Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cây Xanh Hoa Nở

Tiểu thuyết gốc · 2199 chữ

Từ lúc Tiểu Dương có được Phù Đồ Uyển cho đến giờ đã được gần nửa năm thời gian. Với gia tốc thời gian tự thân của nó thì hiện tại cây cối bên trong đều đã phát triển hoàn toàn. Nhóm Tinh Nguyên Hoa từ 5 bông ban đầu giờ đã thành một khóm lớn. Số lượng sơ sơ cũng phải hơn 30 bông.

Tinh Nguyên Hoa có nồng độ Thiên Khí không cao cho nên mới có thể mọc thành một khóm, nhưng chúng lại có thuộc tính Thuần Âm cực kỳ thích hợp với Hắc Tinh Vân của Tiểu Dương. Vì vậy mà Tiểu Dương ưu tiên sử dụng chúng đầu tiên. Mỗi ngày dùng một bông thì đã đủ cho 1 tháng. Chưa kể đến việc còn những cây khác để bù vào trong quá trình.

Hiện tại Linh Thảo cấp 5 kia đã lớn thêm, thân của nó đã cao cỡ hơn 2 trượng. Cành lá toả ra có thể che khuất 1 nửa số diện tích của Phù Đồ Uyển. Với tiến độ này thì tầm nửa năm nữa chắc chắn sẽ đậu quả. Lúc đó thì Tiểu Dương có thể có một số lượng nhất định Linh Thảo cấp 5 để sử dụng.

Với tình hình hiện tại thì Tiểu Dương thậm chí còn phải đổi Linh Thảo cấp 3 lấy cấp 4 với Dược Đường với tỷ lệ 4 lấy 1. Tức là Tiểu Dương dùng 4 Linh Thảo cấp 3 đổi lấy 1 Linh Thảo cấp 4.

Linh Thảo cấp 4 không như Linh Thảo cấp 3 có thể thông qua nhiệm vụ để lấy được một cách dễ dàng. Linh Thảo cấp 4 thuộc trong những nhiệm vụ cao cấp mà những nhiệm vụ này thường yêu cầu là thực hiện theo đội. Tiểu Dương mang tiếng là thuộc lớp Tinh Anh nhưng thực tế còn chưa chính thức gặp mặt những người còn lại một lần nào.

Bây giờ muốn cùng người ta làm nhiệm vụ thật là khó hơn lên trời. Bởi vì làm nhiệm vụ cùng nhau thì quan trọng nhất chính là sự tin tưởng đồng đội cũng như tinh thần làm việc theo nhóm. Mà cái này thì Tiểu Dương hoàn toàn không có.

Nếu như ngay cả việc tập luyện bằng nhiệm vụ cũng không còn nữa thì Tiểu Dương rất dễ bị rơi vào tình trạng chán nản về tâm lý. Cho nên Tiểu Dương buộc phải đến Nhiệm Vụ Đường và dò hỏi.

"Thưa đạo sư. Không biết có nhiệm vụ cấp 4 nào làm được một mình không?"

"Không phải là không có, chỉ là tính nguy hiểm của nó rất cao, cần phải có được sự đồng ý của người dẫn dắt trực tiếp của ngươi."

"Nói thật là hiện tại học trò vẫn còn chưa rõ người dẫn dắt của mình là ai."

"Vậy ai đưa cho ngươi Thẻ Bài Tinh Anh của ngươi?"

"Thưa đạo sư, là phó viện trưởng."

"Nếu là phó viện trưởng vậy thì để ta đi hỏi ông ấy trước rồi xem có giao nhiệm vụ cho ngươi được không."

Nói rồi vị đạo sư trông coi Nhiệm Vụ Đường hôm nay dùng một Pháp Khí truyền âm cho Đặng Thông. Sau khi trao đổi một lúc thì Tiểu Dương được phép nhận nhiệm vụ.

Nhiệm vụ cấp 4 lần này thuộc loại thám hiểm. Bình thường sẽ là một nhóm học sinh được phái đi để thu thập tin tức cũng như vẽ bản đồ một khu vực mà Học Viện chưa nắm rõ hoặc chưa cập nhật được thông tin sau một thời gian.

Hành trình thông thường là sẽ khá xa cho nên Học Viện thường cấp cho Linh Thú Phi Hành để cả nhóm có thể yên tâm mà lên đường cũng như quay về.

Còn lần này chỉ có một mình Tiểu Dương lại có Tiểu Bạch cho nên không được cấp thêm phương tiện gì cả. Chỉ là trước khi đi Đặng Thông có dặn trước Tiểu Dương. "Trừ tình huống bị uy hiếp đến tính mạng không được sử dụng sự trợ giúp của Đường Chấn. Nếu không từ sau sẽ không được làm nhiệm vụ dã ngoại nữa."

