Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1916 chữ

Vừa rồi trong trận chiến với hai nữ sát thủ kia, hắn đã thấy bình cảnh của bản thân có dấu hiệu buông lỏng.

Vẫn là chiến đấu trong sinh tử có hiệu quả!

Tài nguyên tu luyện trong người cũng hết rồi, Thanh Ngọc dự định lại tiến về Tụ Quy sơn mạch lịch luyện thêm lần nữa.

Hai tháng sau.

Trong Tụ Quy sơn mạch.

Thanh Ngọc đang chiến đấu với một đầu Ám Ảnh Hổ Phàm yêu hậu kỳ, trên thân người hắn đã mang vài vết thương nhẹ, quần áo rách rưới. Ở phía đằng xa đã thấy nằm đó một cái xác Sầm Hỏa Hùng, con thú này vừa rồi đang tranh đấu với Ám Ảnh Hổ, nhưng đã thua. Thanh Ngọc làm ngư ông đắc lợi, bây giờ muốn xông ra giải quyết nốt con hổ yêu đang trọng thương này.

Sau một chiêu Kinh Tuyết Trảm, Ám Ảnh Hổ thân người toàn là lỗ máu, vật xuống bỏ mình.

Sau khi thu xác hai con yêu thú vào túi trữ vật, Thanh Ngọc tìm kiếm xung quanh, hắn biết hai con yêu thú này tranh đấu với nhau hẳn là vì một loại linh dược nào đó.

Ở phía sau một bụi cỏ, Thanh Ngọc mừng rỡ thốt lên:

- Băng linh tham bốn trăm năm! Phát tài!

Cây linh tham này nếu đem về phường thị bán chắc phải được năm trăm linh thạch hạ phẩm!

Thanh Ngọc mau chóng dùng hộp ngọc thu lấy linh dược, cất vào nhẫn trữ vật. Lần trước hắn đi lịch luyện lâu ngày không có chuẩn bị, thành ra một số linh dược không bảo quản được, trôi mất dược tính, nên lần này trước khi đi hắn có ghé qua phường thị trên Bách Lý phong mua một số dụng cụ chuyên dùng.

Chưa để Thanh Ngọc mừng rỡ bao lâu, trong phạm vi thần thức của hắn bỗng dưng lại thấy chín nữ nhân lăm lăm cầm kiếm, đều là nữ tử mang y phục ngoại môn Vân Hoa cốc, tất cả đều mang mạng che mặt. Người tu vi cao nhất đã là Luyện Khí tầng tám, thấp nhất là Luyện Khí tầng sáu.

Nữ tử cầm đầu tiến tới, sau đó phân phó:

- Ta lần theo dấu vết máu yêu thú vương vãi trên đất đến đây thì mất dấu, hẳn là tiểu tử kia chỉ ở quanh đây thôi, mau chóng tản ra tìm, nếu tìm được phải tập hợp ngay. Tiểu tử kia rất tà môn, lần trước có hai nữ sát thủ của Hồng Trần lâu đều bỏ mạng trên tay hắn. Lần này không được để hắn trốn thoát nữa.

Thanh Ngọc nghe đến đây, làm sao còn không biết mấy nữ tử kia là người của một tổ chức sát thủ khác.

Chết tiệt!

Mình quá chủ quan rồi, cứ tưởng ở Vạn Hoa cốc chỉ có hai nữ sát thủ kia.

Vạn Hoa cốc cũng không an toàn!

Mình làm gì mà luôn có người muốn dồn mình vào chỗ chết?

- Đinh! Phát động nhiệm vụ “Thoát khỏi hiểm cảnh”, phải chăng thiếu gia muốn tiếp nhận?

Thanh Ngọc không cần xem nội dung nhiệm vụ, trong lòng đã mặc niệm tiếp nhận, sau đó đá tung đám máu yêu thú đang vương vãi dưới chân, lẩn nhanh vào trong sơn mạch.

Nữ tử cầm đầu kia nghe thấy tiếng động, lập tức thả ra một con chim nhỏ có toàn thân màu xanh lá theo hướng Thanh Ngọc trốn chạy, miệng quát:

- Truy!

