Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1872 chữ

Bốn ngày sau, Thanh Ngọc khuyên mọi người dừng thu linh dược.

- Các vị sư tỷ dừng tay đi, chúng ta thu cũng đủ nhiều rồi, còn phải để cho người khác thu nữa. Nếu chúng ta thu nhiều quá, sẽ dẫn đến nhân tâm công phẫn, thế nào cũng rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Chúng nữ thấy hắn nói như vậy cũng là âm thầm gật đầu.

Các nàng thu được quá nhiều linh dược rồi.

Trúc La Tham được hơn trăm gốc.

Dương Thủy Diệp được hơn bảy chục gốc.

Mã Tâm Đằng cũng thu được mười gốc.

Còn vô số linh dược khác nữa.

Dương Thủy Diệp là chủ tài để luyện chế Phúc Chân đan, tăng khả năng đột phá Ngưng Chân cảnh thêm hai thành. Còn Mã Tâm Đằng lại dùng để luyện chế Địa Tâm Đan, sau khi sử dụng tu sĩ chắc chắn tiến vào Giả Đan kỳ, còn có thể tiến tiếp một bước lên Kim Đan kỳ nữa hay không thì phải xem ý trời.

Giả Đan là ngưỡng sức mạnh đã vượt qua Ngưng Chân kỳ, nhưng lại chưa tiến vào Kim Đan kỳ. Vô số tu sĩ trong thiên hạ cũng là vì một bước này mà tiêu hết thọ nguyên, lại trở về vòng xoáy luân hồi.

Nhưng đặc biệt lần này Vạn Hoa cốc vô cùng may mắn, vì Thanh Ngọc ở dưới một hồ nước Thanh Ngọc còn tìm được bốn nhánh Thủy Âm Tảo!

Thủy Âm Tảo có thể chế ra Linh Âm đan, là đan dược để khai mở cảnh giới luyện Thần!

Loại Thủy Âm Tảo này ở bên ngoài vô cùng quý giá, chỉ một nhánh thôi cũng đã có giá trăm vạn linh thạch hạ phẩm, mà còn không có để mua!

Thanh Ngọc dự định khi Lý Mỵ Nương tiến thăng Pháp dược sư sẽ đưa Thủy Âm Tảo và đan phương Linh Âm đan cho nàng, để nàng tự mình luyện chế.

Thứ gì thì không có chứ nhà Thanh Ngọc là trồng ra đan phương đấy.

- Sư đệ, mới có hơn tám ngày thôi, bây giờ chúng ta làm gì?

Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:

- Các tỷ có nghe nói tới chuyện truyền thừa không?

Dư Hoa sư tỷ móc ra một tấm địa đồ đưa cho Thanh Ngọc:

- Địa đồ này có đánh dấu vị trí tiếp nhận truyền thừa, sư phụ ta đưa cho ta đấy, đệ muốn đi tìm truyền thừa à?

Thanh Ngọc cười nói:

- Đi, dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta đi chơi một chút, nếu có truyền thừa thì tốt, không thì thôi.

Nơi đây là một cung điện hoang tàn, phía trong đó tường gạch đã hơi xiêu vẹo. Đoàn người Vạn Hoa cốc tiến vào đây, đang tìm mãi mà vẫn chưa biết truyền thừa ở nơi nào.

- Sư đệ, nhìn kìa, trên bức tường kia có một thủy tinh cầu!

Tất cả mọi người khi tới gần mới thấy được khối cầu này. Nó là một thủy tinh cầu trong suốt, nhưng do bụi bặm phủ lên thời gian quá lâu đã khiến nó tránh được tầm mắt mọi người, khó nhìn thấy được.

Sau khi hỏi Ly Ly, Thanh Ngọc mới biết chạm tay vào khối cầu này có thể bắt đầu trắc thí, nếu trắc thí thành công có thể nhận được truyền thừa.

Cũng may, không có ai tiến đến gần cung điện này, vì bọn họ nghĩ là mấy ngàn năm qua chưa ai khảo hạch qua nổi trắc thí, nên cũng không bận tâm đến.

