Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con ngựa tinh quái

Tiểu thuyết gốc · 4161 chữ

Khi hoàng hôn vừa tắt, bóng tối bao trùm. Trên bầu trời dần xuất hiện những ánh sao sáng lung linh, nhấp nháy như những ánh đèn led. Ánh trăng nhô lên cao dần ló ra khỏi rặng mây, giống như một chiếc đèn lồng tròn vành vạch lơ lửng giữa không trung chiếu những tia sáng màu bạc xuống trần gian. Ánh trăng màu bạc phản chiếu trên sông, lăn tăn gợn sóng như hàng nghìn hàng vạn con rồng đang múa lượn.

Ánh trăng len lỏi chiếu rọi trên những thảm cỏ xanh tạo nên một mảng mờ nhạt trải dài vô tận, còn trong những bụi cây, bụi cỏ đom đóm bay lượn lấp lánh...

Nàng khua tay đập mấy con đom đóm bay tới gần rồi nghiền nát, hết giết rồi lại xé để giết thời gian. Còn hắn ở trong xe tĩnh dưỡng mắt nhắm tì tì suốt mấy canh giờ. Nàng chẳng biết làm gì chỉ biết đứng rồi lại ngồi hết ngồi lại lăn ra bãi cỏ. Nếu không bắt đom đóm chọc phá chúng hẳn nàng buồn mà chết luôn tại chỗ.

"A... A a a... Buồn chết ta rồi." Nàng bắc tay làm loa hét lớn.

Nàng thả mình nằm xuống bãi cỏ, chân bắt chữ ngũ, miệng gặm ngọn cỏ, hai tay để sau gáy ngửa mặt nhìn trời ngân nga ca khúc Hàn Mặc Tử:

"Ai mua trăng tôi bán trăng cho

Trăng nằm im trên cành liễu đợi chờ

Ai mua trăng tôi bán trăng cho

Chẳng bán tình duyên ước hẹn hò.

Đường lên dốc đá nửa đêm trăng tà nhớ câu chuyện xưa

Lầu ông hoàng đó thuở nao chân Hàn Mặc Tử đã qua

Ánh trăng treo nghiêng nghiêng bờ cát dài thêm hoang vắng

Tiếng chim kêu đau thương như nức nở dưới trời sương.

Lá rơi rơi đâu đây sao cứ ngỡ bước chân người tìm về giữa đêm buồn

Đường lên dốc đá nhớ xưa hai người đã một lần đến

Tình yêu vừa chớm xót xa cho chàng cuộc sống phế nhân

Tiếc thay cho thân trai một nửa đời chưa qua hết.

Trách thay cho tơ duyên chưa thấm nồng đã vội tan

Hồn ngất ngây điên cuồng cho trời đất cũng tang thương mà khổ đau niềm riêng ..."

Đang cao hứng hát đột nhiên có thứ gì lành lạnh rơi xuống má, nàng đưa ngón tay trỏ quẹt lên má thấy ướt ướt. Một giọt lại một giọt...

Nàng ngồi dậy nhìn trời lúc này mới phát hiện trăng và sao cùng nhau biến mất để lại bầu trời đen kịt.

Rào rào...

"Chết tiệt thật." Nàng chạy vào trong xe ngựa.

Hắn vẫn ngồi thiền im lặng tĩnh tâm, nàng đảo mắt nhìn quanh, tìm được chỗ ngồi ưng ý mới ngồi xuống tựa vào thành xe. Cũng may Vương Kính chọn cho chiếc xe ngựa rộng lớn thoải mái.

Nàng ghé sát vào hắn, trên miệng vẫn gặm ngọn cỏ đã nát bét: "Ưm, mỹ nam mình gặp nhiều rồi nhìn cũng chán rồi không nghĩ tảng băng này càng nhìn càng thuận mắt. Mắt phượng uốn cong như vẽ, chậc chậc trên khuôn mặt của anh ta mình chỉ thích mỗi đôi mắt thôi..." Nàng nhìn chằm chằm đánh giá sau đó lại nhìn xuống đôi môi hình cung hơi khép hờ, nàng cắn môi gãi gãi cằm.

