Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta hy sinh, thiên hạ thái bình trăm vạn năm!

Tiểu thuyết gốc · 3139 chữ

Ngồi trên đỉnh Thông Thiên Sơn, một nam tử mặc trường bào trắng, đan xen là những khoa đẩu văn màu vàng ở viền y phục. Hắn toát ra thần thái đoan trang qua cặp mắt màu tím, trong con ngươi có thể nhìn ra được sáu cánh hoa sen đang xoay chậm rãi.

Hắn ta ngồi đó, rất lâu, mặc kệ cho mái tóc đen dài bị trêu đùa bởi những con gió. Hắn cứ như vậy nhìn lên bầu trời đêm, ngắm nghía cửu sắc tinh tú lập lòe.

Hắn lại đưa ánh mắt của mình về phía đại địa, lộ ra vẻ lưu luyến. Không biết một mảnh đại địa trước mắt trong đêm tối tĩnh mịch chỉ được soi sáng qua ánh trăng mờ, chiều lên dòng sông Tịnh Thủy đang chảy về phía xa xa. Cảnh sắc như vậy, hắn đã nhìn qua rất nhiều năm, chẳng biết vì lý do gì mà hắn lại tỏ ra lưu luyến như vậy?

Bất giác, hắn khẽ thở dài...

Cất tiếng:

“Cuối cùng cũng đi tới điểm kết trên con đường tu đạo, tuy nhiên hôm nay ta biến mất, thiên hạ này sẽ thái bình trăm vạn năm!”

Chỉ thấy trên trời cao, một thứ gì đó dần lao xuống, cái bóng đen đó không có hình dạng, đến cả Tử Liên Hoa Nhãn của hắn ta cũng không thể nhìn thấu, cái bóng đen đó tỏa ra một uy áp khủng khiếp tựa một đầu dã thú hướng thẳng về phía con người trên đỉnh núi.

Ngay khi cách đỉnh núi Thông Thiên khoảng trăm trượng, cái bóng đen bắt đầu ngưng tự nhân dạng, cũng là một nam tử thấp bé, nước da đen xám xịt, bên trong tròng mắt tỏa ra hào quang cửu sắc tựa như tất cả bỉ ngạn thiên không đang ở trong đó, ánh mắt như nhìn thấu tam sinh tam thế, tỏa ra thần thái khinh thường tất cả, thiên địa giờ phút này là của hắn, vạn vật chỉ là phù du.

Hắn tập trung nhìn về nhân loại đang đứng trên đỉnh núi, cặp mắt cửu sắc không gợn sóng. Đón lại ánh nhìn đó, tên nhân loại từ từ đưa hai tay lên trước ngực kết ấn, linh khí bốn bề tụ tập lại, xoáy quanh hắn như một cơn lốc rót vào lục môn trên thân thể.

Hắc nam tử nhỏ giọng nói:

“Thứ sinh vật nhà ngươi tuy yếu kém khuyết điểm, nhưng thấy chết không sợ, ta rất thích nha. Trước đó cũng đã có những đồng tộc của ngươi hạ thủ với ta, tuy chúng biết không thể thắng nhưng vẫn lao lên như những con thiêu thân, thật là... làm ta hết sức kính trọng.”

Bạch y nam tử không phải không biết, thứ đứng trước mặt mình thực chất chẳng phải một nhân loại, chỉ là hắn ta đã ăn những kẻ hùng mạnh nhưng xấu số, từ đó có thể biến ra nhân dạng mà thôi.

Hắn cũng biết rằng kẻ này rất mạnh, hơn nữa hắn ta còn không phải bất cứ thứ gì từng tồn tại trước đây, một tồn tại siêu thoát lục đạo. Chính vì không nằm trong lục đạo, hắn không thể nhìn ra bất cứ điều gì, ngay cả kết quả của trận chiến này.

Bạch y nam tử đôi mắt lạnh băng, tỏa ra tử sắc nhu hòa nhưng lại tràn ngập sát khí. Nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi là ai?”

Hắc nam tử băn khoăn nhíu mày, nói rằng: “Ta không biết, người đời gọi ta là Hỗn Độn Thiên Ngoại Thực Tinh Chi Tử!”

