Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sách Giáo Khoa Quả Không Lừa Người

Tiểu thuyết gốc · 2705 chữ

Sáng sớm,biển cả tựa hồ cũng đã mệt mỏi mà trở nên yên tĩnh lạ thường.BẠch Vân và Tôn Vũ yên tĩnh nhìn từng chút,từng chút tro cốt biến mất trong tầm mắt

“Đi thôi,nhớ đừng tự tiện hành động”Qua 1 đêm,Tôn vũ cũng đã biết Bạch Vân không còn nhớ gì nữa,hắn mở miệng chủ động dặn dò

Bạch Vân gật đầu,hắn cũng không ngốc.Ở chỗ này tự tiện hành động thì khác gì tự sát.Nhìn biển cả yên tĩnh, mênh mông bọn hắn cũng không kéo dài nữa mà lên chiếc bè được bọn họ ghép lại sơ sài từ mấy khúc gỗ mà bắt đầu hành trình về phía đông.Dùng chiếc bè sơ sài như vậy không phải do bọn họ chán sống,tuy bọn hắn không thở lâu được dưới nước nhưng vẫn có thể bơi như thể đi bộ trên mặt đất.Ngồi bè đơn thuần vì không biết đồng tộc mà Hy nói rốt cuộc là xa như thế nào thôi

Tôn Vũ đung đưa cơ thể theo từng cơn sóng,hắn cau mày mà nhìn chân trời bỗng biến thành một màu vàng chói.Bây giờ đã là ngày thứ hai từ lúc bọn hắn bắt đầu hành trình,tuy gặp chút phiền phức nhưng không có gì lớn,chỉ là lần này có vẻ không dễ dàng như vậy.Hắn quan sát một chút xung quanh rồi quay lại dặn dò Bạch Vân đang nhãn nhã nằm nhìn mây trắng phía sau:

“Người có nhìn thấy chân trời biến thành màu vàng ngoài kia không,đó chính là dấu hiệu của 1 trận bão lớn.Tương truyền chân trời biến thành màu vàng như vậy chính là do ngũ trảo kim long trên thiên không phản chiếu ánh sáng mà thành.Nói chung thì bão lớn bao giờ cũng không dễ chịu cả,ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi”

“Ngươi nói ngũ trảo kim Long có thật hay không”Bạch Vân rất tò mò mà thử dò hỏi

“Ta chưa nghe ai nói thấy qua ngũ trảo kim long bao giờ,nhưng Long tộc thật sự tồn tại.Bọn chúng chính là đầu chuỗi thức ăn ở vùng biển này,vật cưỡi của tộc trưởng còn là 1 con thuỷ giao,nghe đồn nó khi sinh sống đến hơn 100 năm sẽ có cơ hội lột xác thành rồng.Chỉ tiếc nó đã chết trong tay Thổ Linh Tộc”

Bạch Vân cũng không hỏi nữa mà chỉ cảm thán thế giới này thật kì lạ,nếu ngày mai có người nói vùng biển này có tiên nhân thì chưa chắc hắn không tin.Đã lênh đênh 2 ngày,hắn cũng biết bão lớn nghĩa là như thế nào.Nên biết hôm qua bọn hắn gặp phải một cơn lốc xoáy to hơn một hòn đảo,vậy mà tên bên cạnh hắn cũng chỉ báo trước là có chút phiền phức.Đã mấy ngày chỉ ăn cá sống để tồn tại,Bạch vân bắt đầu cảm thấy hắn có lẽ cũng mất đi chút bản tính ‘nhân loại’của mình rồi.Vì vậy khi nghe nói có báo lớn hắn cũng chỉ than thầm một cái,dù sao bè lật hắn cũng không chết được

Cơn bão trong lời Tôn Vũ cũng bắt đầu đến gần,Bầu trời vừa nãy còn đầy chim chóc qua lại bỗng trở nên vắng ngắt.Mây đen như thể là một sinh vật thật sự mà dần dần dùng cơ thể đen thùi lùi của nó che kín đi bầu trời.Sấm sét cũng không chịu thua kém mà thỉnh thoảng lại thoát ẩn thoát hiện trong những đám mấy.Trong không khí vỗn đã ẩm ướt lại càng ẩm ướt hơn,bầu trời tựa hồ bị đè nén mà thấp xuống một tí

Cảm nhận gió lạnh càng ngày càng mạnh đập thẳng vào mặt,Bạch vân dõi mắt nhìn lên bầu trời.Trong đầu hắn bỗng hiện ra hình ảnh phía sau vô vàn mây đen kia chính là một thân hình hoàng kim thon dài như rắn chính đang không ngừng di chuyển.Mỗi khi nó thở ra một hơi,mây đen lại như rắn rết mà trườn ra từ lỗ mũi hếch lên trời của nó