"Môi đẹp thì có đẹp thật đấy, nhưng lời hắn nói ra thúi như rắm, không duyệt." Nàng lại chậc lưỡi dò xét xuống cổ họng, nhìn cuỗng họng nổi lên một cục lại nghĩ: "Tên này cuỗng họng nổi uống rượu hẳn như trâu uống nước, loại."

Nhìn xuống ngực hắn nàng nhìn nghiêng ngó dọc dơ tay ra để đo ước lượng chiều rộng, lại gãi gãi cằm cười đen tối.

"Nhìn đủ chưa?" Giọng nói của hắn chợt vang lên từ trên đỉnh đầu.

"Hế... Hóa ra ngươi giả vờ ngủ à?" Nàng lật mí mắt hắn ra.

Hắn mở mắt gạt tay nàng sang một bên, liếc nàng rồi nhìn lại khoảng cách giữa hai người, nàng cũng nhìn theo, khoảng cách giữa nàng và hắn rất gần. Đôi mắt to tròn bỗng long lanh khi nghĩ ra trò tiêu khiển.

Nàng dùng khủy tay huých vào tay hắn, hắn ngồi lùi ra nàng lùi vào cứ như vậy xoay tròn ở trong xe cho tới khi hắn không chịu được.

"Ngươi... Thỉnh tự trọng." Hắn kéo vạt áo khi nàng ngồi lên.

"Ta là người đàng hoàng sẽ không còn là Nguyệt Tử Đàn." Nàng chỉ vào mũi mình tuyên bố, hiện tại nàng không phải là giáo viên không cần phải nhìn trước nhìn sau giữ khuôn phép, hiện tại nàng làm gì cũng không ai biết. Hồi nhỏ nàng vốn là lưu manh trong xóm mà, về cổ đại làm lưu manh cũng tốt.

"Ê..." Nàng đá lông nheo với hắn "Nếu không muốn bị ta chọc vậy ngươi hãy kể chuyện tình yêu của ngươi cho ta nghe đi."

Chuyện tình yêu mặc dù nàng chưa trải nghiệm nhưng chuyện thích một người nàng cũng từng thích và suýt nữa nhận lời yêu người ta rồi, cho tới bây giờ bạn trai nàng chỉ quý mến chứ chưa đến mức yêu. Nhưng không hiểu sao mỗi lần định tiến xa hơn một chút thì có chuyện xảy ra nên nàng đâm ra chán nản đành để cho nhân duyên đến tự nhiên thuận theo trời định.

Bà chị họ đi xem bói, thầy bói nói nàng có duyên âm có hai người đàn ông đi theo phải giải đi mới lấy được chồng. Chuyện ma quỷ nàng không tin luôn bỏ ngoài tai, vì vậy mà ế chổng ế chơ ế bơ vơ đến bây giờ.

"Kể đi." Nàng dùng khủy tay khều khều bụng hắn.

"Ngươi..." Hắn rùng mình vì nhột, vội ngồi lui ra rút thanh kiếm chỉ về phía nàng: "Ngươi còn như vậy đừng trách ta."

"Được được... Đại hiệp xin tha mạng." Nàng làm bộ sợ hãi, nàng biết hắn thẹn quá mà. Khuôn mặt đỏ lờ mờ dưới ánh đèn lồng treo trên đỉnh xe ngựa, đôi mắt lúng túng thế kia hỏi làm sao là khuôn mặt của tên sát nhân chứ.

Buồn chán khi không còn trò gì để đùa, ngồi với khúc gỗ khiến tâm trạng nàng càng tệ hơn, với lấy bọc lương khô đem ra cắn, nàng nhổ ra ngoài.

"Phi... Khó ăn muốn chết, bánh gì mà cứng như gặm đá." Lương khô mà nàng vừa gặm gần giống với bánh khảo ở hiện đại, mỗi khi tết đến mọi người ở quê hay làm bánh khảo đem đi biếu hoặc thờ cúng. Bánh khảo nàng không thích vì ăn vào dễ bị nghẹn dính răng...

Rào rào...

