Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1999 chữ

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Tầm sư học đạo”, nhận được phần thưởng một viên Đại Nguyệt Phong Thánh Đan, 1000 điểm tích lũy.

Thanh Ngọc ra ngoài, đưa đan dược cho Trương Phù Hoa, rồi phụ giúp nàng làm cơm.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Thanh Ngọc đi theo Hồng Vân Chân Nhân tới một cánh rừng gần đạo quan, bên trong toàn bộ đều là những thân cây vô cùng to lớn. Hồng Vân Chân Nhân nói:

- Không dùng chân khí, không dùng kiếm khí bổ thẳng vào cái cây này cho ta xem.

Thanh Ngọc nghe vậy chỉ biết làm theo. Hắn lập tức lấy ra trúc kiếm, dùng lực toàn thân mạnh mẽ bổ ra một kiếm. Kiếm chém vào thân cây, chỉ vào sâu được khoảng một thước.

Hồng Vân Chân Nhân thấy vậy, rút thanh trúc kiếm ra, không dùng tới chân khí, chỉ chém một cách rất nhẹ nhàng, nhưng lập tức thân cây từ cao xuống thấp bị bổ đôi, ngã về phía hai bên!

Lão quay ra hỏi Thanh Ngọc:

- Hiểu không?

Thanh Ngọc cũng không giấu dốt, trực tiếp lắc đầu. Hồng Vân Chân Nhân từ từ giảng giải:

- Con học kiếm đạo, nhưng lại không dung hòa đạo vào thân kiếm, chỉ giữ trong cơ thể mình, thì làm sao mà mạnh được?

Thanh Ngọc đến đây thì đứng ngơ ra hồi lâu. Hồng Vân Chân Nhân nói:

- Từ giờ mỗi sáng luyện tập Lực Đỉnh xong thì đến đây bổ cây, bổ đến trưa thì về, khi nào một kiếm bổ đôi được một cây thì dừng lại. Bây giờ bổ đi, ta về dạy mấy tiểu nha đầu kia vài chiêu.

Thanh Ngọc lập tức thưa vâng, bắt đầu chăm chỉ bổ cây.

...

Đến trưa, Thanh Ngọc trở về thì đã thấy mâm cơm được bày sẵn, chúng nữ thì ngồi xung quanh chờ hắn về. Trương Phù Hoa đã nấu riêng cho Hồng Vân lão nhân gia một bàn cơm khác. Mâm cơm đơn giản, nhưng toàn là linh thực, trông vô cùng ngon mắt.

Thanh Ngọc cảm thấy ấm lòng, tuy cuộc sống đơn giản bình dị mà nhiều ý nghĩa. Khi nào hắn tìm được cha, lại cứu sống mẹ để cả nhà được đoàn tụ thì tốt biết bao nhiêu.

Chúng nữ vô cùng hào hứng kể cho Thanh Ngọc nghe việc buổi sáng, sư công dạy các nàng học đạo, rồi còn chỉ điểm rất nhiều thứ khó hiểu trong công pháp tâm pháp mà mẹ Thanh Ngọc truyền cho các nàng. Đặc biệt là Trương Phù Hoa sau khi nghe xong, ẩn ẩn thấy bình cảnh nới lỏng, không bao lâu nữa sẽ tiến vào Đại Thừa kỳ.

Đến chiều, Hồng Vân Chân Nhân lại kêu Thanh Ngọc đi giết sơn tặc.

Lần này là một ổ sơn tặc ở phía Tây Nam, cách bốn vạn dặm. Ở đây có những hai tên Kim Đan hậu kỳ, mà sư công lại không cho hắn ám sát, phải đường hoàng mà giết.

Thanh Ngọc đứng từ cửa sơn trại, một đường giết tới, máu chảy thành sông. Cuối cùng, xung quanh chỉ còn lại hai tên Kim Đan hậu kỳ và một tên Kim Đan trung kỳ, đang đứng thành hình tam giác bao quanh Thanh Ngọc.

Tên Kim Đan trung kỳ kia lấy ra một Vương khí trung phẩm hình cái tù và, bỏ vào miệng bắt đầu thổi. Thanh Ngọc sau khi giám định mới hết hồn hết vía, nếu để hắn thổi tù và xong chắc chắn không hay, lập tức chém ra một chiêu Phách Hoa Trảm, ý đồ chặn đứng tên này thi pháp.

