Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Vật Phục Sinh

Tiểu thuyết gốc · 1014 chữ

Đoàn người từ trong xe chạy ra, theo ánh đèn pin điện thoại, họ chạy sâu vào khu mộ. Phía sau, con quỷ bay lơ lửng trên không trung liên tục đuổi theo. Bất ngờ, toàn bộ điện thoại sập nguồn, không gian bỗng chốc chìm trong bóng tối, những tiếng hét vì giật mình của vài người phụ nữ trong đoàn làm không khí như thêm phần căng thẳng. Trên cao vẫn là ánh trăng heo hắc, lúc tỏ lúc mờ, vùng nghĩa địa hơi ẩm khá nhiều nên về đêm bị phủ lên lớp sương mù như làn khói làm tăng lên vẻ ma mị cho nơi này.

-Khốn kiếp! Để tao xem quỷ mạnh hay thần mạnh!

Lệ tức giận quay phắt lại, thân là một công chúa thiên tài của tula tộc, dòng máu chiến thần không cho phép nàng bỏ chạy. Cánh tay cầm cọ ma pháp giơ lên hướng về phía con quỷ, đầu cọ sáng lên bắn ra một đốm sáng với tốc độ của một viên đạn nhắm thẳng hướng con quỷ mà đến. Hai thứ chạm vào nhau, con quỷ lập tức bị đốt thành tro bụi.

-Yếu vậy sao?

Lệ nhìn làn khói tỏa ra khi con ma bị đốt cháy mà lòng dâng lên nghi vấn, nếu nó yếu vậy thì làm sao lúc trên xe có thể phá nổi kháng ma trận, hay thứ nàng tiêu diệt thực tế không phải con quỷ thật sự, vậy chỉ có thể nói con quỷ thật sự đang còn trên xe.

Nghĩ đến trường hợp này, lòng nàng không khỏi bất an, vội hướng về phía những người đang chạy hỏi lớn.

- Này! Có thiếu ai không?

-Không.... đủ....đủ cả rồi.

Khanh lúc này bị hù sợ, căng bản không để ý đến những người xung quanh nữa, vội vã nói để còn chạy. Không phải hắn nhát gan, ai rơi vào tình cảnh như hắn thì đều hiểu cả thôi, khoảnh khắc phải đối mặt với con quỷ, nhìn rõ khuôn mặt kinh khủng khiếp đảm tởm lợm của nó, cảm nhận từng làng hơi lạnh toát chạy dài khắp sống lưng, thử hỏi ai còn giữ nổi bình tĩnh, lúc đó an toàn của người khác là con mẹ gì? Quan trọng là mình thoát.

Tuy nhiên không phải ai cũng mất bình tĩnh như khanh, vẫn có một số người còn tương đối bình tĩnh, nhanh chóng nhận ra sự thiếu hụt của một số thành viên.

-Cha! Cha đâu rồi?

Em trai Vy vừa khóc vừa tìm cha.

-Cha? ông ấy vẫn còn trên xe!

Vy nghe em khóc thì giật mình, vội nhìn lại xe, cha nàng còn bất tỉnh nên lúc chạy ông ấy không thể rời đi, mà hình như không chỉ có mình cha nàng là bất tỉnh...

- Còn có Thiên!

Cả Lệ và Vy cùng hô lên, sau đó hai người vội chạy về phía xe, ngoài mẹ và em của Vy thì không ai chạy theo, họ không biết sẽ tiếp tục có chuyện ma quái gì trên xe. Bà Mai nhìn Lệ chạy đi thì cũng bám sát , bà lo cho con gái mình, những người còn lại cũng gấp rút chạy về xe, có người vì thấy người thân chạy đi nên cũng chạy, có người thì chạy vì không có cách đối phó ma quỷ.

Nhất thời tình cảnh có hơi mắc cười, một đám người từ trên xe hoảng loạn chạy ra sau đó lại chạy vào xe một cách hoảng loạn.

Mắc cười là thế nhưng không cười nổi, vì khi họ chạy về thì không hiểu vì lý do gì mà cửa xe khóa chặt.

Trên cao, ánh trăng đang từ từ bị che đi bởi những đám mây, sương mù vốn dày nay lại dày thêm. Nghĩa trang vốn lạnh lẽo tối tăm nay lại càng thêm rợn người.

-Tối quá, mở đèn lên đi!

Ai đó trong nhóm nói lớn.

-Làm gì có ai mang theo đèn

Giọng Dương van lên.

-Không ai để điện thoại trên người chắc? Thử dùng đèn flash đi.

Giọng Lệ tức giận, cứ cái đà này thì Thiên chắc chắn sẽ chết trong tay quỷ, nếu vậy nàng cũng sẽ phải rời khỏi nhân gian, đó là điều nàng không muốn, một khi trở về á thần tộc, nàng sẽ phải cưới chồng, sinh con, cứ sống gò bó đến khi trở thành một mụ già trăm ngàn tuổi rồi chết. Nàng không muốn vậy, nàng thích tự do tự tại, mặc dù đã sống gần ba trăm năm nhưng dù sao Lệ vẫn còn trẻ, lệ còn muốn đi chill. Chính vì vậy việc cứu Thiên đối với nàng là việc bắc buộc.

Trong màng đêm tối tăm, tĩnh lặng, khu mộ địa dần sáng lên, thứ ánh sáng màu lam nhè nhẹ như ánh lửa ga tỏa ra từ từng ngôi mộ, chúng nhẹ nhàng và lạnh lẽo.

Bộc!

Lớp đất trên một ngôi mộ gần đó bị bung lên, một cánh tay trắng hếu bằng xương tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ vương lên, nó chống lên thành mộ rồi kéo cái cơ thể toàn xương, với nước da trắng không tì vết, ra khỏi lòng đất. Cái đầu trọc không cọng tóc, hai hốc mắt phập phồng hai ngọn lửa màu xanh lam như hai ngọn đèn.

-Áááá.... cái.... cái gì vậy?

Thư nhìn bộ xương khô đang đứng ngạo nghễ trên mộ phần mà hét toán lên. Cũng may Lệ vội lấy tay bịt miệng Thư lại.

- Im lặng! Thứ này là cốt linh, chúng dựa vào dương khí để cảm nhận. Mọi người đừng nên há miệng ra hay thở mạnh. Chú ý kiểm soát hơi thở sao cho nhẹ nhất có thể.

Con cốt linh như cảm nhận được gì đó vội lao đến tấn công Lệ. Trảm mã đao vung lên, một đường chém thật ngọt xuất phát từ đỉnh đầu dọc theo cột sống chia con cốt linh thành hai phần.

Bạn đang đọc Lưỡi Hái sáng tác bởi huyết_lệ

Truyện Lưỡi Hái tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyết_lệ
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.