Bên ngoài mưa mỗi lúc càng nặng hạt, hạt mưa rơi trên đỉnh nóc xe lộp độp thỉnh thoảng xe ngựa lắc lư khi con ngựa rũ mình để hắt nước mưa, con ngựa quay đầu nhìn về phía sau và tỏ ra bất mãn, nó thì bị dầm mưa còn hai người họ bên trong xe trêu đùa. Nó hí hí mấy cái rồi lại lắc lắc người.

Cơn gió thổi rất mạnh làm rèm xe tung bay mang theo nước mưa tạt vào bên trong, nàng quay sang hỏi hắn:

"Không lẽ cứ ngồi như vậy đến hết đêm?"

"Không có phu giá, nếu ngươi có thể ta không quản." Hắn nhắm mắt người hơi tựa vào thành xe, nhưng nàng không phát hiện hắn thực sự không ổn.

"Hứ!" Nàng vênh mặt, đánh xe trâu nàng từng đánh nhưng đánh xe ngựa chắc là khó hơn nên cũng thử xem sao biết đâu lại được.  Bên ngoài trời vẫn đổ cơn mưa, mưa mỗi lúc một lớn và không biết đến bao giờ cơn mưa mới kết thúc.

Phụt...

Gió thổi mạnh, đèn lồng vụt tắt để lại bên trong xe một mảng tối đen như mực, nàng dơ bàn tay ra không nhìn thấy gì. Trên bầu trời một tia chớp sáng rực kèm theo tiếng sấm rền rung chuyển đất dưới chân.

Hí hí hí...

Ngựa hí vang, chiếc xe ngựa chao đảo sốc nảy khi con ngựa bị tiếng sét đánh làm kinh động. Con ngựa được dịp làm loạn, tung tăng chạy đi.

"Chết... Tiệt... Ôi a... Con ngựa..." xe ngựa xóc nảy, khiến nàng nghiêng bên này va bên nọ rồi đập bên kia.

Trong đêm tối, con ngựa hoảng sợ nhưng thực ra nó đang trả thù nó phóng như điên trên con đường mòn, xe ngựa xóc nảy bánh xe như muốn rời khỏi trục.

"Tên đáng ghét, ngươi mau giữ con ngựa điên này lại đi nếu không nó sẽ giết chết ta mất... Ôi đau..." Nàng gào lên.

Một hai câu không thấy hắn trả lời, bên ngoài tia chớp rực sáng chiếu rõ mọi vật trong tích tắc. Hắn nằm bất động trên xe, một nửa người bị trôi dạt ra ngoài. Nàng túm chân hắn lôi vào trong xe.

"Tên chết tiệt, ngươi chọn đúng thời điểm để ngất thế." Nàng lầm bầm kéo hắn vào bên trong "Chết, hắn lại lên cơn sốt, hai loại độc kết hợp động tình đã kết thúc... ôi..."

Xe ngựa lắc một trận dữ dội, đầu nàng va vào thành xe choáng váng mặt mày, tiếng ngựa hí vang khi gặp chướng ngại vật cản đường và xe ngựa dừng lại.

Khi nàng mở mắt ra đã là ngày hôm sau, dụi dụi mắt nhìn quanh, bên trong xe ánh nắng từ bên ngoài chiếu rọi qua khe cửa sổ. Hắn vẫn nằm đó, thần sắc nhợt nhạt, bờ môi mỏng khô bong lên từng lớp da.

"Người hắn nóng quá." Nàng sờ lên trán hắn kiểm tra "Phải tìm một nơi để hắn nghỉ ngơi."

Nàng vén rèm xe chui ra, bên ngoài là một cánh rừng xanh ngát trải dài, trận mưa đêm qua trút những lá vàng rơi dưới đất thành một lớp dày. Nàng nhìn thấy con ngựa đang nhai lá cây trước mặt ngon lành, quay đầu lại nhìn nàng lắc cái đầu rồi thè lưỡi cuốn lấy lá non vào miệng chậm nhai. Cành cây hôm qua mưa to gió lớn quật đổ chặn ngang lối đi trở thành bữa ăn của con ngựa. Nhờ bữa ăn ngon mà nó báo hại nàng bị va đập mạnh sau đó liền bất tỉnh.