Hắn đưa ngón chỏ lên thùy thái dương, xoa nhẹ rồi trầm tư hồi lâu, nói:

“Có vẻ như ký ức của ta không có toàn vẹn, ta chỉ nhớ về sứ mệnh của ta chính là thôn phệ phiến thiên địa này, thế thôi!” “Ra là vậy! Xuất thân thiên ngoại, hèn gì ta không thể nhìn thấu, là do gông cùm quy tắc ở phiến thiên địa này, mà ngươi không phải là thứ thuộc về giới này vậy hiển nhiên ta không thể dò xét a!”

Trên mặt hắc nam tử đã bắt đầu suất hiện một tia buồn chán, dần mất kiên nhẫn nói:

“Còn lời nào trăn trối?”

Bạch y nam tử vẫn đứng trong một biển linh khí, tựa hồ hóa thành tinh vân, thần thái phong khinh vân đạm, toát ra khí chất đại tông sư.

Bản thân hắn cũng không phải nhân loại, hắn ta chỉ bất quá là giới linh, là quy tắc của giới này ngưng tụ mà thành. Tức là chỉ còn ở trong phiến thiên địa này, không ai có thể thắng hắn ta.

Hắn ta buông lỏng hai tay, rời khỏi kết ấn, nhìn lên phía bầu trời. Mái tóc đã thành màu bạch kim, tỏa ra bạch sắc hòa vào nguyệt quang.

Hắn ta nói:

“Một kiếp giới linh, tồn tại từ lúc khai thiên tích địa, có lẽ cũng vì vì thời khắc này. Ta xưng danh – Lục Đạo Cổ Thần, nay đại diện cho một giới, tiêu diệt kẻ xâm lược từ thiên ngoại.”

[Súc Sinh Đạo – Chân long Hóa Hình]

Lục đạo cổ thần quát to, trên trán mọc ra một đôi sừng rồng trắng loãn, chuyển thành màu lục bích khi dần đến ngọn sừng. Hai bàn tay kết ra từng mảng lân phiến. Ngoại thân đôi lúc có thanh lôi chớp động.

Trong khoảnh khắc hắn lao tới hắc nam tử, giương cặp vuốt rồng thẳng tới đỉnh đầu đối phương.

Hỗn Độn Thực Tinh mặt không biến sắc, nhàm chán nói ra hai chữ:

“Nhàm chán.”

Chỉ thấy hắn ta từ hư không lôi ra một thanh hắc thiết côn, trên thân côn trặm khắc hoa văn kỳ lạ. Nắm chặt cán côn, vung mạnh ngang ngực, một đạo hắc khí phá không mà hướng về phía long trảo.

Thiên địa rung chuyển trước trấn động.

Thân thủ Thực Tinh tốc độ siêu phàm, lật tức đã hiện thân trước mặt Lục Đạo Cổ Thần, hắc côn chỉ thiên hướng phía đỉnh đầu Cổ Thần mà bổ xuống.

“Hỗn xược!”

[Nhân Đạo – Khổ Hải Kiếm]

Trong tay Cổ Thần ngưng tụ kiếm hình, đỡ lấy một chiêu hắc côn đập xuống.

Hắc côn và kiếm khí va chạm, tạo nên một vụ nổ kinh thiên động địa. Cả đỉnh Thông Thiên Sơn rung chuyển dữ dội, nham thạch nóng chảy phun trào từ lòng núi như những cơn sóng cuồng nộ. Lục Đạo Cổ Thần cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp truyền đến từ hắc côn, khiến cơ thể hắn tê dại, khóe miệng rỉ máu.

“Khụ… Ngươi… mạnh thật!”

Cổ Thần thốt lên, hơi thở dồn dập.

Thực Tinh vẫn thản nhiên như không.

"Vô dụng thôi. Ngươi không thể nào hiểu được sức mạnh của Hỗn Độn…"

Hắn cười khẩy, giọng nói lạnh lẽo như từ cõi hư vô vọng về.

Nhìn hắc côn lại tiếp tục hàm chứa năng lượng đen kịt, Cổ Thần biết chỉ Khổ Hải Kiếm là không đủ. Ánh mắt hắn lóe lên tia kiên định. Hắn đã thề sẽ bảo vệ thế giới này… và hắn sẽ làm bằng mọi giá!

“Thiên Phong Tiêu, bảo vệ ta!”.

