Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn diễn kịch à, ta diễn cho ngươi xem

Tiểu thuyết gốc · 5255 chữ

Rượu trong vò uống gần hết, đồ ăn được đưa lên vẫn còn nguyên vẹn, bàn cờ đã đầy dãy những quân là đen và quân trắng xen kẽ nhau, nhưng để ý một chút quân đen đang chiếm thế thượng phong.

Khôi Vĩnh hạ một con xuống bàn cờ, ánh mắt Trần Lâm như mỉm cười, ngón tay ngọc khẽ kẹp một con cờ đen giữa hai ngón chậm rãi hạ xuống bàn cờ và kết thúc.

"Ha ha ha..." Khôi Vĩnh nở nụ cười sang sảng thoái mái như thể y là người thắng cuộc.

Trần Lâm trên cánh môi hồng nhuận nở nụ cười đẹp, đẹp đến chói lòng người.

"Xem ra, ta có cố gắng cũng không thể theo kịp tứ đệ." Khôi Vĩnh lắc đầu mỉm cười, đẩy bàn cờ qua một bên.

"Đệ cảm thấy hổ thẹn không dám nhận lời khen, đó là do nhị hoàng huynh nhường đệ." Trần Lâm cầm lấy cây quạt khẽ mở ra, phe phẩy quạt trước ngực, đột nhiên lấy tay che miệng ho khan.

"Vương gia, tới giờ uống thuốc." Vương Kính đứng phía sau vội bước lên nhắc nhở.

"Ừm." Trần Lâm phất tay ý bảo lui xuống.

Khôi Vĩnh đặt tách trà xuống khay ngọc, tỳ nữ vội đón lấy nhanh nhẹn lui về vị trí cũ. Y nhìn Trần Lâm, hỏi:

"Tứ đệ trong người không được khỏe sao?"

"Phong thủy nơi đây đệ chưa thích hợp nên bệnh cũ tái phát, cảm ơn nhị huynh đã quan tâm." Trần Lâm nho nhã đáp lại.

"Thân là hoàng huynh, ta quan tâm tới đệ là lẽ thường đệ không cần phải khách khí với ta như vậy. Gần đây ta thấy thần sắc của đệ không được tốt, đệ nên chú ý tới sức khỏe nếu đệ xảy ra việc gì thì phụ hoàng và thái hậu sẽ đau lòng."

"Bệnh của đệ chỉ còn là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi." Trần Lâm thở dài lâm vào trầm tư.

"Tứ đệ sao lại bi quan như vậy,  phụ hoàng vẫn cho người đi khắp nơi tìm kiếm thần y giỏi để điều trị cho đệ, ta tin bệnh của đệ nhất định khỏi."

"Đệ cũng mong là vậy, à phải rồi, nhị hoàng huynh chẳng hay tới Châu Thủy để làm gì?" Trần Lâm đặt quạt xuống bàn hỏi. Mặc dù là biết rõ mục đích của y nhưng vẫn cố tình hỏi để xem y trả lời ra sao.

Khôi Vĩnh đứng dậy rời khỏi bàn cờ đi về phía lan can, duỗi ngón tay thon dài trắng mịn ngắt một cành liễu. Vân vê cành liễn một hồi rồi bứt từng chiếc lá ném xuống mặt hồ, đàn cá vàng tung tăng bơi lội phía xa tưởng rằng có mồi ăn chúng lao tới bên thành một đàn mở cái miệng to tròn thi nhau đớp lá cây, khi không ăn được chúng lại nhả ra làm khuấy động cả mặt nước. Khôi Vĩnh thở dài ném chiếc lá cuối cùng trên tay xuống mặt hồ, chậm rãi xoay người lại đối diện với Trần Lâm trả lời.

"Ta thấy ở trong phủ lâu ngày cảm thấy nhàm chán nên muốn đi đâu đó cho thanh thản, nghe mấy đại thần nói sắp tới thành Lâm Bình sẽ tổ chức lễ hội tạ long thần, không những vậy còn mở ra U Lam Vụ nghe nói ở đấy được cất dấu nhiều bảo vật trân quý, à phải rồi ta còn nghe nói một vạn năm sau U Lam Vụ sẽ có một con tuấn mã có bộ lông màu vàng kim xuất hiện, nên ta cũng muốn thử vận may nên mới tới đây nhưng không ngờ có kẻ ghen ghét nên đã sai người đến ám sát ta."