Thanh Ngọc liên tiếp sử dụng Toái Vân Bộ, trong đầu thì nhanh chóng nghĩ cách làm sao để thoát ra khỏi hiểm cảnh. Tiểu Long như hiểu được hắn đang nghĩ gì, vội thò đầu ra từ trong ngực áo, giật giật, móng chỉ về một hướng, ý nói “Mau chạy về bên kia”.

Thanh Ngọc thấy vậy không chút do dự phi thân về bên đó. Chạy được một lúc, Thanh Ngọc thấy một màn sương mờ kỳ dị. Hắn kiểm tra thì lại thấy làn sương này có tác dụng ngăn cản thần thức. Sau khi giám định thấy màn sương này không có độc, hắn trực tiếp lao thẳng vào màn sương, mất tăm mất tích.

Mấy nữ nhân kia đi theo con chim nhỏ xanh lá một lúc sau cũng truy tung được tới đây, nhưng vẫn do dự không biết có nên tiến vào màn sương mờ này hay không.

Nữ tử cầm đầu nói:

- Có nguy hiểm chúng ta cũng phải vào, nếu không chắc chắn Huyết Thị minh sẽ giết sạch người nhà chúng ta, đằng nào cũng là con đường chết, các tỷ muội, chúng ta vào.

Mấy nữ tử đằng sau nhìn nhau, cũng là kiên quyết gật đầu.

Thanh Ngọc sau khi tiến vào màn sương một hồi, dựa theo Tiểu Long chỉ đường, vậy mà thấy được đường ra. Sau khi thoát khỏi màn sương, hắn mới thấy ở đây là một cái hồ thật rộng lớn, mặt hồ phẳng lặng như một trang giấy, xung quanh đó là những làn khói sương mờ ảo. Giữa hồ còn có một chiếc bè trúc nhỏ đang trôi nổi.

Thật là một khung cảnh làm cho người ta thấy yên bình.

Nếu không phải bây giờ Thanh Ngọc đang bị người ta truy sát thì chắc chắn hắn sẽ còn đứng đây thưởng ngoạn thêm một lúc.

Tỏa thần thức ra xung quanh, hắn mới thấy đằng xa có một căn nhà gỗ nhỏ, ở bên cạnh căn nhà có một người đang ngồi. Người này một thân y phục trắng, đội một chiếc nón rộng vành. Lụa dài từ trên nón trải xuống, làm người ta không thấy rõ được dung mạo, không biết là nam hay nữ, thoang thoảng chỉ thấy được hai lọn tóc mai bay lượn. Thần thức của Thanh Ngọc lại hoàn toàn không thể xuyên qua được lớp lụa che kia.

Tại sao lại có người sống ở đây?

Đây là nơi nào?

Thanh Ngọc còn đang trầm tư suy nghĩ thì đã bị một đại thủ bằng linh khí vô cùng cường đại nắm lấy, kéo bay thân thể hắn lên không trung, từ từ đưa hắn về phía người đang ngồi bên căn nhà đó. Không đúng, đây không phải là linh khí, loại khí này cường đại hơn linh khí nhiều lắm.

Nếu tu sĩ khác ở đây mà nói thì hẳn sẽ nhìn ra bàn tay này tạo thành từ chân khí, chứ không phải linh khí. Sau Trúc Cơ kỳ chính là Ngưng Chân kỳ, lúc đó linh khí trong đan điền tu luyện giả sẽ hóa thành chân khí, rồi mãi tới Hóa Chân kỳ, chân khí mới được chuyển thành chân nguyên.

Phải nói là hắn vô cùng chán ghét cảm giác này. Cái cảm giác số phận của mình bị người khác nắm trong lòng bàn tay, tựa như chỉ cần một ý nghĩ của người ta thôi cũng có thể khiến hắn tan thành tro bụi.

Khi Thanh Ngọc chạm đất thì hắn đã đứng trước mặt người kỳ lạ đang ngồi kia, bàn tay bằng chân khí cũng tan biến đi mất.

Hắn nhìn người đó, nhưng khi kêu Ly Ly giám định thì lại nhận được một thông tin:

“Tên không rõ, tuổi không rõ, giới tính không rõ, chức nghiệp thiên cơ nhân, không thể tính toán được nhân quả nên không có thông tin gì thêm.”

Thiên cơ nhân!

