Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

5. Chuyện tại Phượng Nghi cung

Tiểu thuyết gốc · 2163 chữ

Nàng ngẩn người. Hoàng hậu muốn gặp nàng, có chuyện gì sao? Thật sự nàng nghĩ không ra. Dù gì cũng phải đến chào Hoàng hậu một câu, đó là lễ nghi mà nàng bắt buộc phải tuân thủ.

- Công công xin đợi ta chút, ta phải chỉnh trang lại đã. - Nàng mỉm cười nói với thái giám, rồi quay sang nói với Tiểu Liên - Liên Nhi vào giúp ta chuẩn bị.

Liên Nhi gật đầu theo nàng vào trong.

Ở bên trong phòng, Tiểu Liên giúp nàng chải tóc, nàng ấy nhìn vị công chúa mà mình phải bảo vệ, đó là lệnh của chủ nhân. Chủ nhân của nàng là người mà không ai nghĩ đến, là người đã cưu mang nàng ấy. Giờ đây vì chủ nhân nàng phải bảo vệ huyết mạch duy nhất của người - Lưu Nghiên công chúa. Chuyện hôm nay thật là kì lạ. Tại sao khi không hoàng hậu lại muốn gặp công chúa? Dựa theo hiểu biết của nàng thì Hoàng hậu sẽ không bao giờ hại công chúa, nhưng lại dễ bị lợi dụng. Nàng vẫn nên đề phòng thì hơn.

- Liên Nhi, em đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy.

Qua gương nàng nhìn thấy tiểu cô nương đằng sau vô cùng thẫn thờ, giống kiểu hồn bay đi mất vậy.

- A... chỉ là em đang nghĩ... sao hoàng hậu lại muốn gặp người chứ.

Nàng cười, quay ra đối diện với nàng ấy. Cầm tay Tiểu Liên vỗ nhẹ.

- Chắc là lâu quá không gặp mặt, Hoàng hậu giờ gọi ta đến để ôn chuyện thôi. Em không cần quá lo lắng.

Tiểu Liên gập đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị thật chu toàn. Nàng vận y phục mang sắc hải đường, cài trâm khắc hình nguyệt, nhìn vô cùng tao nhã. Nàng mỉm cười với công công rồi nói:

- Mau đi thôi không thể để mẫu hậu ta chờ lâu được.

Từ Nghiên Nhu cung đến Phượng Nghi cung là một đoạn khá dài, nhưng cũng rất nhanh đến nơi. Bước đến Phượng Nghi cung, nàng đứng bên ngoài đợi được hoàng hậu truyền vào. Một nữ nhân bước đến. Nàng ta vận y phục đan sắc, đầu cài trâm hoa hải đường, trán điểm xuyết cũng hình hải đường. Có ai khác ngoài vị quý phi đứng dưới một người trên nghìn người của hậu cung ba nghìn mĩ nữ chứ. Nàng ta thấy nàng liền nhíu mày.

- Nghiên Nhu công chúa, có phải con ở trong phòng lâu quá nên quên phép tắc rồi không?

Nàng cười nhẹ. Vị quý phi này thật biết nhắc khéo.

- Nghiên Nhu đâu dám quên chứ. Chỉ là do thấy nhan sắc của quý phi mải ngắm nên quên mất thôi...

- Thật là đứa trẻ ngoan - Nàng ta vô cùng vui sướng khi nàng nói vậy - Ta sẽ tha thứ cho con lần này, lần sau đừng như vậy.

Thái giám bước ra mời Quý phi và Nghiên Nhu công chúa vào. Nàng ta đi trước nàng vào vấn an hoàng hậu.

- Tần thiếp tham kiến hoàng hậu.

Nàng bước vào, giữ đúng lễ nghĩa, hành lễ với hoàng hậu:

- Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.

Hoàng hậu ngồi trên mộc tọa cao nhất, nàng dù ở vị trí nào trong vẫn vô cùng tao nhã, cực kì xứng với phượng vị. Hoàng hậu mỉm cười:

- Miễn lễ. Nghiên Nhu lên đây với ta.

Nàng hơi lưỡng lự. Chân bước từng bước vô cùng chậm chạp. Nàng nhìn quanh, quan sát mọi người trong điện. Ánh mắt dừng lại ở chỗ Thục phi thì thấy người gật đầu nhẹ, nàng liền bước đến cạnh hoàng hậu.

Phải nàng tin tưởng Thục phi sẽ không gật đầu khi mà có nguy hiểm. Bởi vì người là tỉ tỉ của mẫu thân nàng, và giờ là dưỡng mẫu của nàng. Người biết thân phận của nàng, người không có con, nên đối xử với như con ruột của mình. Nhiều khi nàng tự hỏi: "Sao người như Thục phi lại cam chịu sống trong hoàng cung chứ?" Nàng từng hỏi nhưng chưa bao giờ biết được đáp án từ người, nhưng nàng cũng đã biết được thứ mình muốn biết. Là vì yêu. Vì yêu nên can tâm tình nguyện ở nơi thị phi này, vì yêu nên chấp nhận ở bên hoàng thường dù người đó chẳng hề để ý đến, vì yêu nên phải có gắng gồng mình để được ở lại... nhưng đến cuối cùng lại làm mất đứa con của bản thân. Nàng tự hỏi: "Sao nữ nhân trên thế gian này lại khổ đến vậy? Sao lại ngu dại chỉ vì yêu mà đánh đổi thanh xuân? Nàng sẽ không như họ. Đời này nàng vì thù hận mà sống!"