Mưa gió bắt đầu xuất hiện,những hạt mưa lớn như nắm tay trẻ con không ngừng rơi xuống,đây nào chỉ là mưa,rõ ràng là vô vàn quả bóng nước bị ném xuống từ bầu trời mà.Dù đang giữa trưa nhưng khắp nơi lại không một chút ánh sáng,nếu không phải một giây trước còn nằm ngắm mây bay thì Bạch Vân cũng sẽ tưởng mình đang trong đêm tối mất.Mưa đã càng ngày càng lớn,những cơn gió bắt đầu quện lại với nhau tạo nên những cơn lốc nối liền trời đất,biển cả bây giờ không còn hiền lành nữa.Mặt biển bỗng trở vô cùng gồ ghề,chiếc bè rách nát của bọn hắn đang không ngừng bị nâng cao lên thì bỗng rơi thẳng tự do xuống.Cú rơi chắc phải cũng 10 m có hơn,mấy cái dây leo nhìn có vẻ chắc chắn bây giờ cũng đứt gãy kéo theo hơn 10 thanh gỗ và 2 người ngồi trên nó bị rải rác khắp nơi

Nhìn cơn lốc càng ngày càng lớn trước mắt,Tôn Vũ biết bọn hắn không thể ở lại chỗ này lâu thêm nữa.Hắn quay lại định gọi Bạch Vân cùng trốn xuống biển ai dè tên kia có vẻ cũng không trở nên thật sự ngu ngốc.Khi hắn quay lại thì tên không giảng nghĩa khí kia đã một hơi lặn xuống hơn 5 m.Tôn Vũ trong lòng thầm mắng Bạch Vân vô sỉ chỉ biết lo cho chính mình,hai tay vung mạnh cũng theo sát bơi xuống

Tuy nói dưới mặt nước có vẻ yên tĩnh hơn nhưng cũng không hẳn,những dòng nước ngầm lao nhanh đua nhau xô đẩy làm cả hai người di chuyển cũng trở nên khó khăn.Tầm nhìn vì bọt nước mà trở nên vẩn đục,Bạch Vân và Tôn Vũ cũng chỉ có thể hậm hực một đường đi xuống.Thời gian dần dần đi qua,hai người dù đã cách mặt nước rất xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng sấm nổ như thể gần bên tai,nước biển vẫn bị ngoại lực tác dụng đến xoay vòng vòng

Thế giới này nguy hiểm quả chỉ có ngày một tăng lên chứ không có ngược lại,Bạch Vân cuối cùng cũng hiểu vì sao nhân loại ở đây bá đạo như vậy nhưng vẫn chỉ có thể lay lắt mà sống.Hai người bọn họ cường độ cao hành động lâu như vậy bây giờ cũng có chút không chịu nổi,cơ thể bọn hắn không có linh lực cũng chưa trưởng thành.Có thể một đường bơi đến đây đã tính là lợi hại,bây giờ nguy hiểm phần nào cách xa,bọn hắn liền dừng lại mà từng ngụm,từng ngụm thở dốc

Mấy phút qua đi,trái tim vì hoạt động quá sức mà hơi nhói đau của bọn họ cũng dần trở nên đập chậm lại,cơ bắp khắp nơi cũng không còn đau nhức vì dùng quá sức nữa.Nhưng có vẻ thần may mắn không bao giờ đứng về phía bọn họ,vừa lúc bọn hắn thoát khỏi nguy hiểm này thì nguy hiểm khác lại tìm đến bọn hắn.Xuống dưới một khoảng nữa chính là một cánh rừng xanh mướt dưới biển,cánh rừng được tạo nên từ vô vàn cành rong trôi nổi.Những cây rong biển dài không biết bao nhiêu không ngừng đong đưa trong nước trông giống như những con rắn không ngừng di động

Hai người bọn hắn đang cảm thán biển cả kì lạ thì dị động bỗng xuất hiện,phía trong rừng rêu,một đôi mắt đỏ chói bỗng xuất hiện mà nhìn chằm chằm bọn họ.Một quái vật dần đần đi ra từ góc khuất sau những thân cây,đó là một sinh vật trông như đại bàng phóng to hàng trăm lần,cơ thể tưởng chừng cồng kềnh của nó lại nhanh nhẹn đến kì lạ.Hai đôi cánh dài hơn 10 m phủ đầy lông vũ màu xanh như thế có thể bẻ vỡ hiện thực mà di động lên xuống như thể không chịu bất cứ lực cản nào từ biển cả.BẠch Vân và Tôn Vũ mặt vàng như đất,đây rõ rành là tự tìm đường chết,đối đầu với bão táp có lẽ bọn hắn có thể có hy vọng sống sót nhưng đối mặt với thứ quái vật nhìn là biết không hiền lành này thì bọn hắn chết chắc

