Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình yêu, sự thấu hiểu và gia đình (6)

Phiên bản Dịch · 3312 chữ

Lucia gọi người giúp việc giúp thay đồ cho chồng. Trong một lúc, cô ngồi trên ghế sô pha, hoàn toàn đắm chìm nhìn anh khi anh thay áo sơ mi. Nhìn phần trên cơ thể lộ ra của anh, cô rơi vào ảo tưởng.

Giống như cách anh vuốt ve và liếm khắp cơ thể cô, cô muốn đặt anh nằm xuống và nếm trải anh. Khi một ý nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu cô, cô giật mình .

'Mình thực sự là điên.'

Thật may mắn là không ai có thể nhìn vào đầu cô. Trong khi cô đang điều chỉnh hơi thở để xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình, Hugo đến và ngồi bên cạnh cô trên ghế sofa.

"Vẫn cảm thấy không khỏe?"

"Không, em ổn."

Lucia dựa đầu vào vai anh. Vòng tay anh đưa qua, nắm nhẹ lấy vai cô và vòng tay ôm cô vào lòng.

“Cảm ơn anh, bây giờ không sao cả. Sau khi khóc rất nhiều, em cảm thấy khá sảng khoái. Anh đã từng có trải nghiệm như vậy chưa? ”

"Anh không biết. Anh chưa bao giờ khóc trước đây ”.

Khi anh trai chết, anh cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc nên anh bỏ chạy khỏi con ngựa của mình để ở một mình và la hét, tuy nhiên không có giọt nước mắt nào rơi ra.

Lucia không ngạc nhiên khi biết rằng anh chưa bao giờ khóc. Vì đó là anh, nó là khá hợp lý.

“Bây giờ, hãy nói cho anh biết. Chuyện gì đã xảy ra?" (Hugo)

“… Như anh đã nghe trước đó. Bữa tiệc trong vườn là một mớ hỗn độn do bữa tiệc nghỉ. Các vị khách không hài lòng khi em giới thiệu về Damian, nhưng em không muốn nhượng bộ, vì vậy em chỉ đơn giản là giải tán bữa tiệc. Đó là điều thường xảy ra trong xã hội thượng lưu. "

"Nếu đó là một điều bình thường, tại sao em khóc ?"

“Điều đó… không chỉ vì bữa tiệc. Em hơi khó chịu vì cảm thấy Damian bị tổn thương do em ”.

Có ai khóc cho đến khi kiệt sức vì cảm thấy hơi buồn không? Hugo không thể hiểu được tâm lý của cô sau khi bật khóc nên dù không thuyết phục nhưng anh vẫn để cho qua.

"Damian không yếu đuối như vậy."

"Đúng. Dù gì thì nó cũng là con trai của Anh. Nhưng nó vẫn chỉ mới tám tuổi. Nó còn qúa nhỏ."

"Ai là người khởi xướng?"

Sự hung dữ ẩn dưới giọng điệu nhẹ nhàng và điềm tĩnh của anh ta. Từ sâu trong đôi mắt đỏ của anh ta, sự tàn bạo tràn ra như thể anh ta sẽ vồ và xé toạc cổ họng của ai đó ngay lập tức. Bản chất tiềm ẩn bình thường của Hugh đã được đánh thức. Anh cảm thấy khao khát tìm được người đã cho cô nỗi đau và khiến họ phải nếm máu.

Con thú man rợ trong mắt anh ẩn mình ngay lúc Lucia ngẩng đầu lên.

"Đừng làm bất cứ điều gì." (Lucia)

“… Đừng làm gì?”

“Xã hội thượng lưu là vấn đề của phụ nữ. Anh không nên can thiệp. "

Nếu anh ta can thiệp, nó sẽ hoàn toàn hỗn loạn. Nền tảng của xã hội thượng lưu phía bắc sẽ bị lung lay. Nếu tình huống như vậy xảy ra, không chỉ Madam Michelle, ngay cả Kate cũng có thể quay lưng lại với cô ấy.

“…”

Khi anh trở nên ủ rũ và không trả lời, Lucia đã kêu gọi anh.

“Hãy hứa với em. Hãy hứa với em rằng anh sẽ không can thiệp vào việc này. "

"Anh sẽ tìm hiểu."

