Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoang Cung Cảnh

Tiểu thuyết gốc · 1740 chữ

- Mày muốn tao đi vào đó à?

Rắn nhỏ quay lại với hắn, gật gật đầu.

“Hai, hôm nay có phải mình bị điên rồi không?” Trong đầu Thanh Ngọc nghĩ vậy nhưng mà hắn vẫn nghe theo lời rắn nhỏ, bước tới trước tòa tháp.

Thâm tâm Thanh Ngọc tự nhiên nổi lên cảm ứng, rắn nhỏ truyền ý nghĩ muốn hắn dùng tay chạm vào tòa tháp.

Thanh Ngọc bất đắc dĩ làm theo, khi tay hắn vừa chạm vào tháp thì dị biến lại xảy ra. Tòa tháp đang đứng yên sừng sững bắt đầu rung động kịch liệt.

Ầm…ầm…

Trước mặt Thanh Ngọc đột nhiên hiện lên một cái bàn phát sáng không biết làm bằng gì, còn tòa tháp cao chọc trời kia lại đột nhiên biến mất. Hắn không nhìn được trong đầu mình có gì, nhưng mà lại có thể cảm thấy rõ ràng một tòa tháp chín tầng đang xoay nhè nhẹ bên trong.

Thanh Ngọc sững sờ, cái này có hơi ảo quá rồi thì phải? Bỗng dưng hắn nhớ tới mấy cuốn sách truyện mà vẫn hay đọc khi trước. Cái gì mà huyền huyễn xuyên không, có phải là như thế này không?

- Đinh, Hệ thống sẵn sàng hoạt động sau 9 phút nữa.

Giọng nữ kia lại vang lên trong đầu Thanh Ngọc.

“Bình tĩnh, tất cả phải bình tĩnh, xúc động không giải quyết được vấn đề.” hắn tự nhủ.

Thanh Ngọc mặc kệ giọng nói, hắn tiến đến phía trước cái đang bàn phát sáng kia. Trên đó có mấy cuốn sách và một bức tranh được cuốn gọn buộc dây lại.

Thanh Ngọc cầm một cuốn sách đầu tiên lên xem, chỉ thấy ngoài bìa cuốn sách có ba chữ lớn. Theo ngôn ngữ mà ông lão truyền lại, hắn nhận ra ba chữ này là “Hồng Mông Kinh”.

Thanh Ngọc chậm rãi mở ra xem, thì thấy hóa ra cuốn sách chỉ có đúng một trang duy nhất, mà trên đó có chín hàng mười một cột chữ, mỗi hàng mỗi cột có một văn tự kỳ lạ mà hắn cũng không hiểu.

Lạ kỳ lại diễn ra, tất cả chín mươi chín văn tự đó hóa thành đốm sáng rực rỡ, bay ra chui vào giữa trán Thanh Ngọc. Hắn cảm thấy trong đầu mình có một nguồn thông tin khổng lồ. Đầu Thanh Ngọc run lên nhè nhẹ.

Cái này cũng quá nhảm nhí rồi. Đây là sách gì?

Thanh Ngọc nhìn rắn nhỏ, sau đó nó gật gật với hắn, móng lại chỉ về cuốn sách tiếp theo: “Hỗn Độn Kinh”, ý tứ bảo “Tiếp tục đi”.

Mẹ nó!

Có phải mình sắp thành tiên không! Sao toàn sách gì nghe tên thấy ghê!

Thanh Ngọc bất đắc dĩ cầm cuốn sách tiếp theo lên mở ra, lại thấy một trăm lẻ tám ký tự lóe ra thành điểm sáng bay vào trán hắn.

Rồi, cái tình tiết này có phải là giờ mở hết sách ra xong nhồi hết chữ vào đầu là xong không?

Thanh Ngọc nhìn trên bàn, còn ba cuốn sách nữa, theo thứ tự là “Thiên Diễn Kinh”, “Nghệ” và “Vật”.

Hắn cũng chỉ đành tiếp tục mở ra, để chữ bay hết vào đầu mình.

