Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mấy ngày sau đó

Tiểu thuyết gốc · 2145 chữ

Mấy ngày sau đó, thái độ của Mặc Thanh đối với Đình Bằng có sự thay đổi rõ rệt, nếu trước kia cậu bám gã như keo 502, có dứt cũng không dứt ra được thì hiện tại cậu chỉ một lòng muốn tránh xa gã, như tránh phải ruồi bọ.

Dù sao có thiếu gia bên cạnh, Mặc Thanh mới không thèm sợ xé rách mặt với tên xấu xa kia. Mỗi khi nhìn thấy gã là cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, tối màu, ruột gan cũng muốn ói, trào ngược, máu xộc lên não, chỉ muốn xông qua đấm gã đến khi nào chết thì thôi.

Thậm chí, Mặc Thanh còn chuẩn bị sẵn một con thỏ nhồi bông để tập luyện, coi nó như tên chó Đình Bằng để ra quyền, đáng thương thay con thỏ hồng hồng đáng yêu bị đấm đến nỗi rách cả bông. Cậu cũng rất một lòng với con thỏ này, nó rách thì khâu lại, hỏng chỗ nào thì sửa, một mực không vứt đi.

Thương thay bé thỏ đáng yêu, bị cuộc đời xô đẩy phải làm thế thân cho gã chó chết Đình Bằng.

Bên này, Đình Bằng có cảm giác nôn nóng, thật sự rất nôn nóng. Mặc Thanh sau khi tỉnh dậy đã thay đổi rất nhiều, không còn tin tưởng gã cũng không còn bám dính gã như trước, cảm giác mọi việc vượt ra khỏi tầm tay thật khó chịu. Nhất là khi tên ngốc Mặc Thanh ấy vẫn luôn bị gã dắt mũi mấy năm nay.

Đình Bằng lầm lũi đằng sau nhìn Mặc Thanh đẩy xe lăn của thiếu gia đi phía trước, nếu như là trước kia cậu ta sẽ hớn hở gọi gã cùng đẩy xe, hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, nhưng giờ thì nhìn xem, Mặc Thanh lại dám đẩy gã ra xa, chẳng những vậy còn viện cớ :

- Thiếu gia cũng không nặng, chỉ cần một mình ta đẩy là được rồi, ngươi không cần lo.

Đình Bằng lặng lẽ nghiến răng, tâm tư thâm trầm thoáng qua, nhưng chỉ có thể từ đằng sau quan sát hai người trò chuyện thân mật, dường như đã quên mất sự hiện diện của gã.

Ánh mắt sắc như dao đâm thẳng vào lưng khiến Mặc Thanh hơi khó chịu, vì vậy cậu càng đẩy xe nhanh hơn, muốn tránh xa tầm mắt tên thối tha kia. Lam Cố Tử phát giác được cậu khó chịu nên trầm mặc ra lệnh, đuổi tên bóng đèn kia đi tạo không gian riêng cho hai người :

- Đình Bằng, ngươi đi trước đi tiện thể giữ chỗ cho chúng ta, hôm nay Thái Thái lão sư sẽ lên lớp giảng dạy, người đến rất đông, nếu không tới sớm khẳng định sẽ không có chỗ ngồi.

Đình Bằng hơi khó chịu nhưng cũng không thể làm gì, gã chợt nghĩ thiếu gia việc gì cũng giao cho gã làm như vậy, phải chăng là vì người tin tưởng gã hơn tên ngốc Mặc Thanh kia ? Đúng, nhất định là như vậy, để tên Mặc Thanh đẩy xe giúp ngài cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi, người thiếu gia tín nhiệm nhất nhất định là ta, không phải ai khác !

Mắt Đình Bằng sáng lên như đèn pha, lòng phấp phới, không nhịn được cười ra mặt vì những si tâm vọng tưởng của mình. Nếu Lam Cố Tử có nghe được tiếng lòng của gã chắc cũng phải cạn lời vì độ hoang tưởng có một không hai này !

Cứ thế, gã chó chết Đình Bằng mang theo ý nghĩ hoang đường hớn hở chạy đi trước, ra vẻ ta hi sinh vì thiếu gia một chút có sao, nguyện dâng hiến tất cả vì Lam đại thiếu.

Mặc Thanh kinh ngạc nhìn theo bóng dáng dần dần đi xa, nhanh như một con chó muốn cắn người của gã, thật sự là mạc danh kì diệu !

Gã này ngày thường luôn cùng cậu dính sát bên người thiếu gia, không cách xa quá phạm vi ba bước, sao hôm nay lại chủ động như vậy ?