Lông mày Trần Lâm thoáng nhíu lại khi nghe y nhắc tới U Lam Vụ, nghe đó chỉ là truyền thuyết thôi, thần nữ khi nhận được truyền thừa mới có khả năng mở ra cánh cửa ở thiên sơn nhưng thần nữ hiện tại vẫn chưa được truyền thừa khả năng mở ra thiên sơn là không có khả năng. Trần Lâm thu hồi suy nghĩ trưng ra bộ mặt quan tâm hỏi, tuy là huynh đệ nhưng bọn họ cùng một cha nhưng khác mẹ sinh ra, sinh ra và lớn lên trong hoàng tộc ngay từ bé đã phải học cách đấu đá, tàn sát lẫn nhau để tranh giành quyền lực, địa vị. Quan tâm tới nhau chỉ là hình thức giả tạo để che mắt thiên hạ nhưng thực chất lại là một cuộc chiến đấu ngầm tàn sát lẫn nhau một mất một còn.

"Thích khách, nhị hoàng huynh người có bị tên thích khách đó làm tổn thương không?" Trên khuôn mặt Trần Lâm hiện lên sự lo lắng.

Khôi Vĩnh nhìn bộ mặt lo lắng của Trần Lâm, lắc đầu trả lời.

"Cũng may có đội hộ giá tới kịp, đáng tiếc lại không bắt được hắn, người của ta đã đả thương hắn, hẳn là hắn còn ẩn nấp đâu đó ở trong thành, với thương tích của hắn khó lòng mà rời đi khỏi thành."

"Hèn chi, đệ thấy quan binh đi lại khắp nơi để tra quét, lùng sục." Trần Lâm gật gù khi đã hiểu ra. Nhưng trong lòng lại cười lạnh.

Khôi Vĩnh thăm dò nét mặt của Trần Lâm, y vẫn không nhận ra một sự khác thường nào ngoài vẻ mặt tĩnh lặng như nước mùa thu, ôn nhu đến đáng hận. Y lại mở miệng nói tiếp khi thấy Trần Lâm im lặng.

"Tên thích khách đó võ công thật cao cường, một mình hắn có thể địch nổi ba mươi tên thủ vệ giỏi nhất của ta. Không nhắc tới chuyện này nữa, tứ đệ ta nghe nói đệ phụng mệnh phụ hoàng tới Châu thủy..." Y bỏ lửng câu hỏi của mình.

"Chẳng dấu gì nhị hoàng huynh, đệ theo ý chỉ của phụ hoàng tới Châu Thủy một chuyến là để điều tra một chuyện liên quan đến mấy trăm vạn quân lương bị thất thoát." Trần Lâm trong mắt ý cười mà như không cười nhìn Khôi Vĩnh.

"Hóa ra là vậy, vậy đệ điều tra tới đâu rồi." Khôi Vĩnh hỏi dò.

"Cũng chưa tìm được manh mối gì cả?" Trần Lâm thở dài.

"Đệ đừng có nhọc lòng suy nghĩ kẻo lại ảnh hưởng tới sức khỏe, à phải rồi vì sao đệ không tới phủ doãn ở."

"Đệ tới Châu Thủy lần này không muốn ai biết tới thành thử ra mới tới Tửu Hoa Lâu làm khách trọ."

"Ừ, vậy ta cũng không nên làm phiền đệ, đệ nghỉ ngơi đi ta có việc phải đi, khi nào rảnh ta lại tới thăm đệ." Y xoay người rời đi, khuôn mặt tươi cười hòa nhã biến mất thay vào đó là sự âm ngoan hiểm độc.

"Đệ không tiễn, nhị huynh đi đường cẩn thận." Trần Lâm quay sang phía Vương Kính: "Vực Phong ngươi hãy lấy xe ngựa của ta đưa nhị Vương Gia về phủ."

"Thuộc hạ tuân lệnh." Vương Kính chắp tay cáo lui, quay sang Khôi Vĩnh làm động tác thỉnh: "Nhị Vương gia xin mời."

Khôi Vĩnh phất mạnh tay áo rời đi, Vương Kính nhìn Trần Lâm, Trần Lâm ra hiệu gật đầu rồi nhanh chóng xoay người đi theo sau.

Ánh mắt Trần Lâm nhìn theo sau, trong đôi mắt đào hoa nhãn ý cười dường như biến mất.

"Bái kiến vương gia." Một tên lính khom mình thi lễ khi Khôi Vĩnh bước ra khỏi tửu lâu.

Vương Kính mới đặt chân ra khỏi cửa tên lính liền chặn lại, hất hàm hỏi.

"Đi đâu?"