Một luồng ánh sáng trắng tinh khiết bỗng bao trùm lấy Cổ Thần. Thiên Phong Tiêu, trong nháy mắt, đã xuất hiện trên tay hắn, toát ra vẻ thanh tao nhưng không kém phần uy nghiêm. Cánh quạt khẽ phe phẩy, tạo ra những cơn gió mát xoa dịu cơ thể mệt mỏi, đồng thời hình thành một lớp bảo vệ vững chắc chống lại hắc khí đang cuồn cuộn kéo tới.

Thực Tinh nhíu mày, lần đầu tiên trên khuôn mặt xuất hiện tia ngạc nhiên. Hắn cảm nhận được một năng lượng thuần khiết nhưng lại mạnh mẽ đến bất ngờ từ chiếc quạt trắng kia.

“Giãy giụa vô ích.”

Thực Tinh lạnh lùng nói, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu. Hắn không thích cái cảm giác bị chống đối này.

Cổ Thần hít một hơi sâu, linh lực trong người dần hồi phục. Thiên Phong Tiêu tuy không thể hoàn toàn chống đỡ sức mạnh của Thực Tinh, nhưng ít nhất cũng cho hắn thêm thời gian…

“Súc Sinh Đạo - Đại Long Chiến Phủ!”

Cổ Thần gầm lên, ánh mắt hiện lên vẻ quyết liệt.

Thiên Phong Tiêu bay vụt lên cao, xoay tròn giữa không trung, tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ. Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng vàng rực rỡ phóng xuống từ cơn lốc, bao trùm lấy Cổ Thần. Khi ánh sáng tản đi, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh búa rìu to lớn, trên đầu phủ có hình rồng vàng uy nghi. Mỗi khi Cổ Thần hơi chuyển động, thanh búa rìu lại phát ra tiếng long ngâm vang dội, khiến cả không gian như rung chuyển.

“Ngươi… dám chống lại ta đến cùng sao?”

Thực Tinh nheo mắt, giọng nói lạnh lùng đến tột độ. Hắn không thể ngờ rằng một kẻ như Cổ Thần lại có thể kiên cường đến vậy.

“Ta là Lục Đạo Cổ Thần, là người bảo hộ thế giới này! Ta thà chết chứ không để ngươi làm bất cứ điều gì gây hại đến nó!”

Cổ Thần vững vàng đáp trả. Mỗi lời nói ra đều đầy uy lực và quyết tâm, như thể hiện rõ ý chí không thể lay chuyển của hắn.

Đại Long Chiến Phủ quét một đường trên không, tạo ra một luồng khí xé toạc không gian, xoáy thẳng vào Thực Tinh. Cùng lúc đó, từ trong cơn lốc xoáy của Thiên Phong Tiêu, vô số tia chớp đánh xuống, hỗ trợ cho đòn tấn công của Đại Long Chiến Phủ.

Thực Tinh lần đầu tiên phải nghiêm túc né tránh. Hắn cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng ẩn chứa trong mỗi đòn tấn công của Cổ Thần. Dường như mỗi khi Cổ Thần sử dụng một món binh khí mới, sức mạnh của hắn lại tăng lên một bậc.

"Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, Lục Đạo Cổ Thần"

Thực Tinh lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng hiện lên tia thích thú.

"Nhưng như vậy thì sao? Trò chơi này... cũng đến lúc kết thúc rồi!".

Thực Tinh gầm lên giận dữ, hắc khí từ cơ thể hắn bùng nổ như một cơn bão, đẩy lùi cả luồng khí của Đại Long Chiến Phủ lẫn những tia chớp của Thiên Phong Tiêu.

“Ta đã chán ghét trò chơi mèo vờn chuột này rồi!”

Hắn gầm lên, giọng nói vang vọng khắp cả đất trời.

“Hãy xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!”.

Vừa dứt lời, Thực Tinh hóa thành một luồng hắc quang lao thẳng tới Cổ Thần với tốc độ khủng khiếp. Cổ Thần hét lớn, Đại Long Chiến Phủ vung lên đỡ đòn.

ẦM!

Một tiếng nổ thinh tai vang lên, khiến cả Thông Thiên Sơn rung chuyển dữ dội. Cổ Thần bị đánh bật lùi về sau hàng trượng, mặt biến sắc. Sức mạnh của Thực Tinh lúc này đã vượt xa khả năng phòng ngự của Đại Long Chiến Phủ.