“Hugh! Không, đừng làm điều này vi em. Sẽ chỉ làm làm cho người ta chí trích em thêm. "

"Ai dám?"

"Hugh!"

Anh không thể cưỡng lại ánh mắt run rẩy của cô khi cô cầu xin anh.

"…Được chứ."

"Anh hứa?"

"Anh đã nói không sao."

Trong nội tâm, anh đang càu nhàu. Anh ấy không muốn nhàn rỗi và không làm gì cả. Cô không có tâm trí để hoàn toàn đạp lên họ cho đến khi họ không thể phát ra âm thanh.

Hugo không biết về những thứ khác nhưng anh ấy rất tự tin trong việc nghiền nát những người dưới chân mình. Tuy nhiên, anh ta thậm chí không thể thể hiện điều đó với cô ấy và chứng minh kỹ năng của mình.

"Em định làm gì?" (Hugo)

“Em vẫn đang suy nghĩ. Em không định trả đũa vội vàng. " (Lucia)

"Em không định để nó nguội đi và thổi bùng lên, phải không?"

“Em không phải là kẻ ngốc để vượt qua điều này bằng cách im lặng. Em sẽ giải quyết ổn thỏa, đừng lo lắng. "

“Có gì phức tạp vậy? Chỉ cần xử một vài người hùa theo và xúi giục… ”

Đầu Lucia đột ngột ngẩng lên, để lộ đôi mắt nheo lại, và Hugo ngậm miệng lại.

“Đừng bao giờ làm điều gì đó như vậy. Điều này khác với suy nghĩ của đàn ông. Thế giới của phụ nữ không đơn giản như vậy ”.

Dù là đàn ông hay đàn bà, cả hai đều chết khi mất cổ nên Hugo không hiểu tại sao nó lại phức tạp như vậy. Tuy nhiên, anh ngoan ngoãn trả lời rằng anh hiểu. Không hiểu sao khi thấy người vợ ngoan ngoãn của mình lại có vẻ hung hãn như vậy.

"Vì vậy, em thực sự không cần sự giúp đỡ của tôi." (Hugo)

Cô ấy trông thực sự tràn đầy năng lượng. Anh ấy sẽ thích điều đó nếu cô ấy phàn nàn với anh ấy.

"Em sẽ cho bạn biết nếu em cần anh giúp." (Lucia)

Hugo không thể không tự hỏi liệu một ngày như vậy có đến không. Anh cảm thấy cay đắng khi dường như anh khẳng định một lần nữa rằng cô sẽ hoàn toàn ổn, sống không có anh.

“Tại sao em không bao giờ hỏi về Damian trước khi nó đến?” (Hugo)

Có thể cho rằng nguyên nhân của tình trạng tiệc tùng trong vườn là do Damian. Hugo biết rằng cô nghĩ đứa trẻ là dễ thương nhưng có vẻ như tình cảm của cô đối với đứa trẻ sâu sắc hơn anh nghĩ rất nhiều. Đó là lý do tại sao nó thật đáng ngạc nhiên. Cho đến gần đây, anh nghĩ rằng cô không quan tâm đến Damian vì cô chưa bao giờ hỏi anh bất cứ điều gì về đứa trẻ.

“Anh chưa bao giờ đề cập đến đứa trẻ với em trước nên em không nghĩ mình nên nói về nó.” (Lucia)

"Tại sao?"

"Vào ngày em đến tìm anh ở Thủ đô, anh đã cảnh báo em khi em đề cập đến Damian."

“… Tôi ư..?”

“Và tôi biết rằng ngay cả khi tôi hỏi vì tò mò đơn thuần, thì cũng khó mà thấy được ý định của tôi là thuần túy. Có khả năng là nếu tôi hỏi chi tiết về Damian, anh sẽ thắc mắc ý định của em là gì. ”

“…”

Hugo mất cảnh giác và không thể nói bất cứ điều gì. Cô ấy đã đúng. Nếu cô ấy thể hiện sự quan tâm đến Damian ngay sau khi họ kết hôn, anh ấy sẽ không coi đó là sự quan tâm tự nhiên. Mặc dù tính cách của cô ấy không phải là người giữ mọi thứ bên trong, nhưng sự cân nhắc của cô ấy sâu sắc hơn mà anh ấy nghĩ.

