Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lo lắng

Tiểu thuyết gốc · 1082 chữ

Ngắm nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, bên tai Lục Nguyệt Thiên vang lên thanh âm của một nam tử:

“ Tiểu Thiên! Xuống dưới đây nào!”

“Vâng.” Hắn đáp trả rồi đi xuống tầng.

Bước xuống dưới, chờ đợi hắn là một nam một nữ, thoạt nhìn hai người đã có tuổi trưởng thành nhưng vẫn còn giữ nét mặt trẻ trung. Nam tên Lục Hạo, sở hữu mái tóc đen ngắn, thân cao 1m8. Nữ tên Giang Ngọc, mái tóc màu lam dài xõa đến ngang vai, thân hình thấp hơn so với nam tử bên cạnh 1-2m.

Thấy hai người Lục Nguyệt Thiên lên tiếng:

“Ba ba, mụ mụ, hai người gọi con xuống muốn làm gì a?”

Lục Hạo và Giang Ngọc là cha mẹ kiếp này của hắn. Từ bề ngoài mà nói, người khác nhìn vào ba người bọn họ thì sẽ không tin hắn là con của hai người vì mái tóc hắn hay màu mắt hắn không hề giống một trong hai người chút nào. Đích xác là như vậy! Khi Lục Nguyệt Thiên xuyên qua đến thế giới này thì thân thể hắn đã được tái sinh dưới hình hài của một đứa trẻ sơ sinh, xuất hiện gần bờ biển. Cùng lúc hai người đi ngang qua đó thấy hắn chỉ la một đứa trẻ mới sinh, tưởng là bị vứt bỏ, đau lòng cũng như hận người vứt bỏ đứa bé nên họ cũng nhận hắn về làm con nuôi. Tuy đến giờ họ vẫn không đem sự tình nói rõ cho hắn biết, sợ hắn bị tổn thương vì bị chính cha mẹ ruột bỏ rơi. Hắn biết nhưng hắn cũng không thể nói ngay từ đầu là hắn biết tất cả sự việc a! Như vậy sẽ làm hai người nghi ngờ thân phận bản thân hắn thì sẽ lại rắc rối.

“Tiểu Thiên a! Không phải hôm qua ba ba nói hôm nay là ngày con thức tỉnh vũ hồn nên phải dậy sớm làm chuẩn bị còn gì.” Lục Hạo ngồi xổm xuống xoa đầu Lục Nguyệt Thiên nói.

Giang Ngọc đứng một bên cười cũng phụ họa theo:

“Đúng vậy nga, Tiểu Thiên sao có thể quên được đây này.”

Nghe lời hai người nói, Lục Nguyệt Thiên đúng là nhớ tới hôm qua có nghe nói là hôm nay là ngày mình giác tỉnh võ hồn. Đối với việc này hắn thật không để ý chút nào, đơn giản đến nói có hay không trở thành hồn sư cũng không ảnh hưởng đến hắn, vì hắn chủ yếu là tu tiên nên có hồn lực hay không cũng chả sao cả. Mặc dù bên trong nghĩ vậy nhưng bên ngoài hắn cần phải biểu hiện như những đứa trẻ khác tại đấu la.

“Hảo a. Để con chuẩn bị rồi mình xuất phát!” Lục Nguyệt Thiên hứng phấn trả lời.

Đối với biểu hiện như đứa trẻ đối với lão quái vật hơn 3000 năm hắn đến nói cũng chả để ý, vì lúc tái sinh thì tâm trí hắn cũng chịu ảnh hưởng khiến hắn cũng bớt chững chạc đi rất nhiều. Coi như sống lại cuộc đời hoàn toàn mới a!

Sau khi Lục Nguyệt Thiên chuẩn bị xong, ba người cùng nhau xuất phát đến nơi giác tỉnh võ hồn. Đến nơi, thì trước đường đã tấp nập từ sớm, phụ huynh cũng từ khắp nơi theo con đến giác tỉnh. Trên mặt bọn họ tràn đầy những biểu cảm khác nhau, trong đó sự mong đợi và lo lắng chiếm đa số, vì đối đấu la đại lục mà nói việc trở thành hồn sư có ý nghĩa đến có thể làm thay đổi một con người.

“Tiểu Thiên, con có lo lắng hay không mình sẽ trở thành hồn sư?” Giang Ngọc hỏi.

Lục Nguyệt Thiên thản nhiên lắc đầu trả lời.

“Thật không lo lắng?” Giang Ngọc tò mò hỏi.

Lục Nguyệt Thiên nhìn xung quanh rồi đáp:

“Vâng! Thành hồn sư cũng được, không cũng không có việc gì. Trên đại lục rất nhiều nghề, không trở thành hồn sư thì con làm nghề khác một mình cũng hảo.”

Nhìn thấy con mình trả lời lúc nhìn xung quanh cùng biểu hiện khác với lúc ở nhà, Giang Ngọc ngồi xuống đặt hai tay lên vai Lục Nguyệt Thiên nhìn chăm chú hắn nghiêm túc nói:

“Tiểu Thiên, con rất thông minh và rất hiểu chuyện, làm mụ mụ mẹ hết sức thấy hạnh phúc. Nhưng nhiều khi trong đó, con lại tỏ ra quá chửng chạc so với độ tuổi của mình, ba mẹ đều vì đó mà cảm thấy lo lắng! Vì con quá trưởng thành mà có thể dẫn đến tạo lên một rào cản ngăn cách người khác đến gần mình. Nhiều lúc nó sẽ khiến con sẽ phải chịu đựng mọi khó khăn một mình, điều đó khiến ba mẹ cảm thấy ngạt thở cũng như đau lòng. Nên hứa với mẹ, sau vụ giác tỉnh võ hồn dù có xảy ra chuyện gì con cũng không cần phải chịu đựng một mình, mọi việc cứ để ba mẹ lo, hảo không?”

Nàng biết hắn không phải con ruột của hai người bọn họ, nàng biết mình và trượng phu nàng đều là hồn sư. Ba mẹ con cái trên đại lục này đều là hồn sư thì chắc chắn con họ cũng thế, nên nàng biết nếu Tiểu Thiên không thể trở thành hồn sư, với sự thông minh của đứa nhỏ đó chắc chắn sẽ đoán được hắn không phải con ruột của nàng. Nàng sợ khi hắn biết được sự thật sẽ như thế nào, nghĩ đến đây thôi hốc mắt nàng hơi đỏ lên.

Cảm nhận được biến hóa của Giang Ngọc, Lục Hạo để tay lên vai nàng trấn tỉnh cảm xúc nàng.

Lục Nguyệt Thiên hơi xửng sốt khi nghe Giang Ngọc nói. Hắn có thể cảm nhận trong những lời đó đều trần đầy sự lo lắng cũng như sợ hãi như muốn mất một thứ gì đó. Hắn biết nguyên nhân khiến nàng trở nên như vậy. Nên đối mặt với nàng, Lục Nguyệt Thiên nở một nụ cười, tự tin nói:

“Hảo mụ mụ, người không cần lo lắng thay con đâu. Chắc chắn con sẽ trở thành hồn sư nên ba mẹ không cần lo lắng!”

*Chương này viết ngượng ngượng á (。ŏ﹏ŏ)

Bạn đang đọc Long Vương Truyền Thuyết Chi Khách Ngoại Lai sáng tác bởi Yuu_2107
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yuu_2107
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.