Hoàng hậu cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, khiến nàng đừng lại mảnh cảm xúc đang hỗn độn trong bản thân mình. Nàng nhìn hoàng hậu mỉm cười nhẹ.

- Thật lâu rồi mẫu hậu mới có thể thấy con. Mười năm rồi nhỉ, cũng qua mất tuổi cập kê của con rồi... - Hoàng hậu thở dài - Tiểu công chúa tinh nghịch năm đó giờ lớn quá rồi.

Trong cung này, ngoại trừ mẫu thân, Thục phi thì có lẽ hoàng hậu là người quan tâm nàng nhất. Có lẽ do người chỉ có ba người con trai, không có vị công chúa nào nên đối với tiểu công chúa tinh nghịch là nàng vô cùng tốt.

Bỗng vị quý phi lên tiếng:

- Ây da... Nghiên Nhu công chúa cũng mười tám tuổi rồi, nên gả đi thôi.

Phía dưới vô cùng nhộn nhịp, ai cũng cảm thấy quý phi nói đúng. Hiền phi mỉm cười hùa theo:

- Thần thiếp thấy quý phi nói đúng đó hoàng hậu. Người nên xin thánh thượng ban cho Nghiên Nhu công chúa một mối tốt.

Thục phi lại vô cùng nhàn hạ, nhấp chút trà rồi thản nhiên nói:

- Nghiên Nhi thì lo gì chứ. Người đáng lo là Đại công chúa - Đông Ngọc công chúa chứ, thập cửu xuân rồi chứ còn trẻ lắm đâu.

Nghe xong Quý phi liền im lặng không nói gì. Cũng đúng thôi Đông Ngọc công chúa là con gái đầu lòng của nàng ta mà. Nhìn Quý phi không nói lời nào, Thục phi lại nói tiếp:

- Trời ạ nhắc mới nhớ, trừ Bát công chúa ra thì vị công chúa nào cũng qua tuổi cập kê rồi... nên gả đi thôi.

Tất cả những người khác đều im lặng không dám nói gì nữa.

Trong sảnh liền im lặng, chỉ còn tiếng trò chuyện của Hoàng hậu và Nghiên Nhu. Hoàng hậu thấy lạ liền nhìn một lượt.

- Không phải vừa nãy còn sôi nổi lắm sao?

Thục phi liền mỉm cười, nhìn qua các vị phi tần khác. Nàng nhìn một cách thách thức, dám có ý định đem Nghiên Nhi đi, nằm mơ nàng mới cho toại nguyện. Bỗng Lan phi lên tiếng, giọng nàng ta vô cùng nhẹ nhàng:

- Nãy mải nói chuyện của các công chúa mà quên mất. Hình như quý phi quên mất lễ nghi rồi, hôm nay tỉ đến muộn nhất à nha!

Quý phi đang định nở nụ cười liền đông cứng lại.

- Cái đó là...

Nàng ta đang ấp úng không biết giải thích thế nào, thì cung nữ thân cận của nàng ta chạy ra giữ đại điện quỳ xuống, giọng nói có phần sợ hãi:

- Tham kiến hoàng hậu. Nương nương đến trễ không phải là do người cố ý... mà tất cả là do nô tì.

Hoàng hậu hơi nhíu mày, nhìn kĩ vị cung nữ kia, rồi nhẹ giọng hỏi:

- Sao lại là lỗi của ngươi?

Quý phi thấy vậy liền quỳ xuống:

- Đó không phải tội của A Châu, mà là do thần thiếp - Nàng ta quay xuống nhìn cung nữ của mình - A Châu sao ngươi lại nhận lỗi không phải của ngươi chứ? - Rồi hướng mặt lên hoàng hậu - Xin hoàng hậu trách phạt thần thiếp còn cung nữ của muội không có tội tình gì hết.

Cung nữ A Châu liền nói:

- Không phải đâu thưa hoàng hậu. Chuyện là mấy ngày trước, gần đến sinh thần hoàng thượng, quý phi ngày đêm không ngủ, suy nghĩ về hôm đó sẽ tặng quà gì cho hoàng thượng vui, sẽ góp ý tổ chức như thế nào, nô tì thấy quý phi như thế liền đau lòng. Mãi đến tối qua người mới có thể ngủ ngon giấc. Vì vậy sáng nay mới không nỡ đánh thức người quá sớm... nên...

Hoàng hậu nghe xong liền mỉm cười.

- Ngươi quả là cung nữ có tâm với chủ tử. Ta sẽ không trách phạt ngươi. Không những vậy còn thưởng cho ngươi.