Đây là chức nghiệp tinh thông Quẻ nghệ trong lục nghệ! Hơn nữa lại còn là chức nghiệp thần bí nhất!

Trên thế gian này vô cùng ít người có thể tinh thông Quẻ nghệ.

Người này là ai?

Người này muốn làm gì?

Một giọng nữ cực kỳ nhẹ nhàng làm lòng người ta mê luyến vang lên:

- Mấy người ở bên ngoài ta đã giúp ngươi xử lý rồi. Bây giờ nếu ngươi đứng được trên cái bè trúc ở giữa hồ kia ba ngày, ta sẽ thả ngươi ra ngoài, bây giờ bắt đầu đi.

Chưa để Thanh Ngọc kịp định thần xem là chuyện gì, tiếp tục lại là một bàn tay chân khí túm hắn lại quăng đến chiếc bè nhỏ ở giữa hồ.

Gì?

Đứng trên cái bè này ba ngày?

Nếu không đứng đủ ba ngày thì sao?

Thanh Ngọc đặt chân đứng trên bè trúc, ngơ ngác nhìn xung quanh. Hắn trông về phía người mặc áo trắng kia, thì đã thấy nàng đang nâng Tiểu Long ở trên tay, có vẻ như đang nói chuyện với nó, không biết là đang nói gì.

Thần thức và khí hải của Thanh Ngọc ở trên mặt hồ này hoàn toàn là vô tác dụng.

Tâm thần Thanh Ngọc bỗng dưng dâng lên một niềm bất an vô hạn.

Có nguy hiểm.

Thanh Ngọc vừa mới nhìn thấy ở trên bè có hai thanh thiết kiếm, vui mừng lập tức cầm lên. Dường như hai thanh kiếm này là cố tình chuẩn bị sẵn cho hắn vậy. Xung quanh bè trúc bây giờ có vô số bọt nước đang sôi lên ùng ục. Thanh Ngọc lạnh hết sống lưng, hắn cảm nhận được dưới hồ đang có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn.

Chỉ cần hắn sơ sẩy chút thôi là chủ nhân những đôi mắt đó có thể nhào lên ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

“Bạch Vương ngư, Phàm yêu hạ phẩm, sống theo bầy đàn, vô cùng nhạy cảm với máu thịt, nếu bị đàn Bạch Vương ngư vây công thì Trúc yêu hậu kỳ cũng khó mà sống sót. Tốc độ của loài cá này cực nhanh, vũ khí chính là hàm răng sắc nhọn trong miệng chúng.”

Âm thanh của Ly Ly vang lên trong đầu Thanh Ngọc.

Đáng chết.

Nữ tử kia lại quẳng mình vào giữa hồ xung quanh toàn cá ăn thịt người!

Tại sao nàng làm vậy?

Khi hắn đang bế thủ tâm thần, sẵn sàng chiến đấu thì lại nghe thấy tiếng truyền âm của nữ tử kia:

- Ngươi phải tin tưởng song kiếm nơi tay, thiên hạ không có thứ gì có thể ngăn được ngươi! Cho dù là trong tay ngươi chỉ có hai thanh kiếm gỗ, dù phía trước là một ngọn đại sơn, cho dù là một ngọn thiết sơn, ngươi cũng phải tin tưởng chính ngươi có thể một kiếm phá hủy nó, đây chính là lòng tin, đây chính là khí thế khiến cho địch nhân phải kinh hồn khiếp vía. Không có chút khí thế này, ngươi dựa vào cái gì cướp đoạt cơ duyên tạo hóa với anh hùng thiên hạ?

Thanh Ngọc ngớ ra, nàng muốn dạy bảo mình ư?

Chưa kịp để hắn nghĩ xong, ngay khoảng khắc hắn thất thần, bỗng nhiên từ dưới hồ lao lên hai con cá to cỡ cẳng tay nhanh chóng lao thẳng đến Thanh Ngọc, chìa ra hàm răng sắc nhọn, dự định cắn đứt cổ hắn.

Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu, bình tâm tĩnh khí, hai kiếm thành thạo chém hai con cá ra làm đôi, máu tanh văng tung tóe xuống mặt hồ đang sủi tăm ùng ục.

Hành động này của hắn đã hoàn toàn kích phát sự điên cuồng của đàn Bạch Vương ngư bên dưới.

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 1601

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.