Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gả thay

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Chương 1. Gả thay

"Tỷ tỷ, ta giúp tỷ thay giá y——" Theo lời Tạ Nhu nói, một nữ nhân mặt trắng nhợt, gầy gò xanh xao bị thô bạo kéo xuống giường.

Nữ nhân kia rên lên một tiếng, hiển nhiên là bị nha hoàn tay chân vụng về làm đau.

"Nhị tiểu thư, tiểu thư nhà ta đã ba ngày không cơm nước gì, còn bị bệnh, cầu xin ngài —" Tiểu nha hoàn Như Ý bên cạnh cắn răng lao đến trước mặt, run giọng cầu xin.

Nàng cũng không muốn cầu xin Tạ Nhu, nhưng nha hoàn bên cạnh Đại tiểu thư đều bị đánh, bị bán, ngoại trừ nàng ra, không một ai có kết quả tốt cả. Nàng sợ! Nhưng nàng thật sự nhìn không đành lòng, cuối cùng dùng thân thể gầy nhỏ, chắn trước mặt Đại tiểu thư.

"Tiện tỳ, trước mặt chủ tử, đến lượt ngươi nói chuyện sao?"

"Ngươi nói tỷ tỷ ta đã ba ngày không ăn cơm, ngươi là đang trách a nương ta đối xử tệ bạc với a tỷ, hay muốn nói a tỷ bất mãn với hôn sự này, muốn dùng tuyệt thực để uy hiếp người khác?" Tạ Nhu bới lông tìm vết.

"Không dám! Nô tỳ không dám! Nô tỳ là ——" thương đại tiểu thư số khổ nhà mình.

"Người đâu, kéo con tiện tỳ trong mắt không có chủ này ra ngoài, đánh hai mươi gậy, sau đó nhốt vào phòng chứa củi!" Tạ Nhu lạnh giọng quát một tiếng, ngữ khí tràn đầy hung ác.

"Dừng tay! Buông Như Ý ra! Buông nàng ta ra!"

Nữ nhân ban đầu giống như một tượng gỗ, mặc cho mấy nha hoàn thô bạo mặc giá y lên người, xức son phấn qua loa, dường như hoàn toàn bị chọc giận. Nàng xoay người, muốn xông tới bảo vệ nha hoàn trung thành duy nhất còn lại của mình.

Tạ Nhu hiểu lầm, cho rằng nữ nhân này muốn xông tới giết mình, vội vàng lui về phía sau, không quên kêu to: “Tạ Nguyên, ngươi đừng có tới đây! Người đâu, mau, bắt nàng! Mau bắt lấy nàng ta!"

Mấy người thị nữ vội vàng xông lên, vươn tay muốn giữ lấy nữ nhân kia. Nữ nhân kia cũng nóng lên, liều mạng giãy giụa, xé đánh. Mấy người đánh thành một đoàn, trong lúc hỗn loạn, không biết ai dùng sức đẩy một cái.

"Rầm-----!"

Nữ nhân mặc giá y màu đỏ tươi đập mạnh vào cây cột, máu tươi sền sệt từ trán chảy xuống...

A! Đau quá, cảm giác như đầu mình đụng phải thứ gì đó rất cứng, đau âm ỉ. Tạ Nguyên đưa tay ra, chạm nhẹ một chút, tay ấm nóng, có chất lỏng sền sệt. Chảy máu?

"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Có bị thương không?"

"Ta có ý tốt giúp tỷ dạy dỗ nha hoàn, tỷ chẳng những không cảm kích, còn đánh ta, kết quả đụng phải cột nhà. Tỷ nói đi, đây là lỗi của ai?!"

Khoảnh khắc Tạ Nguyên đụng phải cây cột kia, Tạ Nhu quả thật bị dọa cho sợ hết hồn. Nàng ta không sợ nháo xảy ra án mạng, mà lo lắng nếu Tạ Nguyên chết rồi, ai thay nàng ta gả cho phế thái tử? Vốn dĩ, Tạ Nhu vừa mừng vừa kiêu hãnh vì được gả cho thái tử. Nhưng một tháng trước, thái tử bị vạch tội tùy hứng ngang bướng, xa hoa lãng phí, tàn bạo. Thái tử thức thời, chủ động xin hoàng thượng phế truất chức vị thái tử của hắn. Hoàng thượng không chịu đựng nổi thái tử nữa, đồng ý chấp thuận, hạ chỉ phế thái tử.

Tạ Nhu là nữ nhi Tạ thị Trần Quận, gả cho thái tử, hiển nhiên xứng đôi. Thái tử bị phế, không chỉ Tạ Nhu, ngay cả trên dưới Tạ gia cũng muốn thoái hôn. Có điều, mặc dù bệ hạ phế thái tử, nhưng thấy hắn biết sai nguyện sửa, lại không đành lòng nhìn hoàng hậu đau lòng, không giam lỏng phế thái tử, mà phong hắn làm Việt Vương, làm một chư hầu. Hôn sự với Tạ thị, cũng phải diễn ra như cũ!