"Vô dụng thôi, Cổ Thần. Ngươi càng chống cự, thì kết cục càng thêm bi thảm", Thực Tinh lạnh lùng nói, tiến lại gần.

"Hãy để ta giúp ngươi giải thoát nỗi đau khổ này!".

Nhìn Thực Tinh đang tiến lại gần, Cổ Thần biết rằng giới hạn của mình đã đến. Nhưng hắn không thể gục ngã ở đây được. Hắn phải bảo vệ thế giới này, bảo vệ mọi người…

“Ngươi… đừng hòng!”

Cổ Thần gầm lên. Ánh mắt hắn lóe lên tia tuyệt vọng, nhưng ngay sau đó lại bừng sáng với một quyết tâm chưa từng thấy.

“Thôn Hồn Liêm! Xuất hiện đi!”

Một luồng khí tối đen bỗng bốc lên từ người Cổ Thần, khiến cả không gian như đặc quánh lại. Trong lòng luồng khí ấy, một lưỡi hái đen kịt dần hiện ra, lưỡi hái cong vút như nanh vuốt quỷ dữ, trên đó ẩn hiện những khuôn mặt gào thét đầy oán hận. Cổ Thần nắm lấy cán lưỡi hái, cảm nhận được một luồng năng lượng âm hàn lạnh buốt truyền vào cơ thể.

“Đây là thứ ngươi muốn thấy sao, Thực Tinh?”

Cổ Thần nói, giọng nói trầm lắng đến lạ thường.

“Vậy hãy nếm thử sức mạnh của nó đi!”.

Thôn Hồn Liêm rít lên một tiếng chói tai khi được Cổ Thần vung lên. Một luồng khí đen kịt như mực lan tỏa từ lưỡi hái, bao trùm lấy cả một vùng trời. Cây cối héo úa, đất đá nứt nẻ, ngay cả không khí cũng trở nên ngột ngạt, khó thở. Sức mạnh tà ác của Ngạ Quỷ Đạo như muốn nuốt chửng tất cả.

Cảm nhận luồng khí lạnh lẽo đầy tử khí, Thực Tinh lần đầu tiên lùi lại một bước.

“Ngươi… dám sử dụng thứ năng lượng bẩn thỉu này?”

Giọng nói hắn ta không còn vẻ thản nhiên như trước, thay vào đó là một tia kiêng kỵ khó hiểu.

“Để bảo vệ thế giới này, ta không còn sự lựa chọn nào khác”

Cổ Thần lạnh lùng đáp trả. Hắn biết rằng Thôn Hồn Liêm là một món binh khí nguy hiểm, nó có thể hút cạn sinh lực và linh hồn của mọi sinh vật, kể cả chính bản thân hắn. Nhưng đây là hi vọng duy nhất để phong ấn Thực Tinh.

"Ta không ngờ ngươi lại hy sinh bản thân đến vậy, Cổ Thần"

Thực Tinh nói, giọng nói trầm lắng, nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu lại lóe lên tia tham lam.

"Nhưng ngươi càng mạnh, thì ta càng thích thú!".

Nói rồi, Thực Tinh hét lên một tiếng chói tai, hắc khí trên người hắn bùng phát mạnh liệt, hình thành một vòng xoáy khổng lồ nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh.

"Hãy để ta xem... Ngạ Quỷ Đạo... có thể làm gì ta!".

Cổ Thần gầm lên giận dữ, Thôn Hồn Liêm trong tay hắn rực sáng. Hắn lao vào vòng xoáy hắc khí, không chút do dự.

Lưỡi hái xé toạc không gian, tạo ra những vết nứt đen kịt đáng sợ. Cổ Thần liên tục vung Thôn Hồn Liêm, mỗi đường lưỡi hái qua đi đều khiến vòng xoáy hắc khí rung chuyển dữ dội.

Tuy nhiên, sức mạnh của Thực Tinh quả thực vô cùng đáng sợ. Vòng xoáy hắc khí như một con quái vật háu ăn, không ngừng nuốt chửng năng lượng của Thôn Hồn Liêm, đồng thời phản công lại với sức mạnh còn kinh khủng hơn.