Lam Cố Tử dù biết bảo bối nhà mình cũng trọng sinh đã không còn thích hay thầm mến tên Đình Bằng kia nữa nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy khó chịu, tên kia không đáng lọt vào tầm mắt cậu, rất bẩn ! Hắn có xúc động muốn dùng khăn tay lau mắt cho cậu, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, lên tiếng kéo lại linh hồn Mặc Thanh đã bay đi đâu xa :

- Không cần phải để ý, chúng ta tiếp tục đi thôi, chậm rãi một chút .

Mặc Thanh nhanh chóng lấy lại tinh thần, vui vẻ tuân lệnh, trên đường đi hết bàn về hoa cỏ thì lại bàn về mây trời, thỉnh thoảng còn nhắc đến điều hương.

Lam Cố Tử càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, y không ngờ ý nghĩ của Mặc Thanh về điều hương lại sáng tạo và táo bạo đến vậy, nếu để mấy tên đại sư cổ hủ kia nghe được chắc chắn sẽ phán cậu không có thiên phú điều hương, toàn làm suy nghĩ điên rồ. Nhưng hắn thì khác, hắn sự thấy được sự tinh túy, điên rồ nhưng điên theo một cách rất nghệ thuật, một nét điên rất riêng, đủ xuất sắc đủ mới lạ ! Thật sự không hổ là bảo bối của hắn, Mặc Thanh không chỉ có thiên phú về điều hương, mà còn rất xuất sắc là đằng khác !

Vậy vì sao kiếp trước hắn chưa từng nghe cậu giãi bày về những quan điểm này nhỉ ? Có lẽ, là không đủ thân mật đi...

Mặc Thanh cũng cảm thấy ngượng ngùng, ánh mắt thiếu gia khi nghe cậu trình bày về suy nghĩ của mình thật chăm chú, cũng rất sáng, tựa như ngài ấy vô cùng tán thượng cậu vậy, nó khác với ánh mắt sủng nịch thường ngày nhưng không thể không nói, Mặc Thanh cậu rất vui khi được thiếu gia nhìn với ánh mắt như vậy, giống như được công nhận thực lực.

Chỉ là những đại sư trên giảng đường ai ai cũng chê cậu cả, họ đều mắng cậu điên rồ, phối hương cậu sáng tạo là vô nghĩa, chỉ tổ lãng phí hương liệu. Mặc Thanh kiếp trước vì những câu nói ấy mà không bao giờ dám nói ra quan điểm của mình nữa, không bao giờ, kể cả thiếu gia...cậu cũng giữ kín, sợ ngài ấy cũng giống như mấy vị đại sư kia, chê bai và khiển trách.

Nhưng là bây giờ, Mặc Thanh phá lệ cảm thấy vô cùng tự tin, có được tin tưởng của thiếu gia là đủ, cậu không quan tâm nhân thế nghĩ gì, sẽ có một ngày cậu dùng những phối hương ấy để chứng minh cho họ thấy, cậu...không phải phế vật ! Cậu sẽ cố gắng, không chỉ vì mình mà còn vì thiếu gia. Nhất định !

Mặc Thanh ý chí sục sôi, quyết định vì tương lai phải “nuôi vợ” mà phấn đấu quên mình lại không biết thiếu gia bên kia cũng có suy nghĩ tương tự

Lam Cố Tử trầm tư, vợ mình xuất sắc như vậy, hắn càng phải cố gắng hơn nữa, “nuôi vợ nuôi con xây nhà ấm”, quyết định vậy đi !

Hai người với ý tưởng nuôi đối phương tiếp tục vui vẻ bàn luận, tìm được người có thể chia sẻ cùng mình, Mặc Thanh hưng phấn nói hết ra những điều mà mình ấp ủ, không dám nói ra bao lâu nay, Lam Cố Tử chăm chú lắng nghe, đôi khi sẽ xen vào một vài câu nhận xét của chính hắn. Hai người hỗ động cậu một câu em một câu vô cùng vui vẻ, không khí hài hòa vô cùng, đi thêm một khắc cuối cùng cũng tới giảng đường.

  • một khắc : 15 phút *

Không ngoài dự đoán, Đình Bằng sớm đã sốt ruột đi tới đi lui trước cửa, thấy hai người đến, hai mắt gã lóe lên chạy ra :

- Thiếu gia ngài cuối cùng đã đến, Đình Bằng đã giữ chỗ rồi.

Lam Cố Tử chỉ gật đầu với gã một cái cho có lẽ, đến liếc mắt cũng không thèm bố thí, Đình Bằng cả người cứng lại nhưng cũng chỉ có thể cam chịu nắm chặt tay đi sau.