Dù chết cũng phải dãy dụa một hồi,Tôn Vũ rút ra chiếc đao vẫn luôn đeo bên hông giơ lên trước mặt,cơ thể bày ra thế đề phòng.Trong đầu hắn đang không ngừng niệm chú rời đi rời đi,tựa hồ hắn hy vọng mình chính là một á nhân chưa bị phát hiện.Có vẻ chú thuật chẳng có hiệu quả như trong giấc mơ của hắn.Quái vật tò mò đánh giá hai con mồi có hai chân trước mắt một hồi,liền lao lên tấn công.Tốc độ nhanh như chớp cộng với chiếc mỏ nhọn hoắt làm nó chẳng khác gì một siêu cấp mũi tên rời nỏ cả

Tôn Vũ không còn tâm lý may mắn nữa,hắn nắm chặt cán đao rồi vung ra.Một đao chuẩn xác đánh trúng chiếc mỏ xanh nhạt của con chim.Một âm thanh vô hình lan tràn khắp đáy biển.Tôn Vũ không hề có sức chống trả mà bị đánh bay về phía sau,trên tay hắn là thanh đao đã bị nứt ra một vết lớn.Đại điểu một đòn không thành liền giơ ra chiếc chân đầy vảy cá của nó mà đánh về phía trước.Trên đôi chân đầy vảy kia chính là 4 móng vuốt cong cong loé lên ánh sáng.Ngay khi móng vuốt sắp đánh đến Tôn Vũ đang không ngừng bay ra sau mà không thế tránh né nổi thì một bàn tay bỗng kéo Tôn Vũ một cái làm hắn thoát được một kiếp.Dù Tôn Vũ thoát được nguy cơ ngàn cân treo sợi bún trước mắt nhưng hắn cũng không dễ chịu.CÁnh tay bị rạch nên một vết thương sâu thấy xương trắng làm hắn gần như không thể hành động

Bạch Vân một tay kéo Tôn Vũ , một tay cầm thiết thương giơ lên phía trước.Thiết thương vẫn là Hy trao cho hắn lúc trước,cầm rất chắc tay.Chỉ tiếc thiết thương nằm trong tay không đúng người làm nó đối diện với Đại điểu cũng chỉ có thể vô lực.Quái vật có vẻ đã bị chọc giận,nó không còn ưu nhã tấn công nữa mà là điên cuồng vung cặp chân đánh tới.Mỗi khi móng vuốt nó đi qua,trong nước lại xuất hiện một chiếc đuôi bọt nước trắng xoá

Dù không phát ra tiếng vang nhưng Bạch Vân cảm giác như thể từng tiếng đinh đinh đang không ngừng vang lên bên tai.Mấy chiếc móng vuốt như mũi lao của đại điểu không ngừng va chạm với thiết thương.Mặc cho đôi tay đang rỉ máu,Bạch Vân vẫn không ngừng chạy trốn lên mặt nước.Mỗi khi va chạm hắn lại cố ý bị đánh bay lên phía trên làm hắn gần mặt biển thêm một chút.Cũng không biết là do mấy thế võ hắn học lúc trước hay do cơ thể này mà thân thủ hắn rất không tồi.Mỗi khi hắn sắp bị đâm xuyên thì thiết thương lại xảo diệu mà chặn lại đòn tấn công.Dù quái điểu có vung vẩy móng vuốt hay chiếc mỏ thế nào thì vẫn chỉ có thể đánh bay Bạch Vân lên phía trên một khoảng

Tôn Vũ vô lực mà bị Bạch Vân không ngừng kéo đi.Hắn trước kia suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi.Suốt ngày trốn trong phòng đọc truyện kí mà không bao giờ chịu rèn luyện thân thể.Bây giờ thì tốt,vừa đỡ một chiêu thì đã bị thương đến không hoạt động nổi.Hắn bỗng cảm thấy nếu bản thân siêng năng lên thì có lẽ bây giờ kết quả bọn hắn đã không phải chết.Hắn không hề nghĩ tới Bạch Vân sẽ thắng,chưa kể là Bạch Vân còn nhỏ hơn hắn 2 tuổi mà còn bởi vì quái vật trước mắt quá mạnh,dù người trưởng thành bình thường gặp nó thì cũng chỉ có 1 kết cục là cái chết