Khi đến đây, đám người Thanh Ngọc cũng có gặp vài tông môn đang hái linh dược, nhưng bọn họ cũng không có ý tranh đoạt, nên là vẫn an toàn mà đi qua.

Khi Thanh Ngọc chạm tay vào trên khối cầu, bỗng dưng nó sáng lên, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ. Một thân ảnh như mờ như ảo từ từ hiện ra. Đây là một lão giả mặc bộ áo gai màu xám trải từ đầu tới chân, thân hình lão hơi mờ ảo làm mấy nữ đệ tử lập tức lùi ra xa.

Các nàng thì lạ chứ Thanh Ngọc thì không lạ. Trước đây khi tiến từ trái đất vào Cửu Đỉnh Tháp hắn cũng đã từng ở trong trạng thái hồn thể thế này rồi.

Hơn nữa lão giả này cũng chỉ là một đoạn tàn hồn mà thôi.

Lão giả nhìn Thanh Ngọc chăm chú, rồi từ từ nói:

- Hài tử, là ngươi tiếp nhận khảo thí?

- Vâng, tiền bối, vãn bối có thể tiếp nhận khảo thí, nhưng truyền thừa của tiền bối thì vãn bối xin đem về cho một người khác.

Lão giả mở to ánh mắt, nhìn chằm chằm về phía Thanh Ngọc nói:

- Hài tử, ngươi không muốn truyền thừa của ta?

Nói đùa gì vậy! Truyền thừa của lão so với lão cha ta thì chỉ đáng đem đi nhóm bếp mà thôi!

Nghĩ thì như vậy nhưng mà Thanh Ngọc vẫn là chắp tay:

- Vâng, tiền bối, vãn bối là một kiếm tu thuần túy, không muốn học thêm đạo khác.

Lão giả nhìn Thanh Ngọc có chút suy ngẫm:

- Vậy cũng được, nhưng sau khi khảo thí xong ta có điều kiện! Bây giờ ta hỏi ngươi mười vấn đề, nếu ngươi trả lời được hết toàn bộ thì ta sẽ cho ngươi lấy truyền thừa mang đi!

Thanh Ngọc bình tâm tĩnh khí, đứng thẳng dậy:

- Mời tiền bối ra đề!

- Được, Tử Tâm Liên Hoa có thể phối với Bạch Thúy Đằng hay không?

Thanh Ngọc đáp ngay:

- Có thể, có thể phối ra Trùng Mạch đan.

Lão giả gật gật đầu:

- Đọc cho ta biết đan phương Duẩn Ích đan…

Qua một hồi, sau khi cả mười vấn đề đều được Thanh Ngọc trả lời đâu ra đấy, cả lão giả và chúng nữ Vạn Hoa cốc đều là trợn mắt há mồm. Có nhiều loại linh dược các nàng còn chưa nghe qua bao giờ, đừng nói là đan phương hay phối trộn gì đó!

Sư đệ học ở đâu ra mà kinh khủng vậy!

Dược đồng Vạn Hoa cốc mà lại có thể đối đáp với Đế dược sư hoa trôi nước chảy!

Lão giả nhìn Thanh Ngọc từ trên xuống dưới, càng nhìn càng là thấy hài lòng, nhưng lại nuối tiếc, nếu như tiểu tử này mà là đệ tử của mình thì tốt biết bao nhiêu!

- Hài tử, ngươi chắc chắn muốn để lại truyền thừa cho người khác sao? Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy, không phải ai cũng có được đâu!

Thanh Ngọc quả quyết:

- Tâm ý vãn bối đã quyết, xin tiền bối thành toàn. Người nhận được truyền thừa này vô cùng xứng đáng, xin tiền bối an tâm.

Lão giả bước qua bước lại trong không gian một hồi, rồi thở phào:

- Ta chỉ có một yêu cầu, sau đây ta sẽ mở cửa mật thất cho ngươi tiến vào. Phía trong có ta, bên cạnh ta là thi hài phu nhân ta. Bên trong còn có thi hài một tên dược nô của ta nữa, ngươi chỉ cần đem thi hài ta cùng vợ ta đi mai táng cùng nhau, lại đem người được truyền thừa tới dập đầu trước mộ phần của ta ba cái là được.