"Anh đã gọi Damian về để nó có thể hiểu được tình huống hiện tại ." (Hugo)

“Điều đó vẫn chưa được xử lý? Có lẽ, em cần phải làm điều gì khác? " (Lucia)

“Không có vấn đề gì như vậy nhưng vì đó là con trai hợp pháp của anh, em nghĩ ít nhất anh nên biết để ý hơn đến nó, và du có làm gì đi nữa em vẫn sẽ nói với anh "

Mắt Lucia tròn xoe khi cô ấy nhìn chằm chằm vào anh. Trông anh có vẻ bất bình.

“Anh biết em sẽ nói gì. Em nghĩ rằng anh sẽ xử lý nó mà không cần hỏi em đúng không? "

Lucia nở một nụ cười hơi ngượng ngùng. Hugo thở dài.

"Đúng rồi. Anh là một kẻ bất hảo. Tôi biết bạn nghĩ vậy. ”

Lucia cảm thấy có phần tiếc nuối khi nhìn dáng vẻ hơi hoảng hốt của anh ta.

“… Em không nghĩ về anh như vậy. Có thật không."

“… Vậy thì em nghĩ gì về anh”

“Anh là một lãnh chúa rất có năng lực. Trước khi đến đây, em không biết miền bắc là một nơi thoải mái và ổn định như vậy để sống ”.

"Là vậy sao."

Anh khô khan đáp. Lời khen ngợi của cô ấy không được hài lòng cho lắm. Một lãnh chúa có năng lực? Những lời đó không phải là những lời anh muốn nghe từ cô.

“Quy trình đăng ký gia đình không quá phức tạp vì vậy nó sẽ được thực hiện trong vòng một hoặc hai ngày”.

"Anh hiểu rồi…"

Trái tim Lucia rung động. Damian đã thực sự trở thành con trai của cô. Bây giờ Damian đã có tên trong danh sách, cậu ấy đã là một phần của gia đình. Đó không phải là nhận con nuôi mà là một người con ruột để mối quan hệ của họ không thể tan vỡ.

Cho dù cô có ly hôn với chồng thì con trai trong hộ khẩu vẫn mãi mãi là con của cô. Cô ấy không thể yêu cầu quyền nuôi con đối với Damian vì cô ấy đã giao những quyền đó nhưng việc cô ấy có những quyền đó hay không sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ mẹ con của họ.

“Nó là con trai của tôi…”

"Đúng rồi. Nó là con trai của em nên em có thể làm theo ý mình. Có thể bắt nạt nó nếu bạn muốn ”.

“… Hả? Anh đúng là một người cha tồi tệ ”.

Lucia mở to mắt và cô chỉ trích anh ta.

"Gì?"

"Bây giờ anh đang cố thuyết phục em trở thành bà mẹ kế độc ác sao?"

Sự lựa chọn từ ngữ của cô khiến anh bật cười.

"Em có khả năng làm khó hắn?" (Hugo)

“Ý anh là gì?” (Lucia)

"Ý anh là thay vào đó, nó sẽ khiến bạn đau khổ."

“Damian sẽ không khiến em đau khổ. Anh vẫn chưa biết Damian là một đứa trẻ tốt bụng. "

Hugo cười nhẹ. Ngay cả khi cậu bé trông có vẻ hiền lành và ngoan ngoãn, thì cậu ta mang dòng máu Taran. Anh trai của anh ta dường như là người tốt nhất mà người ta có thể gặp nhưng lại có đủ ác tâm để giết cha ruột của mình.

"Thêm nữa, nó là con trai của anh."

Lucia nghĩ rằng cô ấy đã lầm bầm điều đó với chính mình nhưng khi anh nhìn chằm chằm vào cô ấy một ánh mắt kỳ quặc, cô ấy nhận ra mình đã nói to.

“… Em tin tưởng vào ai?” (Hugo)

“… Damian… người rất… giống anh.” (Lucia)

Anh tiến lại gần và đặt đầu mình gần mặt Lucia. Sau đó, anh ta nói với một giọng điệu dịu dàng như thể đang đe dọa.

“Nếu nó ấy giống anh thì em nên cẩn thận hơn. Em chưa nghe tin đồn về tôi à? "

“… Tin đồn rằng anh uống máu?”

"…Gì?"

