Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

công tử si ngốc 2

Tiểu thuyết gốc · 1560 chữ

Công tử người ở đây nghĩ ngơi ta đi phòng bếp nấu thuốc , 1 chút sẽ trở lại , vì vừa dung hợp linh hồn cùng thân thể mới này nên hắn có lúc sẽ phản ứng rất chậm , cảm giác lúc nào cũng mơ hồ , ẩn ẩn trong đầu đôi khi có chút đau đớn . Thấy hắn không phản ứng gì , Trương bá cũng lắc đầu mà thở dài , xoay người rời đi .

Dương Anh nhắm mắt dưỡng thần , chậm rãi dung hợp linh hồn cùng thân xác , hắn chưa bao giờ trãi qua trường hợp này . Lần thứ 3 luân hồi lại là trùng sinh , hắn phải chậm rãi tìm hiểu kỹ càng ,

xoạt xoạt tiếng bước chân đến gần .hắn chậm rãi mở mắt , trương bá bưng 1 bát chất lỏng mùi thuốc nồng nặc đặc trên bàn , ' công tử , uống thuốc đi , có chút đắng nhưng phải uống mới nhanh khỏe ' , giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành Dương Anh.

Vâng trương bá bá , nói xong Dương Anh đưa 2 tay tiếp nhận bát thuốc kia , 1 hơi uống cạn sạch , Trương lão bá lúc này cũng là kinh ngạc , chiếu theo tính tình của công tử hắn là sẽ dãy giụa không chịu uống , có khi mình còn phải cưỡng ép . nhưng bây giờ

cái này !

cái này !

Dương Anh trầm ngâm , trương bá bá ta không sao thuốc đắng giã tật mà , thuốc càng đắng càng nhanh khỏi bệnh . Trương bá lúc này trong lòng kích động vô cùng , lần này bị thương , bị người ám toán , công tử vậy mà ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy .

Trương bá bá , ta hơi mệt mỏi , vào phòng nghĩ ngơi 1 chút ngài không cần bận tâm . Nói xong Dương Anh vào phòng đóng cửa lại , đóng luôn cả cửa sổ ,

Trương bá gật gù : ' để ta hầm 1 con gà tẩm bổ cho ngươi , Anh nhi ngươi cứ nghĩ ngơi , có việc gì ngươi cứ hô ta liền đến ' Dương Anh Vâng 1 tiếng cũng không nói gì thêm .

Hắn nằm trên giường , mê mang 1 hồi rồi ngủ thiếp đi , mà lúc này không ai hay biết , trong cơ thể hắn phát sinh nhiều biến hóa .

Tại thức hải bổng xuất hiện 1 thanh đao . Đao này dài 7 thước , rộng hơn 10 ly , đầu cán đao được khảm 1 viên ngọc trong suốt tỏa ra ánh sáng óng ánh .

Đại đao xoay tròn tản ra hồn lực vô tận , giúp Dương Anh chữa lành thức hải , từng vết nức , từng vết rạn đang không ngừng nối liền lại .Mảnh thức hải bị xé toạc kia cũng được chữa lành nhanh chóng , những ký ức bị người kia cưỡng ép xóa đi cũng dần dần được khôi phục 1 cách thần kỳ .

Trong thân thể , tại đan điền , vốn bình thường là trống rỗng , nay xuất hiện 1 cuốn sách . Cuốn sách không dày chỉ vài trang , cả bìa sách và từng trang giấy đều màu đen , ở bìa sách có 3 chữ lớn , màu đỏ như được viết bằng máu "" LUÂN HỒI QUYẾT ''

Cuốn sách ở đan điền , nằm yên bất động , nhưng khí tức từ nó , âm trầm , lạnh lẽo , máu tanh .

Dương anh choàng tỉnh , hắn nhìn xung quanh 1 lượt vẩn ở trong căn phòng , vẩn nằm trên cái giường này , lúc này hắn cảm nhận , đầu của mình không còn đau đớn , mông lung như lúc sáng . Nhẹ nhàng mà thanh tỉnh , hắn bật dậy thử cảm nhận trong cơ thể của mình thì lúc này trong cơ thể hắn bay ra 1 tia sáng

Thứ xuất hiện trước mắt hắn lúc này là cuốn sách cổ màu đen kia cuốn sách không lớn , nhưng nhìn ba chữ lớn được khắc trên bìa sách đỏ như máu cộng thêm khí tức nó .

Dương anh cũng phải toát mồ hôi lạnh , hắn thầm nghĩ đây là sách gì , 1 hồi hắn nhớ ra đây có lẽ là thứ mà vị mạnh bà khủng bố kia , đã trao cho hắn , xem như phần thưởng trước khi luân hồi bước vào thế giới mới .

