Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1246 chữ

Trên thế gian, chuyện gì khiến con người ta đau thấu tâm can?

Là người mình yêu sâu đậm không yêu mình hay yêu sâu đậm đối phương nhưng hiện thực lại khiến mình không thể yêu được?

Khiến cho người ta đau thấu tâm can chính là nhìn thấy người luôn yêu thương, bảo hộ mình nhiều năm qua bởi vì mình mà đau khổ, thế nhưng bản thân lại bất lực!

Thời gian hai ngày, Tuyết Tinh để Duẫn Hạo có thể tùy ý ra vào gian phòng của Tại Trung. Còn bồi bổ dinh dưỡng cho thân thể Duẫn Hạo vì hai ngày sau, Duẫn Hạo sẽ trải qua thử nghiệm lớn nhất của cuộc đời hắn - trở lại quá khứ!

"Ngươi nghe rõ rồi chứ? Phép thuật của ta sẽ giúp ngươi lúc đó không bị ai nhìn thấy. Mặc kệ ở đó đang xảy ra chuyện gì, người bên trong khoảng thời gian đó dù có thế nào cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của ngươi. Ngươi chỉ có thể lẳng lặng nhìn sự việc phát triển, không cần làm chuyện điên rồ, bởi vì ngươi không có khả năng làm gì được!". Tuyết Tinh đối với Duẫn Hạo bình tĩnh nói. Hy vọng ngươi có thể thông qua lần trở lại quá khứ này, nhận ra thật rõ ràng cảm giác của ngươi với Tại Trung, cho dù ngươi có không yêu thương nó.

Trầm mặc gật đầu.

"Vậy bắt đầu thôi". Kéo tay Duẫn Hạo, chớp mắt ánh sáng liền bao phủ căn phòng nhỏ, mọi thứ theo đó cũng chìm vào yên tĩnh!

Mọi thứ đều trắng xóa, một màu trắng bao phủ cả thế giới, không có bất cứ một tiếng động nào, không có bất luận một sự vật gì, trừ bỏ màu trắng vẫn là màu trắng!

"Điện hạ, thiếu gia! Đợi đợi Tại Trung a". Giọng nói đã lâu không còn nghe thấy xuyên qua màn trắng tiến vào thế giới của ta. Đi theo giọng nói của em, thế giới bắt đầu trở nên phong phú. Màu trắng xóa biến thành một mảnh xanh biếc tươi tốt, kiến trúc xa hoa, nơi đây là phủ Tể tướng.

Thiếu niên thở hổn hển hướng mình chạy tới, là Tại Trung, là Tại Trung 7 năm trước, là một người hầu tên Tại Trung. Tóc đen sẫm, da thịt trắng nõn, ánh mắt to tròn, thân thể mảnh khảnh, thì ra ta chưa bao giờ quan sát Tại Trung như vậy, thì ra bản thân đã bỏ lỡ nhiều lắm.

"Tại Trung!". Muốn thử gọi lại thiếu niên vội vàng kia, lại phát hiện thiếu niên đối với tiếng gọi của mình không có phản ứng gì, vẫn như cũ đuổi theo điện hạ, cùng thiếu gia phía trước của cậu.

Ngơ ngẩn nhìn thiếu niên lướt qua, đã quên rằng bản thân đối với Tại Trung lúc đó căn bản không hề tồn tại, thế nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy đau thương, thì ra bị người khác xem nhẹ lại có cảm giác rõ ràng như vậy.

Nhìn bóng dáng đang dần xa, thiếu niên vẫn như cũ đem hết toàn lực đuổi theo hình bóng càng ngày càng xa kia, thẳng đến khi tất thảy đều biến mất. Mất mát đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn một mảnh xanh biếc, trong lòng ẩn ẩn phiền muộn!

"A...". Bị tiếng thét chói tai làm cho bừng tỉnh, hóa ra bản thân đang đứng bên ngoài căn phòng năm đó của Hy Triệt, bầu trời xanh thẫm cũng đã biến thành một mảnh tối đen.

Xuyên qua đại môn màu đỏ sẫm, đập vào mắt chính là ta đang say rượu cùng Tại Trung đang run rẩy.