Lucia bối rối. Cô ấy không cố ý nói thế nhưng những lời đó đột nhiên thoát ra khỏi miệng cô ấy.

“À, ờ… ý tôi là… tin đồn về anh…”

"Nói rằng tôi uống máu?"

Hugo ngắm nhìn khuôn mặt cô khi cô gật đầu rồi anh quay về phía cô, ôm cô vào lòng và vùi đầu vào vai cô. Sau đó anh ta bắt đầu cười.

Nhờ những báo cáo liên tục của Fabian, Hugo đã biết về tất cả các loại tin đồn liên quan đến bản thân nhưng về việc ai đó nói thẳng với anh rằng anh uống máu? Cô ấy là người đầu tiên.

"Tôi biết đó chỉ là tin đồn."

Khuôn mặt của Lucia nóng bừng vì xấu hổ và cô ấy đưa ra một lời bào chữa.

“Đó không hoàn toàn là một lời nói dối. Khi có chiến tranh, bạn không có lựa chọn nào khác ngoài việc đôi khi phải tham gia. "

"Ah em biết…"

"Em có tò mò về điều đó không?"

“Không… có lẽ một chút… nhưng đó là một thời gian dài trước đây. Tôi chắc chắn không nghĩ về điều đó bây giờ. "

Anh ấy chỉ tiếp tục cười. Lucia rất vui vì anh không bị xúc phạm nhưng cô không nghĩ lời nói của mình lại buồn cười như vậy. Cô chỉ không thể hiểu được ý cười của anh.

“Những tin đồn khác là gì?” (Hugo)

“… Em không biết.” (Lucia)

“Em thực sự là một người phụ nữ táo bạo. Em đang nghĩ gì khi yêu cầu một con quái vật uống máu kết hôn với em ? "

Nghe anh trêu chọc, Lucia đỏ mặt im lặng. Vì cô ấy là người bỏ lỡ, cô ấy không thể nói bất cứ điều gì.

"Có thực sự ổn không nếu em can thiệp vào những thứ liên quan đến Damian?"

"Làm như bạn muốn."

“Lần trước anh đã nói với em là không được rồi.” (1)

"Anh nói khi nào?"

"Anh đã nói," Mặc dù nó rất đẹp và dễ thương, nhưng đừng đi quá giới hạn "."

"Anh nói bao giơ ?""

Lucia chớp mắt, quan sát biểu cảm của anh có dòng chữ ‘em đang nói về cái quái gì vậy?’ Được viết trên đó. Vẻ mặt của anh cho cô biết rằng anh thực sự chưa bao giờ nói điều đó trước đây.

Lucia cẩn thận dò lại trí nhớ của mình. Khi cô nghĩ về điều đó, anh thực sự không dùng biểu cảm ‘đi quá giới hạn’. Nhưng anh ấy đã nói những điều như thế.

Cô có linh cảm về điều gì đó và muốn hỏi, nhưng bây giờ, cuối cùng cô nhận ra rằng thay vì đoán suy nghĩ của anh ta, sẽ tốt hơn nhiều nếu chỉ hỏi anh ta một cách thẳng thắn.

“Nhân tiện… anh có ghét Damian không?” (Lucia)

"Anh không." (Hugo)

Lucia thu hết can đảm và hỏi câu hỏi này rất cẩn thận và đổi lại, anh ấy trả lời rất sẵn sàng.

"Vậy thì ... tại sao anh lại gửi Damian đến trường nội trú?"

"

Anh đã nói với em. Anh không thể chăm sóc cho nó nên anh đã gửi anh ấy đến đó. "

“Nhưng vẫn chưa có chuyện một đứa trẻ được gửi đến trường nội trú như vậy. Hơn nữa, một đứa trẻ là người thừa kế của công tước. "

"Tôi không quan tâm những gì người khác làm."

“… Ý của anh là, anh đã xác định rằng đó là cách hành động tốt nhất để thực hiện.”

Hugo gật đầu.

Lucia cảm thấy như thể có thứ gì đó đã bị nhấc ra khỏi ngực mình. Giống như cô ấy đang lang thang trong bóng tối và cuối cùng ngón tay cô ấy cũng nắm được thứ gì đó.

