đang nhao nhao nghị luận.

Trong sơn cốc.

Nơi đây có một lượng ma khí vô cùng đậm đặc, khiến cho Dạ Tố Mai và hai đệ tử Vạn Hoa cốc vô cùng ngột ngạt, nếu không phải Thanh Ngọc bảo vệ thì khéo bây giờ các nàng đã điên cuồng chém giết nhau giống như trong động phủ của Trúc Tố My rồi.

Thanh Ngọc thấy Lạp Ma cũng không hề sợ hãi ma khí, giám định ra thì mới biết người này cũng là bán ma nhân, là do ma tộc cùng với nhân tộc kết hợp với nhau mà sinh ra.

Từ từ đã.

Sơn Ma Lĩnh?

Có phải toàn bộ môn phái này đều là bán ma nhân hay không?

Lạp Ma thấy Thanh Ngọc và Trúc Tố My đều không bị ma khí ảnh hưởng thì cũng vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ hai người này cũng là bán ma nhân sao? Hay là ma tộc?

Nhưng mà mặc kệ là loại người gì, giúp muội muội mình được sống là tốt rồi.

Thanh Ngọc nhờ Trúc Tố My bảo hộ tam nữ Vạn Hoa cốc, rồi lén tiến sâu vào trong sơn cốc, lúc này mới buông áp chế ra để Linh luân điên cuồng hấp thụ ma khí nồng nặc ở nơi này.

Từ lúc song tu với Trúc Tố My xong, tâm thần Thanh Ngọc đã có sự gắn kết với Linh luân, Ly Ly nói đó là do hắn đã thu được thể chất chi nguyên của bốn nữ nhân, đó là Trương Phù Hoa, Lý Mỵ Nương, Hạ Tuyết và Trúc Tố My. Khi nào Thanh Ngọc thu được thể chất của đủ chín nữ nhân, hắn có thể trực tiếp tìm hiểu và điều động Linh luân này.

Ai!

Vẫn là phải chăm cày ruộng a!

Ai nói cày ruộng là khổ, cày ruộng sướng vãi a!

Linh luân chỉ hấp thu một hồi, toàn bộ số ma khí đỏ sẫm kia nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi, làm bọn Trúc Tố My ở ngoài vô cùng kinh ngạc.

Thanh Ngọc từ trong góc khuất bước ra, sau đó lại dẫn mọi người đi tiếp. Không ai biết hắn làm thế nào, nhưng cũng không có ai dám hỏi.

Cuối cùng cũng đến nơi, một vườn linh dược thật lớn hiện ra trước mắt mọi người.

Bên trong tràn ngập các loại từ Linh dược cho tới Đế dược, được phân theo từng luống khác nhau vô cùng ngăn nắp. Linh dược và pháp dược nhiều vô biên không đếm hết, Vương dược và Hoàng dược có hơn hai trăm gốc, còn Tôn dược có những hai mươi hai gốc.

Đế dược chỉ có ba cây, trong đó có một cây Tịnh Linh Tâm Quả mà Thanh Ngọc muốn tìm!

Thanh Ngọc trực tiếp tiến đến, thu cả ba cây Đế dược vào bên trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, sau đó mới quay lại nói với mọi người còn đang ngơ ngác:

- Ơ kìa! Thu đi! Nhìn cái gì!

Tam nữ Vạn Hoa cốc bây giờ mới tỉnh hồn lại, chạy đến bắt đầu thu thập. Trúc Tố My thì thông minh hơn, trực tiếp chạy tới hàng Tôn dược mà thu lấy, nàng không cần mấy loại cây này, nhưng muốn thu để đưa cho Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc nhìn hàng Hoàng dược một chút, rồi mới thấy có mười ba cây Ảm Yêu Hoàng Thảo mà Lạp Ma muốn tìm, hắn nói với Lạp Ma:

- Lạp huynh, Ảm Yêu Hoàng Thảo ở đây, huynh xem này!

Lạp Ma đang tìm kiếm bỗng nhiên mừng rỡ, chạy lại, muốn hái ngay, nhưng Thanh Ngọc cản hắn lại:

- Lạp huynh, chậm đã.

Lạp Ma thấy Thanh Ngọc cản mình lại thì sững sờ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:

- Tiểu Ngọc huynh đệ, sao vậy?

Thanh Ngọc nói:

- Kể cho ta về biểu hiện bệnh tình của lệnh muội xem.

Lạp Ma móc từ trong ngực áo ra một viên thủy tinh cầu, sau đó trực tiếp lấy ra một cái giường bệnh, bên trên có một tiểu cô nương nhỏ xíu khoảng bốn năm tuổi đang nằm. Sắc mặt nàng vô cùng tím tái, thi thoảng lại ôm bụng quằn quại lăn sang hai bên làm Lạp Ma vô cùng thương xót.