Hai tên Kim Đan hậu kỳ làm sao để Thanh Ngọc đắc thủ, nhanh chóng đứng chặn trước mặt tên Kim Đan trung kỳ kia. Một tên lấy ra một cái khiên vuông Pháp khí cực phẩm, tên còn lại thì lấy ra một viên thủy tinh cầu, thi pháp hiển hóa ra một cái lồng chắn, trực tiếp bao ba bọn chúng vào bên trong.

Đường Phách Hoa Trảm của Thanh Ngọc va chạm với lồng chắn thì trực tiếp biến mất không thấy gì nữa. Hắn trực tiếp lao lên, sử dụng Tịch Diệt Thiên Ma Trảm, muốn phá vỡ lớp phòng thủ này.

Nhưng chém một hồi mà vẫn vô ích, Thanh Ngọc lập tức lùi ra xa. Lúc này, tiếng tù và chấm dứt, từ trên bầu trời bỗng nhiên hiển hóa ra một quả cầu lửa khổng lồ bay về phía Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc nhanh chóng đạp Nhất Lý Bộ, nhưng khi thuấn di tới đâu thì quả cầu lửa đuổi theo tới đó, cuối cùng bị trúng chiêu, ngã lăn ra đất, toàn thân cháy xém, phun ra một ngụm máu tươi.

Nếu không phải tu vi Tinh cảnh của hắn đã đến Luyện Bì cảnh thì chắc bây giờ đã là một người chết!

Thanh Ngọc thấy thế trận của ba tên này, trong lòng cũng hiểu rõ. Một tên dùng chiếc tù và Vương khí kia triệu hồi hỏa cầu, hai tên còn lại thì bảo vệ xung quanh. Nếu bây giờ mà không phá vỡ được tầng phòng hộ kia thì chắc chắn Thanh Ngọc lành ít dữ nhiều.

Những lúc thế này Thanh Ngọc vô cùng bình tĩnh, suy nghĩ đối sách. Hắn lại nhớ về bài học buổi sáng sư công dạy. Có phải sư công biết ba tên sơn tặc có cái chiến thuật này nên mới bảo mình tới không?

Nhưng đây không phải lúc suy nghĩ vấn đề đó.

Thanh Ngọc mau chóng bình tâm tĩnh khí, cách không chém ra một chiêu Cửu Hoang Trảm về cái lồng phòng hộ kia.

Vẫn không được, không có một chút vết tích nào.

Quả cầu thứ hai rơi xuống, Thanh Ngọc lại bị văng ra một đoạn xa, thân thể toàn là máu tươi, vô cùng thê thảm.

Lúc này trong đầu Thanh Ngọc lại bỗng dưng nhớ tới lời trước đây Tử Nhược nói trên hòn đảo nhỏ:

-Cái gì gọi là kiếm đạo? Kiếm là cái gì? Đạo là cái gì? Kiếm chính là tâm pháp ngươi tu luyện, cũng là phương pháp điều khiển song kiếm, đạo chính là pháp tắc thiên địa ngươi điều khiển. Có kiếm không đạo, chính là có lòng mà không đủ lực, có đạo không kiếm, vậy không khác gì người chết, đạo mạnh tới mức nào cũng không liên quan với ngươi…

Kiếm là cái gì?

Đạo là cái gì?…

Ba tên sơn tặc thấy Thanh Ngọc đang ngơ ra một chỗ, âm thầm cười lạnh, tên này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Khi tiếng tù và thứ ba sắp sửa kết thúc, bỗng dưng, Thanh Ngọc động.

Thanh trường kiếm của Thanh Ngọc bỗng dưng phát ra tia sáng màu đỏ chói mắt, hắn dùng hết sức bình sinh, tung ra cả kiếm thế và kiếm khí, một chiêu Vô Phong Trảm bạo phát ra, bắn thẳng vào cái lồng phòng ngự nơi ba tên sơn tặc đang đứng.

Một tiếng “Răng rắc” vang lên, lập tức cái lồng vỡ nát, vô số kiếm khí mang theo màu máu đỏ và lôi điện trắng toát đâm thẳng vào tên đang cầm tù và kia, lập tức biến hắn thành một cái sàng.

Hai tên Kim Đan hậu kỳ còn lại thấy thế hoảng sợ, nhưng cũng không bỏ chạy. Một tên lấy ra một cây bạch thước, niệm chú, lập tức sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh hai con Giao Long màu xám, vô cùng hung hãn.

Tên còn lại đang cầm khiên kia thì lấy ra một mũi đoản mâu, chủ động xông lên trước, giao thủ cùng Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc cũng không ngại, hắn đang muốn thử sức mạnh của mình, vừa rồi bắt được một tia cảm ngộ, phải nhanh chóng luyện tập thành thục chiêu này.