Nhìn thấy bản thân mình điên cuồng, nhìn thấy Tại Trung vẻ mặt đau khổ, không hiểu sao lại thấy tức giận.

"Hy Triệt, ta yêu ngươi!". Chính mình từng ở trên người Tại Trung thổ lộ ra tình yêu với Hy Triệt.

Ta không biết lúc đó Tại Trung nghĩ gì, thế nhưng ta hiện tại phát hiện tay em ấy thậm chí còn không dám đụng vào ta, khi nghe thấy lời ta nói, em ấy lại nở nụ cười!

"Điện hạ, ta yêu ngươi!". Tiếng nỉ non nhỏ như muỗi kêu, khi đó bản thân căn bản không thể nghe thấy. Thế nhưng hiện tại ta lại rõ ràng nghe được em ấy nói ra như vậy, rõ ràng nhìn thấy những giọt lệ từ đôi mắt em ấy chậm rãi rơi xuống, lăn qua khuôn mặt ửng hồng, thấm vào mái tóc đen sẫm, lăn vào giữa đôi môi đỏ hồng.

Đột nhiên phát hiện, chính mình chưa từng thấy qua nước mắt của Tại Trung, chưa từng nhìn thấy bộ dạng em ấy khóc. Tại Trung luôn đối với mình tươi cười, luôn đối với yêu cầu của mình vui vẻ tiếp nhận.

Bắt đầu oán hận bản thân đang ở trên người em ấy. Tại Trung, đừng khóc. Khi thân thủ muốn lau đi nước mắt của Tại Trung, mọi thứ lại bắt đầu biến hóa, tất cả lại bắt đầu thay đổi.

"Ngươi là dẫn nô?"

"Ta cư nhiên cùng một tên dẫn nô lên giường!"

Chính mình từng căm hận chuyện này đến cỡ nào, thế nhưng hiện tại, nhìn thấy Tại Trung đau khổ quỳ sụp trên mặt đất, tay còn bị mình dẫm nát dưới chân, tim lại đau như thế!

"Buông hắn ra!". Tức giận hướng bản thân trong đó hét lên, biết rõ không thể làm được gì, thế nhưng vẫn không thể không hét lên.

Không có ai biết sự tồn tại của ta. Nhìn thấy em ấy vẫn như cũ ở dưới hai chân đau khổ cầu xin, nhìn thấy gậy gộc ở trên người em ấy giáng xuống. Ta nhào tới, ta muốn ngăn cản từng trận gậy gộc vô tình kia. Ta muốn giảm bớt thương tổn cho em ấy thế nhưng tất cả, tất cả đều giống như sự tồn tại bây giờ của ta. Gậy gộc vẫn như trước, đau đớn vẫn như trước, ta cái gì cũng làm không được, chỉ có thể nhìn Tại Trung khóc!

Ta bắt đầu hận bản thân, bắt đầu nguyền rủa chính mình, thậm chí hận không thể giết chính ta đang đứng thờ ơ ở phía trước. Trơ mắt nhìn Tại Trung bị ném ra khỏi phủ Tể tướng, nhìn em ấy tuyệt vọng nằm trên nền tuyết trắng. Yên lặng đi về phía em ấy, ta phát hiện em ấy vừa cười. Trong đó là tuyệt vọng mà ta chưa từng biết đến, là một nụ cười tuyệt vọng!

Em ấy nhìn lên không trung, ta không biết em ấy đang suy nghĩ cái gì. Thậm chí còn không biết em ấy đang nhìn cái gì bởi vì trong mắt em ấy không có bất cứ hình ảnh nào. Nếu có cũng chỉ là tuyệt vọng!

Trong mắt là một màu chua chát, ta kìm nén nhưng ta biết, ta khóc rồi. Nước mắt từng giọt rơi xuống, lại phát hiện trên mặt thiếu niên đang ngủ say kia là nước mắt mơ hồ.

Thực xin lỗi, Tại Trung!

Muốn vì em ấy lau đi nước mắt, tay lại dừng ở giữa khoảng không, nắm chặt, ta ý thức được rằng bản thân bất lực!

Bạn đang đọc Long Thương Truyện của Ôn Nhu Đích Hạt Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.