Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tầm long (1)

Phiên bản Dịch · 1853 chữ

Ung Châu tuy xa nhưng xưa nay vẫn luôn có ngọa hổ tàng long.

Theo ghi chép trong ‘Thang sử - Ung Châu chí’, Ung Châu là ‘vùng đất non xanh nước siết, xuất hiện nhiều kì nhân dị dĩ’.

Dã sử thì viết rằng: Núi sâu, nước độc sinh ra điêu dân.

Ung Châu, quận Phùng Viễn, huyện Nghiệp.

Huyện Nghiệp lưng dựa vào núi Mân, trước mặt là sông Thông, từng con đường núi hiểm trở chia cắt huyện nhỏ này. Núi dù không cao, nhưng cực kỳ hiểm trở, có những thôn làng chỉ cách nhau vài chục dặm, nhưng bị ngăn cách bởi núi, dân làng cả đời cũng khó mà qua lại với nhau.

Trên con đường núi quanh co, xuất hiện hai bóng người, một là văn sĩ trẻ, một là thư đồng, trông có vẻ như khoảng mười hai mười ba tuổi. Văn sĩ mặc một bộ áo văn sĩ, tuy sạch sẽ nhưng đã giặt đến mức có đôi chút phai màu, những chỗ không bắt mắt còn trộm vá lại. Tuy nhìn có vẻ lạc lõng, nhưng nhìn hắn trông văn nhã, trắng trẻo, sống lưng thẳng tắp, tự có khí phách của người đọc sách.

Chủ tớ hai người dường như nhàn nhã bước đi, văn sĩ thỉnh thoảng còn dừng lại ngắm nhìn ngắm khắp nơi, tựa như đang thưởng thức phong cảnh. Tuy nhiên, hai người đi đường tưởng như chậm nhưng lại nhanh, chẳng mất bao lâu đã từ lưng chừng núi đi đến đỉnh núi, bỏ lại sau lưng vài dặm đường bình thường cần tới nửa canh giờ đi bộ.

Đứng trên đỉnh núi, tự nhiên có thể thấy rõ mấy chục dặm xung quanh. Văn sĩ nhìn quanh dãy núi trùng điệp, rồi lại nhìn xuống thung lũng nhỏ dưới chân núi, cảm thán rằng:

“Nếu không phải tự mình đến đây, làm sao biết nơi này đã tụ hội phong vân? Ta vốn chuẩn bị mười năm tầm long, không ngờ năm đầu tiên đã có thu hoạch."

Thư đồng cũng nhìn địa hình núi non xung quanh, nghi hoặc nói:

“Nơi này hoang vu hẻo lánh, núi trọc, nước nông, có được chút khí vận đã là giỏi lắm rồi, sao có thể có chân long?”

Văn sĩ chỉ về phía thung lũng nhỏ phía trước, nói:

“Đó chính là Long Trì. Nếu không tận mắt thấy, ta cũng khó mà tin được."

“Long Trì nhỏ như vậy, chân long có thể lớn đến đâu?”

Văn sĩ thản nhiên nói:

“Người khác tầm long, phần lớn là để theo long, tham lam công danh; cao nhân thì điểm long, hóa long. Ta thì khác, con rồng này ta chỉ lấy để dùng, dùng xong thì vứt, lớn nhỏ không quan trọng.”

Văn sĩ chỉ về phía thị trấn nhỏ dưới thung lũng, nói:

“Hiện tại chỉ là giai đoạn đầu của phong vân hội tụ, còn lâu mới đến lúc thiên cơ nảy mầm, bởi vậy long khí chắc chắn ẩn giấu rất sâu, tìm ra cũng phải tốn chút công. Chúng ta trước tiên đến thị trấn kia xem sao.”

Văn sĩ bước một bước, đột nhiên đã đi được mấy trượng, không bao lâu đã xuống núi, bước trên con đường dẫn tới trấn nhỏ.

Còn chưa đến hai dặm nữa là đến thị trấn, đã thấy một đại trạch, bốn phía là tường rào bằng đá xanh, tường cao chừng một trượng, ở góc tường còn xây một tháp góc cao cao, trên đó có gia đinh đứng cầm gậy gác. Văn sĩ và thư đồng đi qua cổng lớn trạch viện, thấy một người ăn mặc như quản gia dẫn theo vài gia đinh, đang phát tiền thưởng cho người qua đường.