Đặng Thông biết rõ nếu Đường Chấn can dự vào thì đừng nói là nhiệm vụ cấp 4, ngay cả nhiệm vụ cấp 5 khó nhất hiện tại cũng có thể hoàn thành chỉ trong vài ngày. Vài ngày này thì phần lớn là thời gian di chuyển. Còn thực hiện nhiệm vụ chỉ tính bằng canh giờ.

Không vì tận mắt đi theo chứng kiến sức mạnh của Tiểu Bạch thì Đặng Thông chắc chắn sẽ nghĩ kỷ lục nhiệm vụ của Tiểu Dương là do Đường Chấn hỗ trợ. Dặn dò như vậy cũng là vì Đặng Thông biết Tiểu Dương không hề biết năng lực thực sự của Tiểu Bạch, và Tiểu Bạch cũng sẽ không hành động nếu không vạn bất đắc dĩ. Có hai bảo hiểm lớn như vậy cho nên Đặng Thông mới chấp nhận để Tiểu Dương hành động một mình trong nhiệm vụ thám hiểm.

Quy định của nhiệm vụ lần này là vẽ bản đồ chi tiết nhất có thể về một khu vực có tên là Thung Lũng Hắc Vụ. Nơi đây có một loại sương mù đen che phủ suốt ngày đêm khiến cho không gian u ám. Linh Thảo, Linh Thú ở đây đều có thuộc tính Ám hoặc Âm. Trước đây cũng đã có nhóm đến do thám một lần nhưng chưa có thông tin gì cụ thể. Nhóm đó được công nhận là hoàn thành nhiệm vụ là do mang được đủ quân số quay về.

Phái Tiểu Dương đi cũng là Đặng Thông đánh cược, biết đâu Tiểu Dương có thể tìm được thứ gì đó phù hợp trong khu vực này như vậy thì đúng là lợi cả đôi đường.

Chỉ là đường đi từ Học Viện đến chỗ đó khá xa. Lúc trước có Phi Hành Thú chở đi mà cũng phải mất đến 10 ngày di chuyển cả đi cả về. Tiểu Dương cưỡi Tiểu Bạch không biết là có thể rút ngắn thời gian di chuyển hay không. Đi bộ thì dù sao vẫn cứ chậm hơn bay vì bị địa hình ngăn cản dù tốc độ có nhanh đến mấy.

Sau khi được hướng dẫn về tuyến đường để đến địa điểm làm nhiệm vụ thì Tiểu Dương cùng với Tiểu Bạch lên đường. Thực ra kể cả không có thì Tiểu Bạch cũng có thể nhờ đám Linh Thú dọc tuyến đường đi chỉ đường giúp cho, nó chỉ cần biết vài mốc địa danh chủ yếu là được.

Phía xa thì vẫn là Đường Chấn ẩn mình đi phía sau, nếu quãng đường có gì đó nguy hiểm bất ngờ thì Đường Chấn sẽ kịp thời cứu viện.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Dương đi đủ xa khỏi tầm ảnh hưởng của học viện từ khi đến đây. Bình thường thì chỉ đi săn ở các khu vực xung quanh học viện, ít nhiều gì vẫn có cảm giác được một cái gì đó chống lưng cho. Còn hiện tại thì đúng tính chất là một thân một mình. Tiểu Dương vì vậy mà cũng đề cao cảnh giác hơn trước.

Dọc theo lộ trình có ít điểm là thành trấn có thể vào ở an toàn, còn lại đều là dã ngoại. Mà như vậy cũng có nghĩa là Tiểu Dương sẽ phải đối mặt với nguy hiểm vào ban đêm trên lý thuyết. Mẹ Tiểu Dương trước kia cũng đã từng dạy cho cậu những cách để tránh bị tấn công bất ngờ như việc ngủ trên cây hoặc là đặt bẫy xung quanh chỗ nằm.

Hiện tại thì tất cả mọi thứ đều không cần thiết khi đã có Tiểu Bạch. Và đây cũng là lý do mà gặp đường đi Tiểu Dương chỉ gặp người chứ không gặp bất cứ Linh Thú nào trong khi đi vào những khu vực hoang vắng như vậy thì ít nhiều cũng phải có một ít.

Tiểu Dương còn quá ít kinh nghiệm sống cho nên cậu không nhận ra vấn đề này, cậu chỉ nghĩ là bản thân may mắn nên lên đường thuận lợi mà thôi.

Dịp đi ra ngoài này cũng may mà có Linh Thảo trong Phù Đồ Uyển chứ nếu không thì Tiểu Dương không biết làm thế nào để xoay sở. Vì cậu đâu có Túi Càn Khôn chẳng mang được bao nhiêu hành lý cả.