Mặc Thanh đẩy xe lăn đi qua con đường lót đá cẩm thạch, khu giảng đường này bố cục được xây theo kiểu tứ hợp viện, kiến trúc mang vẻ trang nhã thanh mát, từng căn đều được xây từ gỗ đàn hương, thiết kế đẹp mắt có kiểu cách lại không mất đi sự hoài cổ.

Thấy ba người bước vào, giảng đường đang ồn ào náo nhiệt lại ngay tức khắc im lặng một cách quỷ dị, thật ra giờ này lão sư vẫn chưa đến, chỉ có tốp năm tốp ba môn sinh tụ tập với nhau nói chuyện phiếm nên không khí lúc nào cũng vô cùng rôm rả. Mà lúc này tất cả lại im lặng chỉ vì sự xuất hiện của Lam Cố Tử

Nói đến cố sự của Lam đại thiếu nhà chúng ta, y giống như một truyền thuyết của nhà họ Lam, không phải là con của gia chủ cũng chẳng chào đời ở Lam gia, Lam Cố Tử là thân nhi tử của Lam Tuyết Nghiên – cô em gái duy nhất của gia chủ nhà họ Lam – Lam Uẩn Thần . Lam Tuyết Nghiên không biết cùng ai tư thông biến mất chín năm, hạ sinh ra Lam Cố Tử, ngày nàng trở về Lam gia với bộ dạng vết thương đầy người, máu chảy ướt đẫm y phục tay ôm đứa con bảy tuổi chân bị thương nặng đưa cho gia chủ rồi tắt thở qua đời vẫn luôn là chuyện cấm kị không được nhắc đến.

Có người khinh thường Lam Cố Tử chỉ là con hoang ở đâu không biết, dính được một tia huyết thống liền như gà rừng biến phượng hoàng, chân bị phế, y có cái gì để nhận được đãi ngộ tốt như thế, thiên phú điều hương thì chẳng ai biết ở mức độ nào nhưng hầu như ai cũng tin rằng Lam Cố Tử không có thiên phú trong phương diện này. Cũng có người thầm hâm mộ ghen tị vì hắn tuy không rõ thân phận lại có thể nghiễm nhiên nhận hết thảy vinh quang cùng địa vị, cái gì cũng là tốt nhất, thậm chí còn được cưng chiều hơn con cháu dòng chính thất.

Dù bị xoi mói, xỉa xói bao năm nay, Lam đại thiếu vẫn như cũ điềm nhiên, không coi mọi việc là gì, ánh mắt như gió thoảng mây bay, mở miệng :

- Đã sắp đến giờ vào học, các ngươi tụ tập như này còn ra thể thống gì, có còn coi gia quy là gì không hả ?

Tất cả môn sinh lục đục chạy về chỗ ngồi, nhiều người dù rất căm tức và không phục nhưng cũng không thể làm được gì, còn có thể phản kháng ư ? Nên nhớ y là đại thiếu gia của gia tộc, được trao nhiều quyền nhất, hơn nữa, nghĩ đến câu nói của gia chủ, ai cũng nhíu mày nghĩ ngợi :

- Các ngươi nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau Lam Cố Tử là đại thiếu của Lam gia, các ngươi nếu dám có điều bất kính hay xúc phạm đến y liền chịu phạt đi, nhẹ thì qua hình đường nhận lỗi, nặng...thì có thể sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc. Điều không thể hỏi thì đừng tò mò, các ngươi chỉ cần nhớ rõ câu này là được : Lam Cố Tử là đại thiếu của Lam gia !

* Tiểu kịch trường *

Mặc Thanh : Cuối cùng cũng có người chấp nhận quan điểm của ta về điều hương, ta cũng không phải nhận mình là phế vật nữa rồi * rưng rưng *

Họ Lam nào đó * ôm ôm * Tiểu Thanh, đừng khóc, ngươi không phải phế vật, ngươi là thiên tài !

Mặc Thanh * như con thỏ nhỏ mong đợi * Thật ư ?

Họ Lam nào đó * điên cuồng gật đầu chờ mỹ nhân nhào vào lồng ngực *

Mặc Thanh * quyết đoạn e thẹn nép vào người “lão bà” tương lai *

Tác giả * giả trang bóng đèn nhìn đôi trẻ yêu nhau * : ...

Kiếp độc thân nằm ăn cẩu lương còn dài, cơm tró chất lượng cũng ngon đó chứ !

Bạn đang đọc Lương Tâm Thụ Mỗi Ngày Đều Vô Cùng Cắn Rứt sáng tác bởi Bịrađảoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bịrađảoa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.