Thanh Ngọc lập tức gật đầu:

- Vãn bối cam đoan sẽ làm đúng theo tiền bối phân phó.

- Ai, một đời Phí Thiên Sầu ta đến đây cũng được an nghỉ rồi, cố gắng lên nhé, chàng trai trẻ…

Giọng nói của lão giả chưa kịp tan biến trong hư không thì đã có một bức tường đá từ từ mở ra, hiện ra một gian mật thất bên trong.

Thanh Ngọc chưa kịp định thần thì đã thấy một bóng đen vụt ra, lao thẳng vào trong thức hải hắn. Thanh Ngọc hoảng sợ, bắt đầu bế thủ tâm thần, sau đó nội thị vào trong thức hải.

Một hồn thể lùn tịt gầy gò trơ xương đang đứng nhìn ngó xung quanh thức hải hắn, rồi hắn cười to:

- Tám ngàn năm rồi, tám ngàn năm rồi…Thật nhiều bảo vật, ha ha ha, lại còn là tu sĩ tam tu, há há, trúng mánh rồi, tiểu tử, thân thể này của người Thái lão gia tiếp nhận, ngươi vẫn là an tâm nhắm mắt đi…

Bỗng nhiên, Cửu Đỉnh Tháp bỗng nhiên bắn ra một tia sáng chín màu rực rỡ, bao trùm qua bóng hình mờ ảo của tên lùn tịt gầy gò kia, làm tan biến hết thảy, chỉ để lại mỗi một đoàn sương trắng lờ mờ.

Thanh Ngọc làm sao còn không biết vừa rồi mình vừa bị đoạt xá, sau lưng hắn toát mồ hôi lạnh, thế giới này quá nguy hiểm rồi, không cẩn thận thì chết lúc nào cũng không biết.

May sao còn có Cửu Đỉnh Tháp của mẹ để lại cho mình. Chiếc tháp này thực ra Thanh Ngọc vẫn chưa biết công dụng của nó, hắn từng thử nhiều lần với nhiều cách khác nhau nhưng không được. Ly Ly nói khi nào hắn phải đạt tới Kim Đan kỳ thì mới mở được tầng đầu tiên của tháp.

Nghĩ tới đây, Thanh Ngọc vẫn là cảm thấy ấm lòng. Mặc dù cha mẹ không ở bên cạnh hắn nhưng mà vẫn luôn luôn chăm lo cho hắn a!

Phải nhanh chóng cường đại lên, để còn đi tìm cha mẹ!

- Ly Ly, đoàn sương mờ trong thức hải của ta là cái gì vậy?

- Thiếu gia, đó chính là tinh thần lực đã bị tinh lọc của tên muốn đoạt xá vừa rồi. Nếu thiếu gia hấp thu hết chỗ tinh thần lực này thì có thể tiến vào Hồng Cảnh đấy!

Thanh Ngọc nghe xong cũng là âm thầm vui mừng, tên này cũng tốt a, đang không tự nhiên tặng quà cho hắn!

Lão nạp từ chối thì bất kính a!

Thanh Ngọc lại nhìn vào gian phòng, tỏa thần thức ra, sau khi xác định không có gì nguy hiểm, mới nói với mấy đệ tử Vạn Hoa cốc phía sau:

- Đi, chúng ta vào lấy truyền thừa thôi!

Khi mọi người tiến vào gian phòng rộng lớn kia thì thấy ở chính giữa có một bộ xương đang ngồi xếp bằng, trước mặt bộ xương đó có một chiếc quan tài bằng ngọc, bên trong có một bộ xương khác. Đây chắc là Phí Thiên Sầu và phu nhân của lão rồi. Ở bên góc tường, hắn thấy một bộ xương khác, tay chân đeo xiềng xích, đây chắc là tên dược nô vừa muốn đoạt xá mình kia.

Không đúng!

Lão giả giữ lại được một tia tàn hồn là do quả thủy tinh cầu kia, còn tên dược nô này giữ được thần hồn nguyên vẹn bằng cách nào?

Lập tức, Thanh Ngọc tiến tới bộ xương đeo xiềng xích, nhanh chóng kiểm tra nhưng không phát hiện được gì.

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 1273

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.