Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9: Sai lầm

Tiểu thuyết gốc · 1657 chữ

"Mùa xuân."

"Xuân xanh."

"Xanh dương."

"Dương..."

Tôi khựng lại đắn đo.

Hoàng dù không hề rời mắt khỏi chiếc tablet, cậu điềm đạm thông báo.

"Dương xỉ. Cậu thua rồi."

"Argh. Chơi lại. Tôi trước. Chòm sao."

"Sao Giác."

"Giác quan."

"Quan trọng."

"Trọng tài."

"Tài chính."

"Chính sách."

"Sách lược."

"Lược đồ."

"Đồ dùng."

"Dùng... Ok, tôi thua."

Hoàng cũng chẳng nói thêm gì, cũng lười cả có thêm cử động nào khác. Tất cả là vì Sona và vị Thủy Thần kia đã ở ngoài phạm vi quan sát của chúng tôi, nên chán quá! Và cũng tại, nếu cả hai đều không nói gì thì sẽ bí bách chết mất.

Đang lặng thinh vì nãy giờ tôi toàn thua thì Hoàng đột ngột biến sắc.

"Gì vậy?"

Tôi hơi ngạc nhiên vì tự nhiên anh ta hỏi vu vơ như thế. Nhưng vẫn lựa chọn im lặng vì tôi tự hiểu ngay rằng anh ta không nói với tôi. Có lẽ là Sona... Dù sao cũng gặp đủ thứ thần kỳ rồi nên bây giờ bọn họ có thể liên lạc với nhau bằng tâm trí như Thần giao cách cảm, cũng không có gì là lạ cả.

Còn chưa đến một phút sau, Hoàng thở dài một hơi, nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói.

"Sơn, mẹ của cậu nằm ở bệnh viện Chí Kiên được hai năm một tháng rồi, đúng chứ?"

Mặt tôi cũng mang biểu cảm nghiêm trọng khi anh ta đột nhiên nói đến vấn đề này. Tôi không đáp nhưng sắc thái trên mặt đã đủ cho một câu trả lời.

Ánh mắt hoa đào cũng lạnh lùng ngay thẳng.

"Cậu nên nghe cho kỹ những gì tôi sắp nói sau đây."

Trở lại với bên kia dãy núi. Cái lòng chảo khổng lồ do từng là một cái hồ nay đã bị băng giá bao phủ. Hàn khí khiến cho không gian xung quanh đó lạnh buốt đến thấu tim gan, cỏ cây cũng vì lạnh mà héo úa đi phần nào.

Trên trời cao, vị Thủy Thần đầu trâu thân rắn màu xanh lục uy nghi, tĩnh lặng giữa thiên không. Lam sắc đồng tử như mặt hồ ngày thu êm ả, trầm tĩnh như chẳng gì có thể dấy lên một gợn sóng nơi đó.

Nhưng lúc này, trong đáy mắt lại dâng lên một tia hài lòng khác thường.

"Ta cứ nghĩ cả hai đều không thể tổn thương lẫn nhau. Nhưng xem ra ta nhầm rồi! Ngươi chỉ có thể bất lực giãy chết mà thôi."

Mục tiêu của những lời nhạo báng ấy là thân người gầy gò đã phải vất vả lắm mới có thể đứng vững trên mặt đất. Trên người là bộ quần áo cao cấp đã rách tả tơi cùng lấm lem bụi đất, còn bị phủ thêm một lớp tuyết mỏng.

Xác thịt lại càng thêm phần thảm hại. Khắp thân chằng chịt sẹo, máu đỏ thấm đẫm vải quý bọc thân, thậm chí còn tạo thành một vũng nhỏ đỏ rực dưới chân.

Mặt mũi cùng tứ chi đã cứng đờ lại do bị băng bao phủ khắp bề mặt da, cựa quậy một chút là xác định mất vài miếng thịt ngay.

Sona thở ra từng hơi đầy mệt nhọc, hơi thở phả ra từ miệng là một làn khói trắng như khi ta thổi tung một lớp bột. Thân người run lên bần bật vì lạnh.

Vì tình trạng thê thảm lúc này của mình, cô đã không thể đáp trả lời nào dù đó là những từ xúc phạm khá nặng nề. Khốn kiếp! Cơ thể của Sơn chỉ là xác thịt phàm trần, so với Thiên Sơn Thần Thể của cô thì kém xa vạn lần.

Vì vậy, dù khối thông tin gốc của cơ thể không bị ảnh hưởng, nhưng cứ liên tục lạm dụng năng lực sẽ khiến cơ thể này nhanh chóng quá tải và càng khôi phục thì lại càng tàn tạ hơn.

Năng lực này vốn dĩ là thứ giúp cô trở thành "Đặc cấp Long Nhân" của Thiên Long Đoàn, nay lại là con dao hai lưỡi đâm cô một nhát trí mạng, mà lưỡi dao đâm cô thì lại sắc và dài hơn lưỡi dao hướng về phía địch.

Còn nữa, mỗi một thành viên của Thiên Long Đoàn luôn được bảo hộ để chống lại thời tiết khắc nghiệt hay các biến đổi khí hậu. Thậm chí đề kháng được mọi loại bệnh tật, độc tố và gần như không hề già đi. Thế nhưng lúc này cô đang cảm thấy lạnh, đúng vậy, lạnh đến nỗi như có ai dùng dao cắt da cắt thịt cô ra vậy.