Vương kính liếc nhìn, dưới cặp mắt phượng hiện lên tia lạnh lẽo dị thường. Chiếc mặt nạ bạc sáng lấp lánh khi có ánh nắng rọi xuống, tên lính hơi run sợ trước khí thế bức người của Vương Kính, y nhủ thầm "người này không thể đắc tội" nghĩ vậy hắn cười giả lả.

"Công tử thông cảm ta chỉ là đang nhận lệnh làm nghĩa vụ mong công tử sang bên này để kiểm tra." Y làm tư thế thỉnh sang bên.

Vương kính liếc nhìn Khôi Vĩnh, y giả vờ quay đi vỗ vỗ vào vai ngựa. Vương Kính hừ lạnh rồi tiến về phía bên phải có hai tên lính ở gần đấy đợi sẵn. Còn tên lính vừa rồi lau mồ hôi hạt chảy dài trên trán.

Vương Kính giang rộng hai tay để cho chúng tùy ý kiểm tra, nhìn ngực trái nhìn ngực phải không có vết thương, trên làn da màu đồng khỏe mạnh bóng mượt không tỳ vết. Một tên trong số binh lính lắc đầu ra hiệu với người của Khôi Vĩnh.

Gã thuộc hạ xoay người sang phía Khôi Vĩnh lắc đầu ra ám hiệu. Y liền phất tay áo nhanh chóng rời đi.

"Vương gia, xe ngựa ở đằng này." Vương Kính cất tiếng gọi.

"Phong huynh, vương gia nhà ta sự nhớ ra có chút việc sẽ không về phủ, phiền huynh nói lại với tứ vương gia một tiếng."

"Vậy ta không tiễn, cáo từ." Vương Kính xoay người bước vào trong tửu lâu.

"Vương gia."

"Thế nào?" Trần Lâm nâng tách trà đưa ngang miệng thổi.

"Đã rời đi." Vương Kính chắp tay cung kính.

"Ngươi và Vực Phong đã đi theo ta được bao nhiêu lâu rồi?" Đột nhiên Trần Lâm hỏi.

Vương Kính chắp tay cung kính đáp: "Bẩm vương gia, thuộc hạ cùng sư huynh đi theo vương gia được 18 năm 9 tháng và gần được 3 ngày."

"Ừm..." Trần Lâm thổi qua tách trà tao nhã nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn xoay tách trà, trầm ngâm một hồi mới cất tiếng.

"Ta thấy ngươi càng ngày rất giống với Vực Phong, ngay cả ta cũng khó lòng mà nhận ra."

"Vương gia đã quá khen, tất cả đều nhờ thuật dịch dung của vương gia thật quá cao siêu." Vương Kính vội chắp tay đối đáp.

Nói gì thì nói một phần cũng do ngoại hình của Vương Kính có vài phần tương tự giống với Vực Phong, đặc biệt phải nói tới hai người họ có vóc dáng cùng dáng đi rất giống nhau. Còn trên khuôn mặt chỉ cần dịch dung đôi mắt cùng đôi môi ngay lập tức Vương Kính sẽ biến thành Vực Phong như phiên bản gốc. Hai người họ cũng có thể bắt trước và giả giọng nói của đối phương.

"Ngươi hãy liên lạc với người của ta ở Tịnh Thủy và Lâm Bình nói với họ rằng Vực Phong sẽ ở đấy một thời gian."

Trần Lâm nhìn vào con dấu được đóng trên tay Vương Kính, sau khi người của quan phủ kiểm tra sẽ in ấn lên tay để đánh dấu là người đã qua kiểm tra.

Vương Kính chậm rãi lột bỏ chiếc găng tay được làm bằng da người được in con dấu đỏ lên trên bề mặt nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

"Vương gia, mời xem."

Khóe môi Trần Lâm khẽ cong lên thành một đường tuyệt mỹ, đôi mắt đào hoa nhãn càng thêm ý cười nồng đượm, góc mắt ẩm ướt long lanh càng thêm tỏa sáng, vươn ngón tay dài gầy yếu mảnh khảnh để lộ những đường gân xanh trên làn da trắng nõn, ngón tay cuốn lấy miếng da lật đi lật lại.

"Ngươi còn nhớ tiểu nha đầu thú vị hồi sáng nay không?" Trần Lâm ngẩng đầu nhìn Vương Kính hỏi.

"Thuộc hạ vẫn còn nhớ rất rõ vị cô nương ấy."

"Ngươi hãy tìm gặp xem nha đầu đó ở đâu, hẳn là nha đầu biết nơi Vực Phong ở." Trần Lâm đưa miếng da cho Vương Kính.