Nàng khẽ vặn mình, không vặn thì thôi vặn là đau hết người, chân tay mặt mũi chỗ nào cũng bị thâm tím.

Chạp... Chạp... Khạc...

Con ngựa ăn phải miếng không ngon liền khạc ra, liếc nhìn nàng lại thè lưỡi cuốn lá ăn.

"Mày còn ăn được hả, vì mày mà toàn thân tao đau nhức cả rồi, đi." Nàng túm lấy dây cương quất vào mông ngựa một cái.

Con ngựa lắc đầu phì phò như muốn nói "Để cho ta ăn, ta đang đói"

"Còn không đi, không đi tao chọc đít mày đấy." Nàng dùng cây chọc vào nó, con ngựa ưỡn cái mông ra co cái đuôi cong lên sau đó.

Bịt... Bịt...

Một mảng đen kịt từ hậu môn chui ra, nàng tức điên khi nó dám ị trước mặt, tức mình quất cho thật mạnh vào mông nó, con ngựa đau quá phải bỏ dở cuộc ăn tiếp tục tiến về phía trước.

"Ngựa thối, đợi tao về đến Tịnh Thủy sẽ đem mày lên nấu thành cao, có thôi ị không hả?" Một lúc lâu sau con ngựa mới thôi rải phân trên đường.

Đây là con ngựa có tên là Nghịch Phá giống ngựa quý hiếm có một không hai của tứ vương, Nghịch phá còn có ca ca của mình là Mạch Long. Mạch Long là con ngựa có bộ lông màu nâu đỏ bóng mượt, thân hình cao lớn là một con ngựa rất thông minh. Không như Nghịch Phá, nghịch ngợm ương bướng, hay phá phách vì thế nó mới có cái tên không hay, tuy nó là con ngựa ương bướng như cũng thông minh không kém ca ca của mình. Đặc biệt nó có thể cảm ứng được sự nguy hiểm trước mắt, Nghịch Phá xưa nay luôn luôn tự tại không chịu khuất phục ai, bảo nó đi đường này nó lại rẽ sang đường khác, bảo nó đi đông nó lại hướng sang phía tây.

Màu lông của nó cũng giống Mạch Long nâu đỏ bóng mượt, chỉ mỗi tội nhỏ hơn Mạch Long một chút. Trước khi rời khỏi thành nó đã được ăn một loại dược để thay đổi ngoại hình và khống chế tính tình ngang ngược của nó, qua khỏi hai canh giờ nó sẽ khôi phục lại hình dáng ban đầu. Con ngựa này vốn dĩ tứ vương đem tặng cho Vực Phong nhưng căn bản con ngựa đáng chết luôn làm hỏng việc nên hắn mới không dùng tới.

Tè... Tè... Tè...

Lần này con ngựa vừa đi vừa dạng hai chân phun nước, nàng đau đầu chống cằm nhìn xuống cái vòi đang xả nước của nó, con ngựa quay đầu lại nhìn nàng. Nàng liếc mắt nhìn nó.

"Mày không thu vòi vào có tin tao bóp hai quả cà của mày nổ không?"

Bóp cà, chẳng phải hai quả cà treo lủng liểng dưới chân sao, con ngựa chột dạ, bảo bối của hắn đấy nếu bị mất đi thì coi sao được. Nghịch Phá ngậm họng dần dần thu vòi nước đang chảy xối xả, giọt nước nhỏ dần nhỏ dần rồi tịt hẳn.

"Đi nhanh lên, trong xe có người sắp chết đến nơi rồi."

Trái cà... Trái cà... Trong đầu Nghịch Phá nghĩ tới hai quả cà của mình còn treo phía sau nên không thể tùy tiện làm bừa bãi, nha đầu này nói là làm. Trái lời hai quả cà để làm giống rất dễ bị nổ. Con ngựa ngoan ngoan nên nàng cũng bớt làm ồn với nó, cũng nhờ có nó lên suốt một chặng đường dài nàng không cảm thấy nhàn chán khi nó ngoan ngoãn nghe lời nàng cảm thấy buồn. Đang đi thẳng trên con đường mòn đột nhiên con ngựa rẽ sang lối đường mòn khác, thực ra thì nàng chẳng nhớ đường về trấn Tịnh Thủy, đành để ngựa đi bừa. Người ta có câu "Ngựa quen đường cũ" chắc đây là con đường cũ con ngựa này mới thành thạo như thế.