Cung nữ bên cạnh hoàng hậu mang vải và ngân lượng ra, đó là phần thưởng của hoàng hậu, đối với những người khác nó chẳng là gì nhưng với nhưng cung nữ thì đó là điều không tưởng. Quý phi nhìn thấy liền cười nhẹ, quay xuống nhìn thấy A Châu đang ngẩn ngơ liền nhắc nhẹ:

- A Châu còn không mau cảm tạ hoàng hậu.

A Châu liền phản ứng lại. Nàng ta vui mừng:

- Nô tì đa tạ hoàng hậu.

Nàng ngồi gần Hoàng hậu, nhìn thấy cảnh này liền cảm thán: "Chủ tử nhà này diễn giỏi thật! Không những giải thích hợp lý lí do đến muộn, còn lấy được lòng Hoàng Hậu nương nương quý"

Nàng nhìn ra cửa, thấy một bóng dáng đứng đó, nàng cười thầm: "Ây da lại cả vị hoàng thượng đang đứng ngoài kia nữa."

Nàng liền đứng dậy, mang vẻ mặt vui mừng chạy ra ngoài cửa.

- Phụ hoàng, nhi thần biết ngay là người mà.

Nàng ló mặt ra ngoài nhìn vị hoàng thượng cao ngạo kia. Y cười tươi:

- Ta nghĩ rằng ta đứng vậy sẽ không bị ai phát hiện. Không ngờ vẫn bị Nghiên Nhi biết.

Hoàng thượng xoa đầu nàng bước vào chính điện. Tất cả phi tần đều hành lễ:

- Tần thiếp tham kiến hoàng thượng.

Hoàng thượng gật đầu ra hiệu cho tất cả đứng dậy. Tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngay ngắn nhìn hoàng thượng. Quý phi không ngờ ràng hoàng thượng lại đến đây. Không phải nãy giờ người đứng ngoài đó nghe hết rồi chứ. Nàng ta nghĩ vậy liền cười trong lòng. Nàng ta cốt chỉ định lấy lòng hoàng hậu, bây giờ lại có khi thêm được chút cảm tình của hoàng thượng. Hẳn từ nay về sau ai dám trèo cao hơn nàng ta chứ. Nàng ta nhìn hoàng hậu một chút rồi cúi đầu xuống tự nhủ bản thân: "Chỉ cần hoàng hậu mất, phượng vị hẳn là của mình." Nàng ta nhanh chóng lấy lại khuôn mặt dịu dàng.

Hoàng hậu bước tới gần hoàng thượng, mỉm cười:

- Hoàng thượng đã xong việc triều chính rồi sao?

Hoàng thượng cầm tay hoàng hậu, bước lên vị trí cao nhất trong điện.

- Đúng vậy. - Người ngồi xuống, để hoàng hậu ngồi cạnh rồi nói nhẹ - Vốn ta định tìm Nghiên Nhi, nhưng nghe nói nó ở chỗ nàng.

Nàng cười vui vẻ, tinh nghịch nói:

- Phụ hoàng tìm Nghiên Nhi có chuyện gì quan trọng sao ạ?

Người gật đầu nhẹ:

- Hôm nay Vũ quốc có cử người đến nói Nhị hoàng tử muốn cùng con kết duyên. Ta muốn hỏi ý của con.

Nàng trầm mặc. Nhị hoàng tử Vũ quốc - Vũ Ngôn muốn cũng nàng kết duyên. Chuyện lạ nha. Không phải mới hôm qua vừa châm chọc nàng sao? Thấy nàng khác lời đồn nên yêu. Mà hình như Lưu Ngọc thích hắn thì phải. Chuyện vui gì đây? Hay là ý của Tiêu vương gia? Chắc không phải đâu. Nàng tự nhủ. Nếu có gả nàng thà chọn Đại hoàng tử Vũ quốc còn hơn. Nếu nàng nhớ không nhầm thì, đại hoàng tử là con của hoàng hậu Vũ quốc, được vua Vũ yêu thương nhất. Nhưng không vì vậy mà kiêu căng lại vô cùng âm thầm, lặng lẽ sống qua ngày không quan tâm mọi thứ xung quanh. Còn nhị hoàng tử... chậc... độc miệng, kiêu căng, ngạo mạn.

- Con nghĩ sao Nghiên Nhi?

Hoàng hậu cắt ngang suy nghĩ của nàng. Nàng nhăn mặt nói nhỏ.

- Phụ hoàng mẫu hậu cho nhi thần suy nghĩ. Ba ngày sau sẽ trả lời ạ. Nhi thần xin phép cáo lui.

Hoàng thượng gật đầu nhẹ, ngầm đồng ý. Nàng cúi người hành lẽ rồi bước ra khỏi chính điện.

Ra ngoài, nàng nắm tay Tiểu Liên bước về Nghiên Nhu cung. Chuyện của Vũ quốc vô cùng quan trọng. Nếu làm mất lòng họ thì rất có thể chiến tranh sẽ xảy ra. Thật khó nghĩ.

Bạn đang đọc Lưu Nghiên công chúa sáng tác bởi CửuNi

Truyện Lưu Nghiên công chúa tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CửuNi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.