Rắn nhỏ lúc này giờ móng vuốt lên, tự nhiên dây buộc trên bức tranh còn lại trên bàn tuột ra, rồi nó dần dần bay lên, mở rộng ra trước mặt Thanh Ngọc. Hắn chăm chú nhìn vào đó, trên đầu bức tranh hiện lên năm chữ lớn: “Sơn Hà Quan Tưởng Pháp”, còn phía dưới thì hiển hóa ra một phong cảnh thủy mặc có núi, có sông, mây bay hạc lượn, ở giữa dòng sông còn thấy một chiếc bè nhỏ, mà trên đó có hai người đang đứng.

Khi Thanh Ngọc chăm chú nhìn vào bức tranh thủy mặc thì hắn cảm thấy hai người kia như đang vẫy tay với mình. Nếu không phải Thanh Ngọc đang ở trong một tình cảnh quá gây ảo giác thì hắn còn nghĩ mình nhìn lầm.

- Đinh! Hệ thống phụ trợ Đế Quân bắt đầu hoạt động.

Một giọng nói vang lên làm đứt quãng trầm tư của Thanh Ngọc.

- Xin chào thiếu gia, ta là Ly Ly, là Tinh Linh của Hệ thống phụ trợ Đế Quân. Xin thiếu gia lưu ý về giao diện của Hệ thống ở đáy mắt của mình phía bên trái.

Thanh Ngọc nhìn xuống mà sững sờ, ở phía đáy mắt trái của hắn thực sự hiện lên một cái màn hình nhỏ, ghi hai chữ: “Đế Quân”.

- Hệ thống, chính xác ngươi là cái gì vậy? Sao lại nhập vào đầu ta?

Thanh Ngọc nói ra miệng.

- Thiếu gia, Hệ thống là quy chuẩn các pháp tắc được chủ nhân, cũng chính là cha người thiết lập để hỗ trợ cho người trong cuộc sống ở Hằng Thiên Tinh sắp tới. Hơn nữa, khi giao tiếp với Ly Ly, thiếu gia không cần nói, chỉ cần suy nghĩ thôi, Ly Ly vẫn biết được.

Thanh Ngọc có đôi điều suy nghĩ, xong lại truyền đạt với hệ thống:

- Ly Ly, cha tôi là ai?

Hệ thống dứt khoát trả lời:

- Thiếu gia, hiện tại Ly Ly không được quyền nói.

- Vậy Hằng Thiên Tinh là ở đâu?

Thanh Ngọc hỏi lại.

“Hằng Thiên Tinh là một tinh cầu có linh khí, có các tu luyện giả, chính là kiểu người tu tiên như trong các tiểu thuyết mà thiếu gia đã từng đọc. Đó là một tinh cầu cổ trang. Đây là những điều tối đa mà giờ Ly Ly có thể tiết lộ, còn bây giờ, thiếu gia có muốn xem thông số cá nhân của mình không?” Hệ thống đáp lại.

- Xem!

.

Chủ nhân: Thanh Ngọc

Linh căn: Không

Tư chất: Không

Thể chất: Không

Huyết mạch: Không

Chức nghiệp: Không

Tinh cảnh: Không

Khí cảnh: Không

Thần cảnh: Không

.

- Đinh, phát động nhiệm vụ chính tuyến “Hoang Cung”, phải chăng thiếu gia muốn tiếp nhận?

Trong đầu Thanh Ngọc hiện lên câu nói của Hệ thống.

“Ly Ly, tôi phải làm nhiệm vụ sao?” Thanh Ngọc hỏi lại.

- Vâng, tất cả nhiệm vụ Hệ thống đưa ra đều nhằm mục đích khiến thiếu gia trở nên mạnh hơn, tiếp cận gần với sự thật hơn, cũng để thiếu gia nhanh chóng tìm thấy cha mẹ mình hơn.

Hệ thống đáp lại.

Thanh Ngọc ổn định lại nội tâm. Hắn cũng từ từ hiểu ra được vài điều rồi. Trước kia cha mẹ Thanh Ngọc vì chuyện gì đó mà nhờ ông lão kia mang hắn đi đến thế giới khác. Tất cả những thứ đồ này đều để chuẩn bị cho Thanh Ngọc quay lại thế giới của cha mẹ, bao gồm tòa tháp, con rắn nhỏ, và cả Hệ thống nữa. Hóa ra hắn cũng không cô độc trong cuộc đời này.