Bạch Vân cũng biết bản thân không có tý phần thắng nào khi chiến đấu với quái vật trước mắt.Cơ bắp trên cánh tay hắn đã bắt đầu nứt toạc,thân thể hắn đã phần nào không chịu sai khiến.Nhưng hắn không muốn chết,phải nói là không thể chết,hắn vẫn còn lời hứa chưa thực hiện

Mặt biển càng ngày càng gần,bão tố đã tiến vào giai đoạn mạnh nhất của nó.Những tia chớp sáng choang không ngừng đánh xuống mặt biển làm mấy động vật không kịp chạy trốn nổi bồng bềnh lên phía trên.Những giọt mưa bây giờ đã lớn hơn đầu người,thiên không như thể một bồn chứa nước bị thủng mà trút hết nước mưa xuống.Nhìn mặt biển càng ngày càng gần,Bạch Vân ngược lại là không còn do dự,hắn ném Tôn Vũ ra xa,bản thân lại lao lên đón đầu đại điểu đang đánh tới

Khi sắp va chạm,Bạch Vân tựa hồ dùng hết sức lực của hắn mà đột ngột chuyển hướng.Hắn luồn qua khe hở giữa hai chiếc móng vuốt bơi lên phía trên lưng đại điểu,một thương đâm mạnh vào lưng của nó.Một thương trúng đích hắn cũng không dừng lại,một thương kia đối với thứ quái vật này chẳng khác nào là gai đâm.Bạch Vân một thương kia chính là đâm lên lưng,nơi mà đại điểu không thể chạm đến được.Vì vậy nó cũng không quan tâm chiếc gai làm nó đau nhói trên lưng mà điên cuồng đuổi theo người đâm chiếc gai đó vào nó.Nó thực sự tức giận,không ngờ trong lãnh địa của mình mà nó lại bị đánh thương bởi thứ động vật nhỏ bé này.Bạch Vân và đại điểu một trước một sau bơi đến mặt biển đang không ngừng thay đổi hình dạng

Bạch Vân phá vỡ mặt nước mà bay lên không trung một khoảng,bởi vì chẳng qua là hắn dựa vào quán tính mà bay lên nên cũng không bay được bao xa thì lại rơi xuống.Bạch Vân không ngừng là là mặt nước mà chạy trốn,đại điểu phía sau hắn đang càng ngày càng gần.Bởi vì Bạch Vân không ngừng áp sát mặt biển mà bơi đi,đại điểu cũng bơi sát mặt nước mà đuổi theo.Có lẽ trong suy nghĩ của nó,bản thân cũng không có lý do gì mà cất công lặn xuống phía dưới rồi lại đuổi theo cả,như vậy không chỉ mất thời gian mà khi nó đến gần con mồi lại phải cất công bơi lên mặt nước

Bạch Vân quay đầu nhìn đại điểu càng ngày càng gần rồi lại ngoảnh lên nhìn bầu trời càng ngày càng tối.Thầm nghĩ bản thân đã cố gắng hết sức,dù có thất bại thì xuống dưới kia Hy cũng không đến nỗi đánh chết hắn.Nhìn con mồi đã trong tầm với,đại điểu cuối cùng không kiên nhẫn đuổi theo nữa.Nó vung mạnh cặp cánh nhưng lại để bơi kia,tốc độ nó bỗng tăng mạnh,phía trước Bạch Vân cũng nhận ra dị thường,hắn cắn răng phóng mạnh lên không trung

Đại điểu phía sau thấy con mồi cố dãy dụa lại càng hưng phấn,nó đập mạnh chiếc đuôi vào mặt nước.Cơ thể cồng kềnh của nó bỗng bay lên khỏi mặt biển,chiếc mỏ nó duỗi thẳng mà đâm vào con mồi đang trên không trung nên không thể trốn thoát phía trước

Ngay khi đại điểu sắp chạm tới Bạch Vân,thiên không bỗng trở nên sáng sủa lạ thường.Một tia chớp màu xanh nhạt thẳng tắp đánh trúng đại điểu,thiên uy không thể chống,tia chớp mang theo năng lượng khổng lồ bao phủ cơ thể quái vật.Bạch Vân nhìn cơ thể đại điểu đang bị bao phủ bởi vô vàn li ti tia chớp nhỏ trước mắt,hắn thầm nghĩ sách giáo khoa quả không lừa người,một đoạn kim loại chống thẳng chính là một cái cột thu lôi.Đây cũng là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi bị sấm xét đánh ngất,hết cách,khoảng cách giữa hắn và quái vật quá gần

Bạn đang đọc Lưỡng Cư Bộ LẠc sáng tác bởi an3679.

Truyện Lưỡng Cư Bộ LẠc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi an3679.
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.