Nói đến vấn đề này thì Đặng Thông cũng rất nghi ngờ khi mà Tiểu Dương cứ thế mà lên đường chẳng chịu chuẩn bị gì. Như người khác thì có tự tin đến mấy cũng phải chuẩn bị chút đồ ăn khi mà tổng hành trình có thể phải kéo dài cả tháng thậm chí hơn nếu bị lạc đường.

Đặng Thông chỉ có thể suy nghĩ theo hướng là Tiểu Bạch trên đường đi sẽ bắt vài con Linh Thú nhỏ để cả hai cùng ăn. Dù sao thì với năng lực thể chất bình thường Tiểu Bạch cũng có thể hạ gục cả một con lợn rừng hay gấu khá dễ dàng.

Mỗi ngày Tiểu Dương vào Phù Đồ Uyển là mỗi ngày cậu thấy cây côi bên trong phát triển thêm một ít. Giai đoạn này cậu nhận ra nếu chỉ ăn một bông Tinh Nguyên Hoa một ngày thì 5 ngày sau lại có một bông khác nở ra. Như vậy thì thời gian tiêu hao sẽ lớn hơn tính toán trước đó nhiều.

Cũng chính vì thế Tiểu Dương không lo lắng mà cứ lấy những loại khác cho Tiểu Bạch ăn còn cậu thì chỉ ăn Tinh Nguyên Hoa mà thôi. Vốn là Tiểu Bạch bây giờ chẳng cần đến những Linh Thảo cấp 3 cấp 4 này nữa nhưng chủ đã đưa thì vẫn phải ăn. Nó thậm chí còn không miễn cưỡng mà ăn rất ngon lành.

Trên đường di chuyển Tiểu Dương vẫn duy trì việc luyện tập chuyển đổi khí lực dù trên lưng Tiểu Bạch ở tốc độ cao thì khó khăn hơn trong việc tập trung. Mà càng khó thì mỗi một thành công nhỏ lại càng đáng quý hơn. Hiện tại Tiểu Dương có thể tạo ra một bức tường hắc khí vững chắc chắn hết được phần ngực của cậu.

Diện tích thì không đáng là bao nhưng có thể giữ được 1 mạng lúc quan trọng. Mà đâu phải là Tiểu Dương chỉ đủ khí lực làm một lần như vậy. Với Khí Hải hiện tại thì ở diện tích bé như thế, 10 lần vẫn còn dư.

Những thành trấn nhỏ dọc đường đi này thường không có thủ vệ do nơi đây chỉ là những điểm dừng chân dọc đường. Bên trong trấn cũng chỉ có lác đác vài chỗ gọi là đủ để tá túc cho những người đi qua. Mà thật ra đi qua nơi này đa phần là những học viên của một số học viện nhỏ quanh vùng.

Khám phá vùng Thung Lũng Hắc Vụ chỉ là một nhiệm vụ ở Học Viện Thiên Lương nhưng nó là bài kiểm tra hạng nặng với những học viện nhỏ khác. Và tất nhiên là không có ai đi một mình cả. Tiểu Dương biết được điều này cũng là từ những chủ quán trọ dọc đường đi do tính cách thích nghe kể chuyện từ khi còn nhỏ của cậu.

Mà phàm là người được kể về những điều mình biết thì thường là sẽ thao thao bất tuyệt nửa buổi. Được cái là Tiểu Dương biết ít nên cái gì cũng hứng thú. Nào là những tin đồn bên trong Hắc Vụ kia có Linh Thú Thượng Cổ nào đó rất đáng sợ, lại có tin đồn khác là bên trong nơi đó ẩn chứa một bí cảnh hệ Âm. Tựu chung lại thì vẫn là điểm đến là một nơi đáng sợ.

Theo thông tin chính xác thì đã có không ít học viên ở những học viện khác nhau bao gồm cả Thiên Lương Học Viện đã tử thương hoặc mất tích bên trong đó. Trong những người tử thương thì thường là do bị địa hình trong đó làm cho rơi vào những nơi tuyệt địa không thể thoát ra được.

Chính vì thế mà bản đồ chi tiết của nơi này được coi là chứng nhận thực lực với các tu luyện giả trẻ tuổi. Thậm chí chỉ cần khoẻ mạnh ra được bên ngoài thôi đã có thể vỗ ngực tự hào rồi.

Tiểu Dương nghe xong tin tức thay vì sợ hãi thì cậu lại thấy hào hứng hơn. Cậu nhớ lại cảm giác trước kia khám phá từng khu vực nhỏ trong Trung Giới Lâm cũng như vậy. Từ một chỗ hoàn toàn xa lạ rồi dần dần thuộc đến từng cành cây, ngọn cỏ. Cảm giác đó thật thích thú biết bao.

Bạn đang đọc Lưỡng Cực Song Tinh sáng tác bởi Revulsion
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Revulsion
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.