Bỗng sách cổ tự lật ra . khí tức khủng khiếp dân lênh , trang sách đầu tiên , không có chữ mà là 1 bức tranh , vâng đúng là 1 bức tranh

Bên trong phát họa 1 người khổng lồ tay cầm rìu lớn , đầu thì nhìn lênh không trung như đang gầm thét . Trên đầu có 2 cái sừng trâu nhọn hoắc đường con tuyệt mỹ giương lênh , dưới chân người này , thi cốt chi chít , dày đặc .

Dương Anh nhìn bức tranh mà tê dại da đầu , phải hắn biết người này là ai , không ngờ trong cuốn sách cổ kỳ lạ này lại có tranh của hắn .

Bỗng nhiên Dương Anh rùng mình vì lúc này vị kia trong tranh không còn nhìn lênh trời mà đang nhìn hắn , đôi mắt đỏ ngầu yêu dị nhìn chằm chằm hắn , miệng nhếch mép 1 bên như đang cười đẽo với hắn , bức tranh dần dần tiêu tán .

Rồi luồng lực lượng khủng bố tràn vào thân thể hắn , lúc này cuốn sách cổ lại lật đến trang thứ 2 , lần này thật sự là 1 trang sách

LUÂN HỒI QUYẾT TẦNG THỨ NHẤT

rồi cuốn sách tiến vào cơ thể hắn , trong đầu hắn lúc này xuất hiên tâm pháp và khẩu quyết của LUÂN HỒI QUYẾT TẦNG THỨ NHẤT .

Rồi giọng nói ngã ngớn của ngưu đầu nhân vang lênh trong đầu hắn : '' Tiểu tử 20 năm tu vi của ngưu đại gia ngươi hãy vận dụng cho tốt đấy nhé '' . Dương Anh lúc này không quan tâm đến lời của ngưu đầu nhân mà hắn cẩn thận ghi nhớ tâm pháp và khẩu quyết tầng thứ nhất của luân hồi quyết rồi bắt đầu vận hành nó trong cơ thể

Dần dần hắn cảm nhận được cái được gọi là thiên địa linh khí giữa mi tâm hắn toát ra 1 luồng sáng , luồng sáng cứ thế chạy dọc theo đường kinh mạch , từng cả huyệt vị trên cơ thể được đã thông .

Mà 20 năm tu vi của ngưu đầu nhân tràn vào đan điền tụ lại thành 1 đoàn khí , hình như nó đang tạo hình hài cho mình . Dương Anh vừa vận chuyển linh khí theo LUÂN HỒI QUYẾT vừa để ý đến tình huống ở đan điền của mình . 1 bông hoa đang dần dần xuất hiện ,nhánh hoa không lá màu đỏ như máu , hoa có nét đẹp kiêu sa nhìn vào có 1 chút u buồn . Dương Anh hắn không hiểu tại sao trong thân thể hắn lại xuất hiện 1 đóa bỉ ngạn .

Sau khi thành hình , năng lượng còn lại của ngưu đầu nhân chạy khắp thân thể hắn , như đang thiêu đốt thứ gì đó . Dương Anh cắn chặt răng cố chịu cơn đau đớn này , hắn cảm nhận trong cơ thể từng tế bào , từng giọt máu , cho đến gân cốt của hắn như đang rục rịch thây đổi từng chút một .

Cứ thế thời gian trôi qua , đau đớn càng lúc càng kịch liệt hơn . Hoa bỉ ngạn cũng đang xoay tròn điều khiển thiên địa linh khí vận chuyển . Không biết thời gian trôi qua bao lâu . Đau đớn dần dần giảm đi , Dương Anh cả người ước đẫm mồ hôi lạnh , cơ thể run bần bật , mới thở ra 1 hơi nhẹ nhõm .

Ngoài trạch viện lúc này , không biết là ai tung tin " Dương Anh , cháu ruột của vị kia ở thanh vân đạo tông , đêm qua đi kỹ viện lúc trở về vấp ngã trước trạch viện nhà mình , bây giờ đầu óc ngu si , tinh thần hỗn loạn đã trở thành 1 phế nhân ''

cả thành khúc dương lúc này sôi trào , có người cười to lớn tiếng nói : tên kia ta sớm nhìn không vừa mắt , đây là trời phạt hắn .

có người thì thầm : 1 tên hoàn khố bại gia mà thôi , phế thì phế , chẳng ảnh hưởng gì

còn đám người cẩu bằng hữu ăn chơi của hắn lúc này đang chè chén trong phòng kín ở kỹ viện , khi biết tin tức thì nhếch mép cười gian , phế tốt , phế càng tốt , nụ cười càng rỡ vang lênh

thỏa khoái nhất là công tử nhà họ chu , tay phải hắn cầm chén rượu uống sảng khoái , tay trái của hắn không ngừng hoạt động xoa bóp bầu ngực cô gái kỹ viện . Cô gái kia cũng khẽ cuối đầu cầm rượu mà uống theo hắn

Bạn đang đọc Luân Hồi Giả sáng tác bởi Ngosongngu

Truyện Luân Hồi Giả tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngosongngu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.