Phía trước là căn nhà tranh dựng lên tạm bợ bị trận mưa đêm qua tàn phá thành một mảnh tan hoang, siêu vẹo, một bên mái hiên bị gió thổi tốc lên, cổng được làm bằng trúc đan thành mắt cáo để gọi là cho có, trước sân có vườn rau nhỏ xanh ngát.

Trên nóc nhà một lão nhân đang ngồi trên đó vắt chân rung đùi, một tay mân mê ria mép cổ họng phát ra tiếng ư ư... Lão đang hát vui vẻ. Nhà bị gió cuốn tung mà lão vẫn có tâm trạng vui phới phới.

Lão nhân ước trừng 50 tuổi, mái tóc hoa râm búi gọn trên đỉnh đầu được cố định bằng chiếc châm mộc đơn giản, một nửa buông xuống xõa trên vai. Mày kiếm, vầng trán rộng lớn, mắt sáng ngời như sao, ở lão toát ra khí thế hào sảng, vô sầu vô lo, mang một chút tính khí của đứa nhỏ. Y phục màu xanh nhạt đã bạc có vài chỗ lấm tấm bong đường chỉ.

Lão nhìn xuống phía dưới, nơi mà nàng đang ngó nghiêng nhìn vào nhà. Lão ngồi lù lù trên nóc mà nàng không nhìn thấy, đôi mắt lão chớp nhìn con ngựa, lão cất tiếng.

"Tiểu nha đầu cần tìm ta?"

Nàng ngẩn đầu nhìn lên mái nhà chỉ thấy một đốm sáng vụt nhanh.

"Nha đầu..."

Lão nhân xuất hiện trước mặt nàng khiến nàng giật mình. Trong lòng nàng thầm kêu, khinh công tuyệt đỉnh.

"Chào ông ạ!" Nàng lễ phép chào

"Trong xe là ai?" Lão nhân không thèm để ý tới nàng mà nhìn vào trong xe ngựa.

"Đây là bằng hữu của tiểu nữ hiện đang bị thương, tiểu nữ mạo muội tới đây là để thỉnh cầu tiền bối giúp đỡ." Nàng chắp tay cung kính, cố nặn óc ra bắt trước theo phim không biết lời nói có ổn không?

Nghịch Phá co chân đá nhẹ vào mông lão nhân khi lão không thèm hỏi mình, lão nhân trợn mắt rung râu, quát: "Đồ ngựa thối ngươi vẫn chứng nào tật đấy, đưa hắn vào trong đi."

Khóe môi nàng giật giật thì ra con ngựa với ông già có quen biết nhau vì vậy nó mới đưa nàng tới đây.

Lọc cọc... Lọc cọc...

Con ngựa phe phẩy đuôi đi vào bên trong, tiện thể thò lưỡi dài liếc mắt nhìn lão nhân vẫn còn đang mải miết mâm mê chòm râu cá trê, nó nhanh miệng nhổ cây cà rốt nhai cà rộp... ngon lành, đang tính nhổ thêm cây nữa liền bị phát hiện nên nó ngoe nguẩy đuôi bước đi.

"Con ngựa kỳ quái." Nàng thở dài.

"Trước nay nó chẳng nghe theo sự sai bảo của ai, hôm nay nó mò tới đây chuyện hơi lạ. Phải rồi vì sao ngươi đi cùng nó tới đây?" Lão nhân chỉ vào con ngựa đang liếm mép.

"Con ngựa có gì đặc biệt sao, tiểu nữ không biết chỉ biết là sư đệ của cái tên đang nằm bẹp dí trong xe ngựa đưa cho dùng."

"Người trong xe." Lão nhân đi đến bên xe rồi vén màn xe lên.