Thanh Ngọc cảm thấy ấm áp, rồi lại suy nghĩ thêm nhiều điều. Không biết cha mẹ hắn còn sống không, sống có tốt hay không. Nếu bây giờ chuẩn bị đi tới một thế giới khác, sống thêm một cuộc sống khác, vậy thì Thanh Ngọc phải chuẩn bị thật tốt. Rồi đến một ngày cuối cùng hắn sẽ biết mình là ai.

Gác lại đôi điều tâm niệm trong lòng, Thanh Ngọc nói với hệ thống “Tiếp nhận nhiệm vụ”.

- Đinh! Phát động nhiệm vụ chính tuyến “Hoang Cung”, yêu cầu thiếu gia tu luyện Thần cảnh đến cảnh giới Hoang Cung cảnh, phần thưởng là Gói quà bắt đầu, đồng thời được lựa chọn ngoại hình khi tái sinh tại Hằng Thiên Tinh.

- Đinh! Phát hiện thiếu gia có thể lĩnh ngộ công pháp “Thiên Diễn Kinh”, phải chăng hiện tại muốn lĩnh ngộ?

Thanh Ngọc chưa hiểu gì lắm, nhưng trong lòng vẫn mặc niệm “Lĩnh ngộ”.

Ầm…

Trong đầu hắn hiện ra một khối lượng thông tin khổng lồ, làm Thanh Ngọc đau đớn đến mức muốn nổ tung. Từng đạo, từng đạo phù văn màu xanh biếc sáng lờ mờ bay lơ lửng trong tâm thần, làm hắn bỗng dưng hiểu được làm thế nào có thể tu luyện. Sau một hồi kêu rên trong đau đớn, Thanh Ngọc hỏi:

- Ly Ly, ta tu luyện tại đây luôn sao?

- “Vâng, thiếu gia, đây là Tinh Không Gian của Cửu Đỉnh Tháp, người ở lại đây tu luyện Thần cảnh tới Hoang Cung Cảnh, rồi chúng ta bắt đầu đi tới Hằng Thiên Tinh.” Hệ thống đáp lại.

Thanh Ngọc bắt đầu ngồi xuống một cách máy móc, hắn chưa bao giờ tu luyện, cũng không biết cách tu luyện. Nhưng những văn tự trong tâm thức Thanh Ngọc cứ như dẫn dắt hắn vậy. Thanh Ngọc ngồi xếp bằng trong không gian đen kịt, trước mặt chỉ có một cái bàn phát sáng, một bức Sơn Hà Quan Tưởng Đồ và hai chiếc ghế ông lão bỏ lại.

Rắn nhỏ thấy Thanh Ngọc bắt đầu tu luyện, chợt bò lên cánh tay hắn, sau đó yên vị biến hóa thành một hình xăm mờ nhạt trên cổ tay trái.

Thời gian thấm thoát trôi đi, không biết bao nhiêu năm sau.

Trong đầu Thanh Ngọc từ từ hiện lên một không gian huyền bí, cứ như một vũ trụ thu nhỏ, có từng điểm từng điểm sáng. Ban đầu chúng chỉ lấm tấm như hạt bụi, theo pháp quyết mà hắn tu luyện chúng càng ngày càng trở nên sáng rực rỡ hơn.

Rồi cuối cùng, tất cả tụ lại thành một điểm.

Ầm…

Khoảng không tối tăm trong tâm thức Thanh Ngọc hiện lên linh quang ngợp trời, trong đó từ từ hiển hóa ra một chiếc tinh luân màu vàng thẫm, được muôn vàn phù văn diễn sinh mà tạo thành.

Thanh Ngọc mở mắt, đầu vẫn còn đang ung lên vì đau, nhưng hắn đột nhiên lại cảm thấy được hiện tại có thể nhìn rõ trong đầu mình có gì!

Kinh ngạc!

Hết hồn!

Thanh Ngọc nhìn thấy trong đầu mình có một tòa tháp chín màu đang đứng sừng sững giữa hư không, bên trên chính là chiếc tinh luân màu vàng kia, còn bao bọc xung quanh tất cả không gian là từng hàng từng hàng chi chít phù văn xanh biếc.

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 37
Lượt đọc 2690

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.