Quản gia thấy văn sĩ, đôi mắt sáng lên, thi lễ hỏi:

“Tiên sinh từ đâu tới? Xin cho biết quý danh?”

Văn sĩ đáp lễ:

“Tại hạ là Trương Sinh, hiện đang ngao du thiên hạ, muốn tích chút học vấn, đúng lúc ngang qua quý trạch. Quý trạch có việc vui gì sao?"

Quản gia đáp:

“Lão gia nhà ta họ Vệ, cả huyện này có ai mà không biết danh tiếng Vệ Hữu Tài - Vệ Đại Thiện Nhân đâu? Hôm nay tứ phu nhân lâm bồn, lão gia bảo ta phát chút tiền thưởng cho người qua đường để lấy may. Tiên sinh đến thật đúng lúc, người đâu!"

Gia đinh đứng bên cạnh bê đến một khay đồng tiền, quản gia liền đẩy gia đinh đó ra, bảo rằng

“Không thấy tiên sinh là người đọc sách sao?”

Quản gia vẫy tay gọi một gia đinh khác đến, bưng tới một khay sơn mài, trên đó đặt bút mực và một túi tiền. Quản gia cầm túi tiền đưa qua, Trương Sinh cầm trong tay ước lượng, trong túi vậy mà lại để bạc vụn, khoảng chừng một lượng.

“Thế này là sao?”

Trương Sinh không nhận túi tiền. Hắn vừa rồi nhìn rõ, quản gia phát cho người khác chỉ là vài đồng tiền.

Quản gia đáp:

“Lão gia nhà ta rất kính trọng người đọc sách. Tiên sinh vừa nhìn đã biết là người có tài lớn, lễ tạ tự nhiên phải khác. Xin tiên sinh đặt tên cho đứa bé, một tên nam và một tên nữ.”

Quản gia này gầy gò, nhìn có vẻ đầu trâu mặt ngựa, trông có đôi chút dung tục, nhưng lời nói ra lại văn vẻ, trong bụng dường như cũng có chút học vấn.

Trương Sinh nhìn vào trong trạch viện, nơi sâu thẳm trong đôi mắt hiện lên ánh sáng, sau đó liền lấy giấy bút, viết chữ "渊" (Uyên) trên giấy, nói:

“Chữ này có nghĩa là 'rồng dưới vực sâu’. Tiểu công tử có phúc duyên sâu dày, xứng với chữ này.”

Quản gia nhìn chữ "Uyên" rồng bay phượng múa, chỉ cảm thấy đẹp, nhưng không biết đẹp ở chỗ nào. Ông ta nhìn trái nhìn phải cũng không hiểu. Lúc này, Trương Sinh đã đặt bút xuống rồi dẫn theo thư đồng rời đi.

Quản gia vội vàng gọi:

“Tiên sinh đợi đã, còn thiếu tên nữ!”

Trương Sinh không quay đầu lại, chỉ nói:

“Lão gia nhà họ Vệ làm việc thiện tích đức, chắc chắn sẽ là công tử.”

Quản gia còn định nói gì đó nhưng những người xin thưởng xung quanh đã không chờ nổi, xúm hết cả lại. Quản gia nhìn theo bóng lưng Trương Sinh, không hiểu sao lại không dám nhiều lời, liền để gia đinh ứng phó với những người xin thưởng, còn mình thì cẩn thận mang theo bức chữ vào trong trạch viện.

Đình viện phía sau đại trạch Vệ gia, một lão gia mập mạp, có đôi lông mày dài mắt híp đang đi đi lại lại, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Trong phòng liên tục vang lên tiếng kêu đau đớn của phụ nữ, rõ ràng sắp lâm bồn.

Quản gia mang bức chữ vào, nói:

"Lão gia, ngoài cửa có một tiên sinh đọc sách đi ngang qua, đã đặt tên cho tiểu công tử là 'Uyên', nói là có nghĩa 'rồng dưới vực sâu’. Ta thấy chữ này rất đẹp nên mang vào ngay."

"Chỉ có một tên thôi sao?"