"Thuộc hạ tuân mệnh." Vương Kính đón nhận từ tay Trần Lâm, cẩn thận gói lại đút vào trong người.

Tháo bỏ mặt nạ, tẩy lớp dịch dung, Vực Phong biến mất thay vào đó là khuôn mặt hàng ngày của tiểu nhị tiểu Kính.

Vương Kính cười hỉ hả khi gặp bạn cùng phòng vỗ vai mấy cái rồi rời đi.

Vừa ra đến cửa gặp tên lính lúc nãy: "Đi đâu, qua đây."

Gã đẩy mạnh Vương Kính sang bên, Vương Kính khúm núp sợ hãi, chắp tay cầu xin.

"Quan gia, xin tha mạng a. Ta vô tội, ta không giết người..."

"Cởi áo ra?"

"Vâng vâng..." Vương Kính làm ra bộ dạng sợ hãi, hai chân run rẩy mồ hôi toát ra như tắm trên trán. Bộ dáng sợ hãi lúc này khác xa với bộ dáng tu la đoạt mạng thật khác xa một trời một vực.

Kiểm tra xong một lần nữa Vương Kính được đóng dấu lên tay.

Lại nói về nàng sau khi rời đi vẫn vác cái bụng khệnh khạng đi phiêu diêu trên phố, tính của nàng thì ham chơi thấy chỗ nào hay hay thì tạt vào. Ở phía trước có gánh xiếc đường phố, mọi người chen lấn nhau để xem, nàng cũng bon chen trong đám đông tiến lên phía trước xem, bao vây trong vòng tròn là đội hình xiếc thú đang biểu diễn. Tiếng vỗ tay reo hò, nàng cũng vỗ tay không kép phần nhiệt liệt mà thậm chí còn phấn khích, xem một hồi nàng rời đi khi có quan binh tới dọn dẹp, dân chúng được dịp chạy náo loạn.

Nàng mua ít đồ ăn đem về, một tay cầm vạt áo vừa đi vừa quay quay, miệng ngâm nga một ca khúc trọng cổ họng, tướng đi hai hàng trên phố mặc kệ người ta nhìn vào. Đột nhiên một người vỗ vai, nàng giật mình quay lại.

"Nương tử, nàng đi đâu báo hại ta đi tìm nàng từ hồi sáng cho tới giờ."

Nàng há miệng vì sự biến hóa trước mắt, khi nào thì nàng có chồng. Đang tính nói thì người kia rút khăn tay màu trắng vờ lau trán cho nàng và cố ý để cho nàng nhìn thấy một dòng chữ ngắn gọn viết ở khăn.

"Cô nương mời đi theo ta, ở đây không tiện nói chuyện."

Nàng nhận ra người này, người này là tiểu nhị ở tửu lâu mà hồi sáng vừa gặp. Vương Kính nắm lấy tay nàng lôi đi còn miệng thì nói.

"Nương tử, theo ta về nhà, ta biết lỗi rồi ta hứa sẽ sửa mà." Miệng thì nói vậy nhưng mắt Vương Kính liếc nhìn một người đang ẩn thân ở gần đấy bí mật theo dõi.

Nàng là người thông minh, lại xem phim cổ trang cũng khá nhiều, tình tiết này diễn ra là y đang cố gắng diễn cho ai đó xem, nếu y đã muốn diễn vậy được nàng sẽ cùng y diễn cho xem.

"Ta không muốn về nhà, trừ phi chàng bỏ tiểu thiếp của chàng ta mới chịu về nhà." Nàng đột nhiên hất tay Vương Kính ra.

Vương Kính không ngờ tới nàng sẽ hành động như vậy, ác miệng hơn là lời nói, nào đã có thê thiếp gì đâu. Một phút cứng miệng qua đi khi Vương Kính hiểu ra nàng đây là đang cùng mình phối diễn.

"Được được ta hứa, ta sẽ bỏ, chỉ cần nàng theo ta về nhà." Mồ hôi hạt trên trán Vương Kính toát ra, hổ thẹn thật hổ thẹn.

"Là tướng công nói nhé, ta sẽ tạm thời tin. Đi..."

"Đi đâu?" Vương Kính ngơ ngác khi bị nàng kéo đi về hướng ngược lại.

"Tới khách điếm thu dọn đồ giúp ta, lẽ nào tướng công định để ta bụng mang dạ chửa ôm một đống đồ à?" Nàng chỉ vào bụng mình xoa xoa.