Lão nhảy lên xe, sau đó phi thân biến mất. Nàng chạy tới bên trong xe trống rỗng, lão nhân đã đưa hắn đi.

"Khinh công xuất quỷ nhập thần thật bái phục... Oa..."

Nàng chưa kịp cảm thán liền bị nhấc cổ bay lên không, chưa kịp nhìn rõ đã thấy bản thân mình đứng trên miếng ván, xung quanh lá cây rậm rạp. Trước mắt nàng là một căn nhà gỗ nhỏ rộng rãi, khang trang được trạm khắc rất tinh xảo.

Nàng nhấc chân, miếng ván đung đưa lắc lư chao đảo. Mắt nàng trợn tròn khi nhìn xuống phía dưới, nơi nàng đứng là ở trên cây, một thân cây cao lớn cành lá xum xuê rậm rạp um tùm. Lão nhân kỳ quái làm tổ chim trên cây lẽ nào không sợ sét đánh. Nàng là cô gái mạnh mẽ gan dạ nên không sợ hãi, vừa rồi có dọa nàng một chút nhưng bây giờ thì ổn rồi. Nàng chậm rãi di chuyển đến căn nhà gỗ.

Lão nhân cũng thật là, đã mang lên tại sao không đặt nàng trước cửa lại ném nàng ở cây cầu gỗ lắc lư, chắc đang thử nàng đây.

"Nha đầu ngươi có dũng khí lắm." Lão nhân cầm bình rượu ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây.

"Hề hê... Lão tiền bối quá khen." Nhưng thực ra nàng có chút run sợ khi nhì xuống phía dưới, hơi chóng mặt vì độ cao nhưng nàng không cho phép nhìn xuống phía dưới ép bản thân nhìn thẳng phía trước mà đi.

Nàng nhìn ngó nghiêng vào bên trong căn nhà gỗ cánh cửa khép hờ, nàng đi đến bên lão nhân dè dặt hỏi: "Lão tiền bối hắn thế nào rồi?"

"Hắn là gì của ngươi?" Lão nhân nhấp ngụm rượu không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi lại nàng bằng câu hỏi khác.

"Hắn á, tiểu nữ không quen không biết."

"Ồ... Không quen không biết hà cớ phải bận tâm tới hắn, để hắn chết đi có phải tốt hơn không?" Lão nhân lại nhấp rượu.

"Hắn chết đi, vậy tiền của tiểu nữ ai trả." Nàng nhảy nhổng lên.

"Hửm... Có chuyện đó sao?" Lão nhân ngạc nhiên.

"Tất nhiên rồi hắn nợ tiểu nữ hơn một vạn lượng hoàn kim đấy..."

Khụ... Khụ... Khụ...

Lão nhân đang uống rượu nghe nàng nói tới hơn một vạn lượng, rượu trong miệng liền phun ra hết. Khuôn mặt nàng hấng luôn số rượu, rượu chảy xuống môi mùi thơm dễ chịu, nàng lau mặt nhìn thủ phạm còn đang ho lên ho xuống cũng đáng đời cho lão.

"Khoan đã nha đầu... Khụ khụ..." Lão nhân từ trên cây nhảy xuống đứng vững trước mặt nàng "Hắn nợ ngươi hơn vạn lượng?"

"Đúng vậy nha, nợ cũ chưa tính lại thêm nợ mới hơn nữa ta còn cứu mạng hắn."

"Vết thương trên người hắn là do ngươi trị?" Lão nhân ngạc nhiên như thế không tin. Đi một vòng quanh nhìn nàng, nhìn trái nhìn phải.

"Xem chừng ngươi mới mười bốn, mười năm tuổi đầu, tinh thông y thuật rất khó tin."

"Há há... Lão nhân, tiểu nữ năm nay đã 24 mùa xuân rồi đấy, năm 14 tuổi tiểu nữ bị sét đánh trúng hôn mê hơn một tháng trời mới tỉnh, kể từ đó dung mạo không hề thay đổi."