Cổ Thần cảm nhận được cơ thể mình đang dần kiệt quệ. Thôn Hồn Liêm tuy mạnh, nhưng nó cũng không phải là vũ khí dễ sử dụng. Mỗi khi hắn vung lưỡi hái, một phần sinh lực và linh hồn của hắn lại bị nó hút cạn.

Nhưng hắn không thể dừng lại. Không thể để Thực Tinh thoát ra ngoài.

“Địa Ngục Đạo – Luân Hồi Liên!”

Giọng Cổ Thần vang lên, yếu ớt nhưng đầy quyết tâm.

Một luồng sáng màu xanh biển bỗng lóe lên từ người Cổ Thần, bao trùm lấy cả hắn và Thực Tinh. Vô số dây xích vô hình, được tạo thành từ năng lượng âm hàn của Minh Giới, bỗng xuất hiện từ hư không, quấn chặt lấy Thực Tinh.

“Cái gì?”

Thực Tinh hốt hoảng. Hắn cảm nhận được một năng lượng cực kỳ nguy hiểm từ những dây xích này. Chúng như muốn kéo hắn xuống vực thâm tăm tối tăm nào đó, nơi mà ngay cả Hỗn Độn cũng không thể chạm tới.

“Luân Hồi… Đây là… năng lượng của Luân Hồi?”

Thực Tinh gầm lên, giọng nói tràn đầy nỗi sợ hãi. Hắn có thể nuốt chửng mọi thứ, nhưng Luân Hồi là ngoại lệ. Đó là quy luật tối thượng, là thứ mà ngay cả hắn cũng không thể chống lại.

"Ta… sẽ không để ngươi… thoát khỏi đây…”

Cổ Thần nói, giọng nói càng lúc càng yếu đi. Hắn đã dùng hết sức lực, đến giới hạn của giới hạn.

...Vầng sáng xanh biếc của Luân Hồi Liên vụt tắt, màn đêm trên đỉnh Thông Thiên Sơn trở lại tĩnh lặng đến đáng sợ. Cổ Thần và Thực Tinh, hai tồn tại kinh thiên động địa, đã biến mất không một dấu vết. Cả vùng đất xung quanh chìm trong biển lửa và tang hoang, chứng tích cho trận chiến kinh hoàng vừa diễn ra, nhưng chẳng mấy ai biết chuyện gì đã xảy ra ở nơi đây, càng không ai biết về hai cái tên đã từng làm rung chuyển cả thiên địa.

Chỉ vài dòng ghi chép sơ sài trong những cuốn cổ thư của các bậc đế vương đời đầu mới nhắc đến một vị thần cổ đại, người đã hy sinh để tạo ra thế giới. Thậm chí cái tên "Cổ Thần" cũng chỉ là cách mọi người tự gán cho ngài, còn danh xưng thật sự của vị thần ấy đã bị lãng quên trong dòng chảy thời gian.

Họ kể rằng, thân thể Cổ Thần hóa thành lục địa, linh hồn hóa thành thiên không và vũ trụ, ý chí của ngài chia thế giới thành sáu cõi: Thiên Giới, Nhân Giới, Yêu Giới, Ma Giới, Quỷ Giới và A Tu La Giới. Mỗi giới đều mang một phần ý chí của Cổ Thần, tồn tại song song và lưu chuyển theo luật luân hồi. Nhưng đó cũng chỉ là những truyền thuyết mập mờ, thiếu đi những bằng chứng xác thực.

Hỗn Độn Thực Tinh, cái tên gọi khiến người ta rùng động, cũng biến mất hoàn toàn khỏi những trang sử. Không ai biết kẻ xâm lược đáng sợ ấy đã bị giam cầm hay đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Sự thật đã bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian, trở thành một bí ẩn không lời giải.

Trăm vạn năm sau trận đại chiến, nhân giới vẫn tồn tại trong thanh bình. Con người sống và phát triển trong sự bảo bọc của lục đạo luân hồi, không mảy may hay biết về những gì đã diễn ra trong quá khứ. Họ không biết về Cổ Thần, không biết về sự hy sinh vô bờ của ngài, và cũng không biết rằng, trong bóng tối, mối đe dọa từ Hỗn Độn Thực Tinh vẫn chưa thực sự biến mất...

Bạn đang đọc Lục An chu du khắp Lục Giới sáng tác bởi Kinoto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kinoto
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.