Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu tiên đồ

Phiên bản Dịch · 1889 chữ

Sáng sớm hôm sau, Vệ Uyên dậy từ sớm, vệ sinh xong xuôi, tiến đến quảng trường ở ngoài sơn môn.

Tiên chu của Thái Sơ Cung đậu ngay trung tâm quảng trường, dài hai mươi trượng, toàn thân màu xanh nhạt, hai bên mạn thuyền có vài cột buồm đã được gấp gọn. Chiếc tiên chu này sẽ chở tất cả các đệ tử mới đến sơn môn.

Vệ Uyên đi theo Trương Sinh bước lên tiên chu. Tiên chu chia làm ba tầng, tầng dưới chở hàng hóa và hành lý, tầng giữa dành cho người hầu và đầy tớ, tầng trên đặt sáu chiếc bàn.

Trương Sinh tùy ý chọn một vị trí ở tầng trên rồi ngồi xuống. Không lâu sau, Tôn Vũ và Phù Phong đạo nhân cũng lên tiên chu, ngồi cùng bàn với Vệ Uyên.

Lúc này sắp khởi hành, mọi người lục tục lên thuyền. Đầu tiên là hai thiếu niên, đều có trưởng bối dẫn dắt, mỗi người chiếm một bàn, vài người theo hầu đi xuống tầng dưới. Vệ Uyên có chút ấn tượng với hai thiếu niên này, là hai người đứng cạnh Lý Trị và Bảo Vân.

Tiếp theo là một nhóm người ăn mặc kỳ lạ, trang phục hoa lệ đến cực điểm nhưng lại hở hang, da dẻ ngăm đen, cổ và cổ tay có từng mảng vảy lớn, điểm chung là một đôi mắt màu hổ phách. Trong số bốn người, có một thiếu niên của Yến gia ở Đông Hải từng cưỡi hươu chín màu đến dự tuyển.

Người Yến gia tự chọn vị trí xa nhất, chỗ duy nhất không gần cửa sổ ngồi xuống, Yến gia trước nay luôn khoa trương nay lại khiêm tốn như vậy khiến Trương Sinh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lúc này lại có hai đội người lên thuyền, lần lượt vây quanh một thiếu niên và một thiếu nữ. Vừa thấy hai người này, trong lòng Vệ Uyên liền giật thót, chậm rãi quay đầu lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh.

Thiếu niên và thiếu nữ kia, Vệ Uyên đều nhận ra. Thiếu nữ là Bảo Vân, còn thiếu niên là Hiểu Ngư, người đã chém Vệ Uyên hàng trăm nhát kiếm, suýt nữa làm cậu bị thương.

Lúc diễn ra Võ trắc, Vệ Uyên có Thiên Địa Cuồng Đồ trên người, có bá khí từ trên cao nhìn xuống thế gian, không câu nệ tiểu tiết. Giờ hồi phục lại thân phận bình thường, Vệ Uyên lền cảm thấy mình khi đó quả thật ra tay hơi nặng, đặc biệt là nhát thương bồi thêm vào Bảo Vân, nghĩ lại thấy không khỏi ngượng ngùng.

Lúc này, sáu bàn trên tầng đã đầy, mọi người đều đã đến đủ, mặt đất liền xuất hiện các tấm bình phong, chia khoang thuyền thành sáu gian riêng biệt. Trên bình phong tỏa ánh sáng nhàn nhạt, không chỉ cách âm mà còn ngăn cách thần thức.

Khi bình phong dựng lên, Trương Sinh mới hỏi:

"Năm nay sao lại nhận sáu người? Ta tưởng chỉ tối đa bốn người."

Tôn Vũ đáp:

"Lần thu nhận đệ tử này kể ra có chút phức tạp..."

Tôn Vũ liếc nhìn Phù Phong đạo nhân rồi nói:

"Cụ thể là như thế này, ban đầu Yến gia ở Đông Hải bỏ ra rất nhiều công sức, trả giá không nhỏ, mời Phù Phong sư huynh bảo đảm vị trí thứ ba. Phù Phong đạo huynh cũng cố hết sức, sau khi Văn trắc và Đạo trắc kết thúc, công tử Yến gia đúng là đứng thứ ba. Nhưng trong lúc Võ trắc, Uyên Nhi quét sạch hết mọi đối thủ, đoạt vị trí đứng đầu, khiến kế hoạch thay đổi, đẩy đứa nhỏ nhà Yến gia ra ngoài."