Đôi khi nàng cũng cảm thấy khuôn mặt trẻ con của mình rất khổ sở, hẹn hò với người lớn tuổi hơn thì bị người ta coi là chưa thành niên. Khi cho xem ảnh đã bị loại ngay từ vòng đầu, làm gì có chuyện tiến xa hơn nữa. Cậu bạn mà nàng mến mộ cũng bị người ta nói ra nói vào là biến thái khi đi yêu một đứa trẻ con miệng còn hơi sữa...

Mọi người biết đấy, khi yêu nhau thiên hạ lời đồn thường suy nghĩ theo một chiều hướng tiêu cực đại loại như là; con kia đã ngủ với thằng kia, thằng kia sớm đã đưa nó vào đời rồi, hai đứa nó chưa ngủ với nhau ai tin, thời buổi này lấy được con vợ còn trinh tiết quý hơn vàng vân vân và vân vân... Cậu bạn mà nàng quý mến cảm thấy bức bối, bị người ta soi mói là "chơi với trẻ con, dễ vào tù ăn cơm" thế đấy, chỉ đơn giản như vậy thôi.

"Lão nhân còn rượu không?" Nàng nhìn vào bầu rượu dắt bên hông lão ta.

"Hử... Ngươi cũng muốn uống?"

Nàng gật đầu. Lâu rồi không uống thấy thèm thèm, con gái quê uống rượu đến nỗi đàn ông miền ngược sợ chết khiếp luôn.

"Cũng được, nếu ngươi quả thực am hiểu y thuật vậy đi theo ta." Lão muốn làm một bài phép thử đối với nàng, lão không tin nàng am hiểu về dược.

Lão nhân đẩy cửa đi vào, trong phòng ngập tràn mùi thuốc, đủ loại. Lão chỉ tay lên sàng được bày la liệt, trên sàng thuốc đã được thái lát mỏng để phơi khô và đã được trộn lẫn vào nhau nếu người hiểu về dược tất nhiên chỉ cần ngửi sẽ nhận ra, còn kẻ không biết khi ngửi đều cảm thấy mùi nào cũng giống nhau.

"Ngươi chỉ cần nhận dạng nếu đúng sẽ được uống."

Nàng vuốt tóc, chỉ phân biệt thôi sao, đơn giản như ăn cơm. Nàng bước tới bên, tùy tiện cầm lên đưa lên mũi ngửi.

"Kê huyết đằng." Nàng đưa cho lão nhân để xác nhận rồi nhúp lấy miếng khác.

"Na rừng."

"..."

"Chè rừng."

"..."

"Giảo cổ lam."

"..."

"Phục linh thần"

"..."

"Hồ tôn khương."

"..."

"Kim tuyến liên."

"..."

"Trúc tiết nhân sâm." Nàng dừng lại đưa lên mũi ngửi thật lâu. Quay sang lão nhân cười cười.

"Lão tiền bối à, có thể cho tiểu nữ xin một chút Trúc tiết nhân sâm không?"

"Ngươi lấy làm gì?" Lão nhân cầm một miếng nhân sâm thái lát mỏng đưa lên miệng ngậm.

"Tiểu nữ muốn dùng Trúc tiết nhân sâm để sắc thuốc trị thương, hơn nữa hắn đang bị sốt nha. Nếu hắn chết tiền của tiểu nữ biết đòi ai?" Nàng xị dài mặt.

"Ngươi đòi sư đệ của hắn hoặc tới Tây Tuyết tìm sư phụ hắn mà đòi."

"Như vậy sẽ mất công tìm kiếm."

"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi từng bái sư chưa?"

"Chưa." Nàng đáp.

"Y thuật ngươi học từ ai?"

"Ngoại tổ phụ." Nàng đáp nhanh gọn, lại bổ xung thêm: "Như vậy không được tính là bái sư nha, lão tiền bối người không định nhận tiểu nữ làm đồ đệ chứ?"

"Đi uống rượu." Lão ta xoay người ra ngoài.

"Tốt tốt... Uống rượu là uống rượu." Nàng nhấc váy đi theo sau.

Lão nhân lấy từ trên cành cây xuống bộ bàn ghế làm bằng trúc được dấu trong tán lá cây.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.