Lúc nghe được tin tức kia, Tạ Nhu bất tỉnh hôn mê tại chỗ. Sau khi tỉnh lại, nàng khóc lóc làm loạn muốn treo cổ tự tử, sống chết không chịu gả cho Việt Vương. Đất phong của Việt Vương ở Việt Châu. Đi Việt Châu khác gì đi "lưu đày". Hơn nữa, đích nữ quý giá Tạ thị đâu, sao có thể để lãng phí như vậy? May mà trong nhà còn có một đường tỷ, trưởng nữ Tạ gia, dựa theo thân phận ban đầu mà nói, nàng so với Tạ Nhu còn tôn quý hơn. Phụ thân Tạ Trạch của Tạ Nhu chẳng qua chỉ là con của dòng thứ. Còn phụ thân của đường tỷ mới là con dòng chính, đáng tiếc mất sớm. Tạ Trạch dựa thế sủng phi của hoàng thượng, mua chuộc các trưởng lão, chiếm đoạt toàn bộ Tạ gia. Người đường tỷ phụ mẫu đều mất, mồ côi không có người che chở, bị đẩy ra làm vật hy sinh.

Đầu Tạ Nguyên đau như búa bổ, mới vừa rồi, một lượng lớn ký ức trong nháy mắt tràn vào trong đầu cô, cô xuyên không, từ một blogger am hiểu lịch sử trở thành một tiểu thư vương công quý tộc. Giờ phút này, một nữ nhân đáng lẽ phải danh giá, giàu sang lại bị ép gả thay cho một người muội họ không biết cách mình bao xa.

"Chuyện hôm nay là do muội gây ra, muội thật sự xin lỗi."

"Tỷ tỷ khoan dung độ lượng nhất, nhất định sẽ không so đo với muội, đúng không?"

Tạ Nhu vẫn còn lải nhải, Tạ Nguyên cáu kỉnh, "Câm ~ câm miệng!" Nàng vốn muốn mắng Tạ Nhu, nhưng bởi vì thân thể yếu ớt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Tạ Nhu giả bộ vỗ vỗ ngực của mình, tựa như bị Tạ Nguyên dọa sợ. Trên mặt đầy mùi trà xanh, ủy khuất nói: " A, tỷ tỷ, muội thành tâm nói xin lỗi, sao tỷ còn mắng ta?"

"Hôm nay là ngày vui của tỷ tỷ, sao có thể tức giận?"

"Tỷ yên tâm, thái tử tuy rằng bị phế, nhưng vẫn đường đường là một thân vương."

"Tỷ, tỷ có biết không, đất phong của Việt Vương ở Việt Châu, Việt Châu là một 'địa phương tốt' nha."

"Vài tháng trước, hoàng thượng bổ nhiệm Vi gia, cái người muốn ra làm quan Tam Lang đó, đi La Châu làm quan Thứ sử. Vi Tam Lang thà kháng chỉ, cũng không chịu đi nhậm chức."

Tạ Nhu cười rạng rỡ: "La Châu ở ngay cạnh Việt Châu!"

Tạ Nguyên:....

Nếu là một tiểu thư quý tộc bình thường, sợ rằng đã bị Tạ Nhu dọa sợ. Một người tâm tâm niệm niệm muốn làm quan, thà chịu chém đầu chứ không muốn đi nhậm chức, đủ để chứng minh, La Châu, Việt Châu vùng Lĩnh Nam kia cằn cỗi, man hoang, khiến người ta sợ đến mức nào. Tạ Nguyên, người thông thạo lịch sử, sở hữu vô số kiến ​​thức xuyên không, hoàn toàn không sợ. Tuy nhiên, Tạ Nhu này quá đáng ghét. Không những nói chuyện đáng ghét, bộ mặt tiểu nhân đắc chí này khiến người ta buồn nôn.

Tạ Nguyên ngẩng đầu lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Tạ Nhu. Mặc dù Tạ Nhu không hài lòng với động tác giống gọi cẩu này, nhưng vẫn nghiêng người về phía trước theo bản năng, nàng muốn nghe xem Tạ Nguyên còn có thể nói ra lời gì nữa.

Tạ Nguyên nắm lấy cánh tay Tạ Nhu, dùng sức ném về phía cây cột! Rầm! Tạ Nhu hoàn toàn không phòng bị, xoay một vòng, lảo đảo mấy bước, cuối cùng bị ảnh hưởng quán tính, trán đập mạnh vào cây cột.

"A!"

Tạ Nhu đau đớn kêu lên thảm thiết. Tạ Nguyên nhân cơ hội đứng lên, khinh thường mắng một câu: "Chậc! Mấy mụ đầu đường xó chợ đại khái chính là cái dạng này của ngươi!"

Tạ Nhu bị đụng nổ đom đóm mắt, trán đau nhói, "Tạ Nguyên, ngươi to gan lắm? Ngươi dám đẩy ta?"

"Ngươi là cái đồ khắc cha khắc mẹ khắc tỷ muội, thiên sát cô tinh. Phụ thân ta tốt bụng thu nhận ngươi, tìm cho ngươi mối hôn sự tốt như vậy, ngươi còn không cảm kích, lại còn dám hại ta?"

Tạ Nguyên hừ lạnh một tiếng, "Mối hôn sự tốt? Nếu gả cho Việt Vương tốt như vậy, vậy ta trả lại cho ngươi nha!"

Gả thay đã đủ chán ghét rồi, Tạ Nhu còn muốn chạy theo lăng mạ nàng, Tạ Nguyên tuyệt đối không thể nhẫn nhịn. Đã tiện nghi còn khoe mẽ? Nằm mơ!

Bạn đang đọc Lưu đày Vương phi dựa vào làm ruộng tạo phản của Nhất Cá Đậu Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KyAn20sGirl
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.