Trương Sinh ngạc nhiên hỏi:

"Vậy sao cậu ta vẫn có mặt ở trên thuyền?"

"Yến gia ở Đông Hải và Lữ gia ở Từ Châu vốn xếp thứ tư đều không cam lòng, sau khi thi xong đều tự tìm đường, nghĩ cách lấy thêm được một danh ngạch nữa, bởi vậy kì thi lần này trong cung tổng cộng cho năm suất. Nhưng tối qua lại có biến, đại tiểu thư Bảo gia ban đầu định đến Đại Bảo Hoa Tịnh Thổ, nơi đó đã có pháp tướng chờ sẵn. Nhưng không biết tại sao lại đột nhiên đến Thái Sơ Cung, vậy nên lại đẩy công tử Yến gia ra ngoài."

Vệ Uyên nghe vậy thấy hơi nghi hoặc, theo thứ tự thì người bị đẩy ra phải là Lữ gia mới đúng, Trương Sinh cũng có cùng thắc mắc này.

Tôn Vũ tiếp tục giải thích:

"Biên độ điểm số kì thi lần này là năm điểm, đứa trẻ nhà Yến gia chỉ hơn thiếu chủ của Lữ gia hai điểm, mà vì một suất này Lữ gia bỏ ra nhiều công sức hơn Yến gia, vậy nên cuối cùng người bị đẩy ra vẫn là Yến gia. Còn về việc Yến gia vì sao vẫn có mặt trên thuyền là do họ lại tìm đường, nhưng trong cung quả thực không thể cấp thêm danh ngạch thứ sáu, cuối cùng thành ra thế này: Yến Minh thực chất là vào Động thiên bên dưới, nhưng học dự thính ở Thái Sơ Cung."

Trương Sinh ngạc nhiên:

"Còn có thể như vậy nữa?"

Tôn Vũ hạ giọng:

"Ta nghe nói, sau này Yến gia mỗi năm đều phải cống nạp không ít cho cung."

"Cái này, cái này... lý nào lại như vậy! Thế chẳng phải là có tiền là vào được sao?"

Tôn Vũ ý vị sâu xa:

"Không phải có tiền là vào được, mà là rất nhiều, rất nhiều tiền mới vào được."

Trương Sinh nhất thời trầm mặc.

Đã đến giờ, tiên chu chấn động nhẹ, từ từ bay lên, quảng trường, sơn môn bên dưới nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó tiên chu xuyên qua một ranh giới vô hình, cảnh sắc bên dưới lập tức thay đổi, tiên sơn và cây xanh biến mất, chỉ còn một ngọn núi nhỏ màu xanh, nằm giữa vùng đất vàng vô tận.

Tiên chu bay mãi lên cao, mãi đến khi xuyên qua tầng mây, trôi nổi trên biển mây, lúc này cột buồm hai bên mới mở ra, căng lên như vây cá.

Ánh mặt trời chiếu xuống, nhuộm cả biển mây thành màu vàng. Nơi tiên chu đi qua, mây tự động tản ra hai bên, như cắt sóng đi về phía trước giữa đại dương vàng rực, cảnh tượng tráng lệ đến không thốt nên lời.

Tiên chu dần tăng tốc, lại bay cao hơn, rời khỏi biển mây màu vàng. Cảnh sắc ngoài cửa sổ dần dần mơ hồ, biển mây biến thành từng sợi chỉ màu vàng. Dù tốc độ rất cao nhưng tiên chu lại vô cùng ổn định, nếu không nhìn ra ngoài sẽ không cảm thấy đang di chuyển.

Vệ Uyên lần đầu tiên chứng kiến cảnh sắc tiên gia, choáng ngợp vô cùng, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi.

Mặt trời lặn rồi lại mọc.

Một ngày sau, biển mây trước mặt tiên chu đột nhiên xuất hiện một ngọn tiên sơn. Nhìn từ xa chỉ là một ngọn núi hiểm trở, nhưng chờ khi đến gần, ngọn núi đột nhiên biến đổi, hiện ra một tiên môn hùng vĩ.

Tiên chu xuyên qua cổng, trời đất xung quanh lập tức thay đổi.