Cô hiện tại như một miếng xơ mướp rách tơi bời, thảm đến không nỡ nhìn, tưởng chừng chỉ cần có một ngọn gió thổi qua cũng có thể khiến cô gục ngã. Nhưng miệng lưỡi vẫn còn cứng cựa và ngang ngạnh lắm.

"Hừ. Chỉ là cái đầu trâu mà cũng to mồm gớm nhỉ? Mặc dù ta đã không còn ở tuổi mười bảy nữa, nhưng cặp sừng của ngươi ta chắc chắn bẻ được."

Giọng điệu bướng bỉnh không làm Torpido phật ý, ngược lại còn thêm phần vui vẻ. Trước đó, y đã đặt lòng nghi vấn, nhưng bây giờ thì y dám chắc.

Tên nhãi kia không phải hồi phục vết thương mà là khôi phục lại trạng thái trước khi bị thương tổn. Hay nói cách khác là hoàn toàn xoá bỏ sự việc bị tổn hại, cái này so với chữa trị vết thương thì tốt hơn gấp trăm lần.

Nhưng xem ra là có giới hạn. Trải qua bao nhiêu thương tích như vậy, đến bây giờ mới chịu ngã quỵ. Đây thực sự là con kiến mạnh nhất và cũng ngạo mạn nhất mà hắn từng gặp.

Nhưng với Torpido mà nói, dù có gặp con kiến đen này trong hoàn cảnh nào đi nữa, thì cũng sẽ là kẻ địch, là tử thù, là hai kẻ không đội trời chung.

Bởi vì trong mắt Torpido chỉ có một mình hắn mà thôi. Hắn theo đuổi sức mạnh tuyệt đối và sự tồn tại vĩnh cửu, chính vì thế, cả thế gian này chỉ có thù, không có bạn!

"Hiểu rồi! Ngươi là một con kiến kiên cường, bổn tôn công nhận ngươi là con kiến mạnh nhất bổn tôn từng gặp. Xưng tên đi! Tên của ngươi sẽ được khắc ghi trong tâm trí của ta cho đến ba ngày sau."

Thanh âm vang vọng như tiếng sấm lan truyền khắp không trung.

Sona chỉ phun ra một ngụm máu sẫm màu.

"Sona. Sona Daogidlov. Yên tâm đi! Ngươi không cần phải nhớ đâu. Ngươi sẽ biến mất ngay thôi!"

Sona nghiến răng vút bay lên, trong tay nắm một thứ gì đó vô hình. Nhìn tư thế này giống như đang chuẩn bị tung ra một đòn chém, mà cũng có thể không, vì dù gì cũng không ai nhìn thấy gì cả.

Nhưng Torpido không buồn bận tâm đến điều đó. Hắn chán rồi! Con kiến này đã đến bước đường cùng, nó cũng hết trò từ cái khoảnh khắc hắn nhận ra điểm yếu của nó.

Đúng vậy! Y biết chiêu trò của nó không thể tác động lên y, à không, phải là không thể làm gì đến những tấm bèo phủ khắp người y.

Sau vài lần thử thì y cũng nhận ra điều đó. Và đáp trả bằng cách tạo ra hàng vạn mũi tên băng, mà trong chúng có kèm theo vài chiếc lá bèo xinh xinh.

Bây giờ nhìn lại con kiến đang lao vút đến như mũi giáo được một người có sức khỏe phi thường phóng đi, y lại càng thấy nó thật khôi hài! Thảm hại và đáng thương đến nực cười! Có lẽ đã tuyệt vọng đến cùng cực rồi. Thôi thì, với tư cách là Thủy Thần, y sẽ ban cho nó một ân huệ vậy!

Đang lao tới phăng phăng như không gì có thể cản phá, đột ngột mũi tên máu thịt đã phải khựng lại. Không, là ngừng lại, vẫn không đúng lắm, bởi dù sao cái khối thịt đó, cái cục vật chất hình người kia đang dần vỡ vụn vì các liên kết phân tử cấu thành nên nó đã bị đứt gãy.

Đừng chỉ tập trung vào con kiến đó, hãy nhìn rộng hơn, phải rồi, nhìn tới thứ đang bao bọc nó. Năm trăm triệu mét khối nước mà hắn đã lấy từ khúc sông kia, bằng quyền năng của mình, hắn nén toàn bộ nước tới cực đại.

Có lẽ thứ đang hủy hoại con kiến kia một cách tĩnh lặng đã không còn là nước nữa, mà là một thứ vật chất khác. Khối lượng nước khổng lồ được nén đến độ khiến cho các hạt nhân của Hydro và Oxy va chạm đột ngột.

Kết quả, nó tạo nên một vụ nổ đủ sức quét sạch mọi thứ trong phạm vi 8.600 kilômét vuông bằng nguồn năng lượng khổng lồ của phản ứng.

Vụ nổ không chỉ đưa mọi thứ trở về với cát bụi, mà ngay cả cát bụi cũng không còn. Nó xoá sạch dấu vết của mọi sự hiện diện đã từng lưu lại nơi đây. Quét sạch tất cả...

Chỉ trừ duy nhất chủ nhân của nó, vị Thủy Thần với lớp bèo tổ ong đẹp đẽ sở hữu khả năng xoá bỏ mọi ý niệm công kích. Vì vậy, ngay từ đầu, thông tin mà Sona nhận được đã là sai lầm. Chính vì thế, mọi phán đoán sau đó đều là tai họa đẩy đến kết cục tang thương của cô lúc này.

Sona Daogidlov đã biến mất... Hoà vào với hư không bất tận...

Bạn đang đọc Long Hội sáng tác bởi Zhuu17

Truyện Long Hội tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zhuu17
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.