"Ngài ấy nói lão gia làm nhiều việc thiện tích đức, lần này chắc chắn là con trai."

Lão gia liền cười tươi, vội nói:

"Không hổ là người đọc sách, miệng ngọt thật!"

Ông cầm lấy bức chữ còn chưa khô mực từ tay quản gia, nhìn kỹ rồi khen một tiếng:

"Chữ đẹp thật!"

Quản gia nhỏ giọng nói:

"Lão gia, ngài cầm ngược rồi."

Vệ lão gia im lặng, xoay ngược tờ giấy lại, lần này quả nhiên thuận mắt hơn nhiều.

Ông nhìn chằm chằm vào chữ lớn như rồng bay lên trời, lẩm bẩm rằng:

"Uyên, rồng dưới vực sâu, Vệ Uyên... Không tệ, vậy gọi là Vệ Uyên."

Lão gia đột nhiên nghi ngờ mà liếc nhìn quản gia một cái, hỏi rằng:

"Chữ phức tạp như vậy, ngươi cũng nhận ra?"

Quản gia cười gượng: "Ta nhìn tiên sinh kia viết, tất nhiên là biết trên dưới."

Lúc này, Trương Sinh và thư đồng thong thả đi về phía trấn nhỏ. Đi được một đoạn, thư đồng cuối cùng không nhịn được nói:

"Tiên sinh cho ông ta một chữ, thực ra là tặng cho một khí vận, bọn họ chỉ đưa cho có một lượng bạc thường, thật quá hời cho bọn họ!"

Trương Sinh ước lượng túi tiền trong tay, cười nói:

"Đừng coi thường một lượng bạc cỏn con này, nó có thể giải ngàn nỗi sầu trên đời."

Thư đồng vẫn còn tức giận, nói:

"Theo ta thì chỉ cần dùng một tiểu đạo thuật dỗ cho lão gia kia vui là được rồi, sao phải tiêu hao khí vận của ngài?"

Trương Sinh đáp:

"Ta vừa hay đến đây, đúng lúc đứa trẻ sắp ra đời, ấy chính là có duyên với Trương Sinh ta. Hơn nữa, khí vận thông thường thêm vào trên người thực ra cũng không có tác dụng gì, chỉ là mở mang trí tuệ sớm hơn, thể chất khỏe mạnh hơn thôi, không cần phải tính toán chi li. Thời đại đã khác rồi, khí vận không còn đáng giá nữa."

Thư đồng không dám nói thêm, nhưng trên khuôn mặt nhỏ vẫn lộ vẻ không vui.

Trương Sinh bỗng nhiên có linh cảm, giơ tay trái lên. Bàn tay kia làn da như ngọc, trắng đến chói mắt, năm ngón tay dài mảnh mở ra, như hoa đêm nở rộ, đẹp đến mức có chút không hợp với khuôn mặt. Trong lòng bàn tay hiện lên một đám mây khí, cuộn tròn bay về một hướng.

Đôi lông mày Trương Sinh giãn ra, bảo rằng:

"Tìm thấy Thủy nhãn của Long Trì rồi!"

Mây khí trong tay hắn không chỉ về trấn nhỏ, mà là phía sau Vệ trạch vừa đi ngang qua. Nhìn từ xa, có thể thấy sau Vệ trạch có một cây cổ thụ lớn cần mấy người ôm mới hết, tán cây rộng che phủ nửa hậu trạch nhà họ Vệ.

Trương Sinh thu mây khí vào tay, chỉ vài bước đã đến dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên cây cổ thụ, gật đầu nói:

"Thủy mộc tương sinh, chính là nơi này."

Hắn đi quanh cây cổ thụ một vòng, lại nhìn vị trí của Vệ trạch, hơi nhíu mày nói:

"Cây này có chút liên quan đến trạch viện, nếu ta rút long khí đi, nhà này ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Thế này đi, ngươi đi bắt một con gà rừng đến đây, đợi ta lấy long khí xong sẽ bù lại chút phúc vận cho nhà này, tiện thể làm lão gia kia vui lòng."

Thư đồng nhận lệnh, nhanh chóng chạy đi, không lâu sau đã ôm một con gà lông có năm màu quay về.

Bạn đang đọc Long Tàng của Yên Vũ Giang Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.