Tiên chu đáp xuống một quảng trường hình tròn. Quảng trường lát ngọc trắng, phía trước có con đường đá xanh, dẫn thẳng tới quần thể cung điện nguy nga nơi xa. Hai bên đường là bãi cỏ xanh mượt, trải dài tít tắp, điểm xuyết những bông hoa dại đủ màu.

Quảng trường ngọc trắng lơ lửng trên không, từ bên cạnh nhìn xuống là biển mây mênh mông, không thấy đáy. Quảng trường rộng hàng trăm trượng như một chiếc đĩa ngọc khổng lồ, cứ như vậy lơ lửng giữa sườn núi, cũng không thấy bất kỳ dây treo nào.

Từ quảng trường phóng mắt nhìn ra xa, xuyên qua quần thể cung điện là những ngọn núi xanh trùng điệp, vài đỉnh núi xanh biếc chọc thẳng lên trời, giữa rừng thông và thác nước có đình đài lầu các lúc ẩn lúc hiện. Xa hơn nữa là vài ngọn núi lơ lửng trên biển mây.

Thi thoảng có một hai con cự thú, tiên cầm không biết tên lao ra từ biển mây, có con bay đến ngọn núi nào đó, có con bay vút lên trời, biến mất ở chân trời.

Vệ Uyên bước ra khỏi khoang thuyền, đứng trên boong nhìn ra xa, đủ loại cảnh sắc trước mắt, ngay cả trong mơ cũng chưa từng thấy. Ngay cả bãi cỏ xanh bình thường nhất cũng như tấm thảm dày mềm mại, trải dài mãi đến tận chân trời. Những bông hoa dại nhỏ trên thảm cỏ nhìn kĩ cũng thấy không tầm thường, mỗi bông mỗi khác, không ngừng phun ra nuốt vào sương mù mờ mịt.

Xuất thân từ nhà nông, Vệ Uyên vừa nhìn đã biết bãi cỏ này là đất tốt trước nay chưa từng thấy, nếu trồng lúa, e rằng mỗi mẫu sẽ thu được một nghìn cân? Nhưng sau khi thấy sự tráng lệ của tiên gia, Vệ Uyên liền cảm thấy có lẽ do mình kiến thức hạn hẹp, với thủ đoạn của tiên gia, loại đất này nói không chừng sản lượng còn lên tới một ngàn hai trăm cân.

Vệ Uyên thuận theo bãi cỏ, càng nhìn càng xa, bãi cỏ xanh mướt tràn đầy sức sống này, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy tâm thần trở nên hoạt bát hơn. Nhìn mãi nhìn mãi, tầm nhìn của Vệ Uyên đã đến rìa bãi cỏ, đột nhiên trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngã.

Trương Sinh vươn tay ra vỗ nhẹ vào lưng cậu, trong Vệ Uyên lập tức bùng sáng, mọi mệt mỏi hư không ban nãy lập tức tan biến.

Trương Sinh nói:

"Trước khi chưa bắt đầu tu luyện, đừng nhìn quá xa, giờ con chưa có đạo lực, tiêu hao đều đến từ nguyên thần."

Tôn Vũ hai mắt phát sáng:

"Có thể khiến nguyên thần cạn kiệt ngay, ta cũng có chút ghen tị với đồ đệ này của ngươi đấy."

Trương Sinh không để ý đến Tôn Vũ, chỉ tay về phía trước, nói với Vệ Uyên:

"Đây là Không Cốc Huyền Thanh, một trong tam đại tiên môn của Thái Sơ Cung, con cảm thấy thế nào?"

Vệ Uyên nhìn quảng trường ngọc trắng chỉ dùng làm nơi cho tiên chu đậu, nhìn con đường đá xanh trơn láng như gương, nhìn cung điện hùng vĩ phía xa, nhìn đỉnh núi biếc vạn trượng của tiên gia, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bãi cỏ xanh như ngọc.

Cậu bỗng nói:

"Tiên đồ kỳ diệu như thế, vì sao nhân gian vẫn còn nhiều người chết đói như vậy?"

Tôn Vũ và Trương Sinh đều sững sờ.

Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nam trầm hùng:

"Hỏi hay lắm!"

Bạn đang đọc Long Tàng của Yên Vũ Giang Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.