Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1229 chữ

Bụi vàng cuồn cuộn, mây đen phủ kín, lại tĩnh mịch đến hoang vu. Chiến sự không đơn giản như tưởng tượng, ai cũng không nghĩ được một sĩ tử thi rớt lại dũng mãnh đến như vậy. Đại quân ở bên ngoài thành cũng đã đóng quân 3 tháng, chậm chạp không tấn công thành quách kiên cố kia!

Lại là một hồi đối kháng của hai thế lực ngang nhau, Hàn Canh thì dũng mãnh thiện chiến, Hy Triệt - Duẫn Hạo thì mưu trí trị người. Lại thêm đằng sau có Long vương mị lực, không biết ai mạnh hơn ai, cũng không biết kẻ nào sẽ bại dưới tay kẻ nào, cục diện giằng co như vậy đã duy trì đến 3 tháng!

"Ha ha ha... Thật không? Sao lại có thể như vậy?". Tại Trung ngồi trong đại trướng nhàn nhã vui cười.

"Ngươi cười đủ chưa?". Trong đại trướng bỗng có tiếng tức giận, chiến sự tấn công mấy tháng nay đều vô ích, thấy cậu thân là Long vương của hắn lại cùng người khác vui vẻ tươi cười, không chút phiền não. "Ngươi bây giờ vẫn còn hứng thú nói giỡn? Ngươi không cảm thấy bản thân đang béo ra sao! Ha ha ha, đang chiến tranh lại có thể béo lên! Long vương của ta, ngươi không biết chuyện này rất buồn cười sao! Nơi này là nơi đánh trận, không phải là nơi chuyên nuôi dưỡng kẻ bất tài!

"Thực, thực xin lỗi, ta...". Bị Duẫn Hạo làm cho khiếp sợ từ trên ghế nhảy dựng lên, trên khuôn mặt trắng nõn đã hóa một tầng trắng bệch. "Ta, ta giúp ngươi rót trà...".

Vội vàng muốn dâng trà lên, lại thấy Hy Triệt tiến vào trong trướng: "Vẫn không được sao?"

"Đúng vậy, nào, mau đến uống trà!". Tiếp nhận chén trà trong tay Tại Trung, đưa cho Hy Triệt: "Mệt mỏi rồi?"

"Không sao, ngươi thấy giờ chúng ta nên làm gì?". Cố ý né đi bàn tay to kia, ngồi xuống, hỏi.

"Ta nghĩ thế này...". Duẫn Hạo cười cười ngồi xuống bên cạnh y, dường như những tức giận vừa nãy chỉ là do Tại Trung tưởng tượng.

Lúc này ai cũng không nhìn thấy Tại Trung, trong đại trướng chỉ có hai chỗ, thế nhưng đã có người ngồi, vậy cậu nên đi đâu đây? Ở lại đây sao? Giữa bọn họ lúc này không hề có chỗ dừng chân cho cậu. Lén lút rời khỏi đại trướng, cảm giác hít thở không thông khiến Tại Trung cảm thấy vạn phần khó chịu, dạ dày lại ẩn ẩn đau.

Ta cũng muốn vì ngươi chia sẻ phiền muộn, thế nhưng ai cũng không thèm ngó tới ta, ai cũng không cho ta có quyền được bàn bạc, bản thân chỉ là một bình hoa mang danh Long vương mà thôi. Yên lặng rời khỏi đám đông hỗn loạn, muốn tìm đến một chút yên tĩnh. Thấy cảnh vừa rồi, trong lòng lại ẩn ẩn bất an nhưng lại không biết phải nói gì.

Hắn yêu ta, hắn chắc chắn yêu thương ta!

Chuyện này không thể nghi ngờ, bởi vì hắn muốn ta, mà hắn lại chưa từng chạm qua thiếu gia!

Cho nên, hắn yêu ta!

o0o

Cả ngày mệt nhọc, ai cũng đều mong được nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ là hôm nay lại đặc biệt ngủ thật say, ngay cả bản thân ngủ đi từ lúc nào cũng không hề hay biết. Cả người vô lực mở mắt, đây không phải là bên trong đại trướng, không có tấm màn trướng màu xám trắng, chỉ có những đồ bày trí đơn giản.