"Tôi nghic mình đã hiểu hơn về anh"

Khi nghĩ về điều đó, bất cứ khi nào Lucia hỏi, anh ấy không đi sâu vào giải thích một cách hào phóng mà hầu hết các câu trả lời của anh ấy đều ngắn gọn.

"Tại sao anh gửi Damian đến trường nội trú và không liên lạc với nó một lần?"

"Một báo cáo về những gì cậu bé làm được gửi đến bàn của anh hàng tuần để anh biết rằng nó đang làm tốt."

Thật là hấp dẫn. Những hành động khó hiểu của anh đều có lý do đằng sau và khi cô hỏi, anh đã kể hết cho cô nghe.

Tâm trí của Lucia đang quay cuồng. Anh ta sẽ tiếp tục trả lời ở mức độ nào? Bạn có thể hỏi những câu hỏi khó hơn một chút không?

“Vậy thì…” (Lucia)

Anh cúi đầu, cắn vào cổ cô và cô hét lên một tiếng để đáp lại.

"Em đừng nói về một người đàn ông khác được không?"

"…Gì? Nó là con trai của anh, một đứa trẻ tám tuổi, không phải đàn ông! "

“Thật tàn nhẫn. Em có biết những lời nói đó đã bóp chết niềm tự hào của cậu bé đến mức nào không? ”

“… Chúa ơi. Anh đã quá hấp tấp ”.

Mặc dù Damian là một đứa trẻ.Nếu cô ấy thay đổi vị trí với chàng trai trẻ và đặt mình vào vị trí của anh ấy và ai đó nói với cô ấy rằng “Vì bạn còn trẻ, bạn chắc chắn không phải là một phụ nữ”, cảm xúc của cô ấy sẽ bị tổn thương.

Đó là vô tình nhưng cô không thể không tự hỏi mình đã làm tổn thương cảm xúc của Damian đến mức nào.

‘Quả thật là ý này. Anh ấy có thể nói ra suy nghĩ của mình và nói với tôi rằng anh ấy không thích điều đó. "

Khi cô nghĩ về điều đó, Damian không phải là loại trẻ em lên tiếng về những điều như thế. Sau đó, có thể là anh ta nói với Hugo? Từ khi nào mà mối quan hệ của họ trở nên thân thiết như vậy?

"Damian có nói vậy không?"

"Không."

"Làm thế nào để anh biết sau đó?"

"Nếu anh là nó anh sẽ nghĩ như vậy."

Lucia nheo mắt nhìn anh. Nhưng anh ấy đã không sai. Vì là đàn ông nên anh sẽ hiểu tâm tư của đàn ông hơn. Lucia bắt đầu tự hỏi liệu cô có phạm sai lầm nào khác với Damian hay không. Trong khi đó, bàn tay của Hugo cứ loanh quanh.

Đôi tay anh lén lút sờ soạng eo cô, trong khi môi anh kéo theo những nụ hôn dai dẳng nhưng nhẹ nhàng từ tai xuống cổ cô.

"Anh nên trở lại làm việc."

Cùng lúc đó, những lời cô nói ra làm hỏng sự thăm dò của anh, và vẻ mặt anh nhăn lại một cách mãnh liệt.

“Anh rời đi vì có việc gấp, phải không? Và bất cứ khi nào anh trở về sau chuyến đi của mình, bạn sẽ bận rộn hơn ”.

“…”

Vẻ mặt của Hugo lộ rõ vẻ phàn nàn nhưng Lucia chỉ đơn giản bỏ tay ra khỏi eo cô và đứng dậy. Cô biết anh muốn gì nhưng cô đã kiệt sức cả ngày vì một số lý do và không còn tự tin để xử lý anh lúc này.

Vivian."

“Đầu tôi hơi nặng nên tôi muốn đi dạo.”

Hugo cố gắng thêm một vài lần nữa nhưng bị từ chối nên cuối cùng anh ta phải đi đến văn phòng của mình với những bước chân không muốn. Trước đây anh ấy không thấy công việc thú vị nhưng hôm nay, anh ấy thực sự không muốn làm việc.

Anh ấy không an ủi cô ấy để được gần gũi, nhưng anh vẫn nên được hưởng lợi chứ này. Anh ta tiếp tục càu nhàu cho đến khi đến văn phòng.

Bạn đang đọc Lucia của 윤슬
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LISAHOANG
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.