Nghĩ liền làm, Thanh Ngọc phi thân mà lên, bỏ qua tên đang cầm đoản mâu kia, lập tức dùng trường kiếm bổ ra một Cửu Hoang Trảm về phía tên cầm bạch thước.

Tên cầm bạch thước thấy vậy, mở miệng cười gằn, bạch thước điểm ra, hư ảnh hai con Giao Long gào thét xông tới muốn nuốt chửng Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc đang đứng giữa hư không, đột nhiên lại biến mất, khi xuất hiện đã thấy ở sau lưng tên cầm đoản mâu, một chiêu Kinh Tuyết Trảm ba đào hãi lãng chém ra, tên này lập tức đổ gục.

Nếu không phải vì cái lồng phòng ngự kia, Thanh Ngọc cũng không cần vất vả đến thế. Sau khi hòa được một chút đạo vào trong thân trúc kiếm, uy lực tăng lên đâu chỉ gấp đôi?

Tên Kim Đan hậu kỳ cầm bạch thước kia bắt đầu có ý định tháo chạy, lập tức quăng ra một tấm Tiểu Na Di phù, muốn xé phù biến mất.

Không để hắn kịp thành công, một thanh phi kiếm đã vọt qua, chém đứt cánh tay trái đang cầm lá phù.

Tên này vô cùng giận dữ, lập tức ném mạnh cây bạch thước về phía Thanh Ngọc, ý đồ tự bạo pháp khí, sau đó sử dụng Tiểu Na Di phù.

Thanh bạch thước kia còn chưa tới nơi, Thanh Ngọc trực tiếp sử dụng Tịch Diệt Thiên Ma Trảm chém liên tục về phía nó. Chỉ mấy hơi thở sau, bạch thước đã vỡ vụn, không kịp tự bạo.

Sau khi tránh được nguy cơ, Thanh Ngọc đạp Nhất Lý Bộ, nhanh chóng tiếp cận tên sơn tặc, vừa di chuyển vừa điều khiển phi kiếm quấy rối, không cho hắn có cơ hội thoát thân.

Cuối cùng, dưới một chiêu Vô Phong Trảm, tên này cũng banh xác mà chết, không được toàn thây. Thanh Ngọc trực tiếp thu dọn chiến trường, sau đó nhanh chóng trở về đạo quan.

Khi vừa về tới nơi thì chúng nữ nhìn thấy Thanh Ngọc máu me bê bết, da thịt cháy đen mà vô cùng đau lòng.

Hồng Vân Chân Nhân bước ra, nhìn hắn rồi nói:

- Không tệ, sáng mới học mà chiều đã xuất được chiêu, nhưng mới là chút da lông bên ngoài mà thôi, khi tấn công lòng vẫn còn mang sát khí, phải cố gắng nhiều hơn.

Thanh Ngọc nghe vậy giật mình, mình đi xa bốn vạn dặm mà sư công ở nhà cũng biết được ư?

Trương Phù Hoa và chúng nữ vội vàng xị mặt ra:

- Sư công! Sao người lại bắt chàng đi chém giết nguy hiểm như thế, người còn như vậy chúng con không nấu cơm cho người ăn nữa.

Hồng Vân Chân Nhân lập tức thu hồi sự uy nghiêm, trên mặt lại lộ ra vẻ cưng chiều nói:

- Ôi trời ơi mấy tiểu cô nãi nãi của ta ơi, các con như thế thì làm sao tiểu tử này khá lên được, phải biết thông cảm cho ta chứ, ai da! Đúng là con gái lớn không giữ được!

Thanh Ngọc nghe vậy mà mặt tỏ ra hoang mang, sao sư công bất công như vậy, lão nhân gia người phân biệt đối xử.

Chúng nữ mặc kệ Hồng Vân Chân Nhân, lập tức mang Thanh Ngọc vào nhà gỗ chữa thương, làm lão nhân gia đứng bơ vơ ở ngoài sân, lắc đầu ngao ngán.

Đến tối, sau bữa cơm, Thanh Ngọc mới tiến lại gian phòng của Hồng Vân Chân Nhân, nhè nhẹ gõ cửa. Một giọng nói từ trong truyền ra:

- Con vào đi.

Thanh Ngọc đẩy cửa bước vào, đã thấy Hồng Vân Chân Nhân đang ngồi ở trước bàn trà, liền chắp tay cúi đầu hành lễ. Lão nhân gia thấy vậy, chỉ vào ghế:

- Ngồi xuống, muốn hỏi chuyện gì thì hỏi đi.

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 1120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.