Thanh Ngọc nói với Lạp Ma:

- Lạp huynh, ta không biết ai nói với huynh lệnh muội cần Ảm Yêu Hoàng Thảo, nhưng ta sợ là huynh bị người ta lừa rồi. Lệnh muội bị trúng độc của Hắc Diện Thù Vương, chứ không phải do bệnh tình gì cả.

Lạp Ma nghe tới đây, bỗng dưng rùng mình, trên trán rịn ra vài giọt mồ hôi, lập tức chửi rủa:

- Được lắm, tên súc sinh, muội muội ta mà ngươi cũng không tha, muốn ta bán mạng đi lấy Hoàng dược về cho ngươi!

Thanh Ngọc nghe xong thì đã hiểu được câu chuyện, lập tức nói:

- Lạp huynh bình tĩnh, bây giờ quan trọng là phải cứu được lệnh muội đã. Đừng để tiểu cô nương khổ sở như vậy.

Lạp Ma tỉnh táo lại, vội vàng quỳ thụp xuống:

- Tiểu Ngọc huynh đệ, ngươi thần thông quảng đại, làm ơn làm phước cứu muội muội ta, ta dù có làm trâu làm ngựa cho ngươi cả đời cũng cam lòng!

Thanh Ngọc đỡ hắn đứng dậy, rồi nói:

- Không phải việc khó khăn gì, Lạp huynh đừng nói vậy.

Thanh Ngọc đang cầm tay Lạp Ma thì bỗng dưng biến sắc. Chưa để Lạp Ma nói lời khách sáo, Thanh Ngọc ấn mạnh vào huyệt Kiên Trinh của Lạp Ma một cái rồi nói:

- Lạp huynh, cố chịu đau, huynh bị trúng độc cổ rồi.

Đầu ngón tay Thanh Ngọc bỗng hiện lên màu xanh biếc, tỏa ra hơi lạnh thấu xương, hắn nhanh chóng đâm ngón tay xuyên thủng qua vai trái của Lạp Ma, bắt lấy một kinh mạch, làm Lạp Ma điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi nhưng vẫn cố chịu đựng.

Lạp Ma không biết vì sao lại rất tin tưởng Thanh Ngọc, để mặc kệ hắn đâm thủng vai, nhưng không nói nửa lời, mặt cũng không nhăn lấy một cái.

Thanh Ngọc đưa Vô Trần Hỏa vào gần huyệt Kiên Trinh của Lạp Ma, lập tức móc ra một con trùng to bằng ngón tay út, đen sì, có bộ răng nanh vô cùng sắc nhọn. Hắn thiêu chết con trùng xấu xí kia rồi nói:

- Lạp huynh, Thực Tâm Cổ này chỉ cần người nuôi nó có một ý nghĩ thôi, huynh sẽ bị nó thực tâm mà chết.

Lạp Ma mau chóng lấy ra một viên đan dược chữa thương uống vào, sau đó mới kinh hãi nhìn Thanh Ngọc. Người này là thần thánh phương nào, cũng may có hắn, nếu không hai huynh muội mình bị ngươi ta đem bán còn giúp người ta đếm tiền!

Lạp Ma sau khi nuốt đan dược, lập tức lo lắng:

- Tiểu Ngọc huynh đệ, muội muội ta…

Thanh Ngọc mỉm cười, phất tay một cái nhổ lên mười lăm loại Pháp dược và hai loại Vương dược, dùng Tịch Trần thuật rũ sạch bụi đất, rồi bỏ hết vào trong Kỳ Lân Đỉnh. Hắn lại điều động Vô Trần Hỏa, chỉ nửa khắc sau dược liệu trong đỉnh đã hóa thành một loại linh dịch, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.

Thanh Ngọc lấy ra một cái muỗng gỗ nhỏ, nói với Lạp Ma;

- Đỡ tiểu cô nương dậy!

Lạp Ma lập tức bế lấy muội muội mình, sau đó lay tỉnh nàng dậy.

- Ca, muội đau quá, hu hu…

Cô bé vừa nói vừa khóc, làm Lạp Ma xót hết cả ruột gan. Tam nữ Vạn Hoa cốc và Trúc Tố My cũng đã hái linh dược xong, đang vây quanh xem Thanh Ngọc chữa bệnh thế nào.

Thanh Ngọc hỏi Lạp Ma:

- Tiểu cô nương tên gì?

- Tiểu muội Lạp Hinh!

Thanh Ngọc lập tức dỗ dành:

- Hinh Nhi ngoan, ca ca đút cho muội ăn cái này, dù rất đắng nhưng sẽ không đau nữa, chịu không?

Lạp Hinh nghe vậy, nhìn về phía Lạp Ma, thấy hắn gật đầu, cũng quay ra gật đầu với Thanh Ngọc.

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 995

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.