"Ngươi tỉnh?", giọng nói quen thuộc vang lên.

"Thiếu gia!". Vô lực ngồi dậy, lại phát hiện bản thân bị trói, ngay cả xoay người cũng khó khăn.

"Ngươi không sao chứ, có bị thương hay không?"

"Ừ, không có, chỉ có điểm hơi chóng mặt, sao lại...?". Hình như không có bất cứ ý niệm gì về việc bản thân bị trói lại.

"Nơi này chắc là Kim Thành, đúng là kẻ trộm cắp đê tiện, cư nhiên dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này đem chúng ta trói lại bắt đi!".

"Là đánh lén sao?"

"Ừ, các hạ, ngươi không thể để bọn chúng biết ngươi là Long vương, bằng không Duẫn Hạo sẽ không có cơ hội cứu ngươi!"

"Ừ, ta nhớ rồi!". Cười cười: "Duẫn Hạo nhất định sẽ tới, hắn sẽ không để cho ta chịu khổ đâu!".

Suy sụp gật gật đầu, rất mệt!

o0o

Toàn bộ đều tối đen, không một ngọn đèn, không có bất cứ cái gì, nếu có cũng chỉ là hai rồng phong hoa tuyệt đại, cùng tiếng tim đập của đối phương!

"Ngươi là ai?". Hết thảy đều tối đen, tại sao lại không thắp đèn lên?

"..."

"Long vương?"

"Không, ta không phải!"

Ánh mắt bị che trụ, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ cảm thấy những đợt xóc nảy, xóc nảy, lại vẫn như cũ xóc nảy... cùng tiếng chém giết tràn ngập bên tai!

Đã qua bao lâu rồi? Không biết, chỉ biết là đã qua thật lâu!

Hoài nghi bản thân có phải hay không ta sẽ chết trong bóng đêm này, sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai, không thể nhìn thấy phụ vương, không thể nhìn thấy Duẫn Hạo ta yêu thương? Đúng lúc đó, Duẫn Hạo xuất hiện trước mắt!

Bịt mắt được tháo ra, mọi thứ đều quen thuộc, là đại trướng, là tướng sĩ, còn có hắn. Ta biết hắn sẽ cứu ta trở về, bởi vì hắn yêu ta, hắn sẽ không để ta bị bắt đi. Chính là sợ ta chảy máu, sợ ta bị hoảng sợ, hắn chính là yêu ta như vậy. Thế nhưng ánh mắt của hắn vì sao lại không có một tia vui mừng, vì sao? Không, nhất định là vì hắn quá mệt mỏi mà thôi!

"Ngươi không sao chứ?", hắn cúi đầu mà ân cần thăm hỏi.

"Ừ, không có việc gì!"

"Ngươi cũng đã mệt mỏi, sợ hãi rồi, mau quay về đại trướng nghỉ ngơi đi!"

"Ừ". Trầm mặc bước đi, vì sao trong lòng lại cảm thấy đau đớn? Hắn không phải tới cứu mình sao? Không phải hắn không muốn bỏ rơi ta sao?

Thiếu gia đâu? Như thế nào lại không thấy thiếu gia? Đột nhiên nhớ đến Hy Triệt cùng bị bắt đi với mình. Vội vàng xoay người, hướng chủ soái đại trướng đi tới.

"Tại sao người được cứu lại là hắn?". Tức giận rít gào, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đồ vật này nọ vỡ nát, là cái gì bị vỡ? Cái chén? Chiếc bình? Là cái gì?

"Tại sao không phải là Hy Triệt? Tại sao?". Có thể nghe thấy thanh âm đập phá, là cái gì? Chăn? Ghế dựa? Hay vẫn là một cái gì khác?

"Tại sao lại muốn tới nơi này? Tại sao lại muốn trốn tránh ta? Ta yêu ngươi như vậy, Hy Triệt".

Run rẩy, hai tay siết chặt vào nhau... Trên khuôn mặt bình tĩnh là một nụ cười... Còn có cái gì nữa đây? Cái gì cũng đều không có! Cái gì cũng đều không có!

Bạn đang đọc Long Thương Truyện của Ôn Nhu Đích Hạt Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.