Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 788 chữ

Đêm yên tĩnh, mội thứ đều rất yên tĩnh. Không huyên náo, không ồn ào, có chăng chỉ là sự tĩnh lặng đó.

"Tiêu Dao Quận Huy, ngươi cút ra đây cho ta!". Tiếng gầm thét đột nhiên xuất hiện phá vỡ không gian yên tĩnh vốn có.

Nhìn Duẫn Hạo như dã thú xong vào nội viện: "Điện Hạ, ngài có chuyện gì?"

"Ngươi, tiện nhân này". Mặt bị giáng xuống một bạt tai thật mạnh, chớp mắt trời đất quay cuồng. Bị hung hăng đá đến góc tường, va chạm thật mạnh vào bức tường kiên cố lạnh lẽo.

Rất đau, đau đớn cách biệt 5 năm. Nhìn máu tươi rơi trên đất, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

"Thì ra, ngươi đã sớm biết Hy Triệt sẽ vì chịu không nổi gánh nặng của Long ấn mà chết đi. Thì ra, ngươi sảng khoái đáp ứng là vì muốn cậu ấy chết. Ngươi đừng nằm mơ nữa, cậu ấy chết rồi ta cũng sẽ không yêu ngươi đâu". Nỗi hận bén nhọn, tức giận lên tiếng.

Không yêu? Cái này ta đã sớm biết rồi!

Vĩnh viễn không yêu? Cái này ta cũng đã sớm biết rồi!

Ta còn biết ngươi trước nay chưa từng yêu ta. Ta ở trong mắt ngươi đến cuối cùng chỉ là thế thân của Hy Triệt mà ngươi không chạm tới được. Chầm chậm đứng lên, đi đến trước mặt nam nhân nói không yêu mình. Nhìn khuôn mặt hắn, nhìn mọi thứ của hắn, thích đôi mắt híp híp của hắn, thích cái mũi cao cao của hắn, thích đôi môi dày của hắn...

Vươn tay muốn chạm vào, hắn lại xoay đầu một mặt chán ghét ta. Thu hồi bàn tay giơ giữa không trung, lúng túng cười.

"Đem nó nghiền nát rồi cho Hy Triệt uống". Trên tay là Long châu bảo hộ thân thể của mình, tuy nó đã ảm đạm không ánh sáng rồi nhưng Long châu thuộc về chân long, có thể giúp Hy Triệt vượt qua cơn giày vò này.

Cười nhìn hắn ngập ngừng không tiếp lấy: "Không tin? Sợ ta giết chết y? Vậy ta cùng về với ngươi. Nhìn y uống, nếu y chết rồi, lấy tim của ta đền mạng cho y".

Cướp lấy viên Long châu chưa từng nhìn thấy đó, lôi kéo Tại Trung đi nhanh ra bên ngoài. Tay nắm tay cùng đi trên con đường nhỏ, đây từng là nguyện vọng của ta... Mỉm cười mặc cho Duẫn Hạo lôi kéo, cảm giác được sự nóng bỏng trong tay của hắn, nhìn bóng lưng của hắn. Nếu có thể, ta nguyện ý nhìn bóng lưng này một đời.

Rất đê tiện, chính như hắn nói, ta là tiện nhân, đê tiện đến cả bản thân cũng cảm thấy mình thấp hèn.

"Bốp". Không chút lưu tình mà đem viên long châu đó vứt xuống đất.

Vỡ rồi!

Ôm chặt lấy ngực, đau đớn đem Tại Trung nuốt chửng. Long châu giống như một trái tim khác của long tộc, giúp tập trung năng lượng cơ thể khi cần. Thần long không có Long châu vĩnh viễn không thể bay lượn, vĩnh viễn bị sự giày vò của bệnh tật, cơ thể mãi mãi ở trong trạng thái suy nhược. Đây là phụ vương đã từng khuyến cáo ta, vĩnh viến đừng đem Long châu của mình cho người khác, vĩnh viễn đừng đánh mất đi Long châu của bản thân.

Xin lỗi phụ thân, con đã đem mọi thứ của con cho nam nhân này rồi. Một viên long châu có được tính là gì.

Vô lực mà dựa vào cửa, nhìn vẻ mặt hắn vì y mà lo lắng, nhìn hắn cho người trên giường đó uống Long châu của mình. Nước mắt chảy xuống. Hắn có chăng biết được nỗi đau của ta? Hắn có chăng dành chút thời gian nhìn ta luôn ở bên cạnh hắn? Nhìn khuôn mặt hoan hỉ của hắn, vuốt ve nơi hõm xuống trước ngực, ta đã đem mọi thứ của ta cho ngươi rồi, còn lại chỉ có vì ngươi sinh hạ hài tử nữa mà thôi.

Lặng lẽ rời đi, không để hắn phát hiện sự rời đi của bản thân vì cho dù ta có gọi thì hắn cũng sẽ không biết nỗi đau của ta. Hắn đang vì sự tỉnh lại của Long thần của hắn mà hưng phấn.

Loạng choạng rời đi, có lẽ chỉ có rời đi mới có thể xoa dịu nỗi đau nơi ngực. Ánh trăng lành lạnh, gió thu xào xạc, một hình bóng kéo dài, một trái tim đau thương, một kẻ si tình ngu dại.

Bạn đang đọc Long Thương Truyện của Ôn Nhu Đích Hạt Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.