Vương Kính khâm phục, nàng nhanh nhẹn lại thông minh. Nàng là ai chứ, là một cô gái thông minh IQ không tới 200 hay 300 chí ít cũng là chỉ số 125 cũng được coi là một thiên tài rồi đấy với lại từng xem nhiều phim tuồng nên dễ hiểu là chuyện quá bình thường. Vương Kính đặt lời khen cho nàng quá sớm rồi.

Vương Kính quét một vòng thấy người nọ không còn đi theo liền bỏ tay ra khỏi tay nàng, chắp tay tạ lỗi.

"Cô nương vừa rồi ta đã mạo phạm xin lượng thứ?"

"Không có gì, không có gì?" Nàng xua tay bước đi trước lại cầm vạt áo quay tít ở trong tay, đang đi phía trước bỗng lùi lại về phía sau gần Vương Kính hỏi.

"Tiểu nhị ca ca tìm gặp ta lại đưa thêm tiền hả?" Nàng cười một cách tinh quái, xòe tay ra trước mặt.

"Ta..." Vương Kính lúng túng căn bản lại không nghĩ tới trường hợp này.

"Không có..." Mãi lúc sau Vương Kính mới thấp giọng nói.

Nàng thở dài thu tay về: "Nam nhân cổ đại đều giống nhau, thôi bỏ qua, nói đi tìm gặp ta có việc gì, không có việc gì quan trọng ngươi sẽ không vô duyên vô cớ tìm ta mà diễn kịch cho thiên hạ xem miễn phí như vậy đâu."

"Cô nương quả nhiên thông minh hơn người, ta xin bái phục. Chẳng dấu gì ta tới tìm cô nương là để gặp một người mà hồi sáng cô nương tới là để..." Vương Kính bỏ lửng lời nói của mình, câu phía sau là để nàng tự hiểu.

"À, hóa ra là vậy. Được thôi đi theo ta." Nàng chỉnh lại dáng đi khệnh khạng của một bà bầu, xoa xoa cái bụng nhấc lên vì bên trong cất thuốc, cái rổ hơi nặng nên trĩu xuống.

"Mặc Lâu, tại sao hắn lại ở đây?" Vương Kính nhìn thấy nam nhân y phục màu tím nhạt đứng trước cửa khách điểm đang nói cái gì đó với tiểu nhị.

Nàng nhìn rồi chỉ: "Ý là ngươi nói cái tên mặc áo tím kia tên là Mặc Lâu?"

"Không sai, hắn là một tên sát thủ có tiếng rất giỏi về việc dùng độc."

"Há há... không ngờ ta lại ở sát vách với tên sát thủ mà không biết." Nàng méo mặt cười.

Vương Kính nhíu mày nhìn, còn nàng thở dài xong lại hỏi: "Đêm hôm qua thuộc hạ của hắn cùng đồng bọn của ngươi đánh nhau?"

"Đồng bọn của ta?" Vương Kính vẻ mặt ngạc nhiên.

"Không phải cái tên mà ngươi đang đi tìm sao? Nè, diễn kịch tiếp đi đỡ ta đi vào trong."

"À... ta lại mạo phạm cô nương."

"Phiền chết đi, chết đến nơi còn bày đặt nho nhã." Nàng lẩm bẩm trong miệng.

Vương Kính dìu đi, khi đi ngang qua liền nhận ra kẻ lúc nãy đi theo mình hiện đang thủ thỉ gì đó bên tai nam nhân y phục màu tím nhạt, chỉ thấy nam nhân khẽ liếc mắt đảo về phía mình rồi liếc sang phía nàng.

"Nương tử đi chầm chậm thôi kẻo lại ảnh hưởng đến bảo bối."

"Ta nói cho tướng công hay, nếu  không chịu dứt khoát với ả ta đừng mong ta sẽ về nhà, ngược lại ta sẽ thiến đó nghe chưa?" Nàng nói lớn, ha ha... muốn diễn vở kịch cho đặc sắc một chút.

Lời của nàng phát ra đã lôi kéo sự chú ý của mọi người, mọi người bàn tán nói nàng ngang ngược, nói nàng mất thuần phong mỹ tục... phu quân có thêm thê thiếp có gì là sai trái, lại bắt phu quân dứt khoát với tiểu thiếp của mình và còn đòi cắt nữa chứ họ tiếp tục chỉ trỏ và blah blah...

Vương Kính toát mồ hôi hạt khi rất nhiều người nhìn vào, hơi khó xử một lúc. Nam tử xưa nay tam thê tứ thiếp là lẽ thường, nếu trả lời đồng ý bản thân bị mọi người khinh thường còn bị coi là sợ nương tử vân vân và vân vân...

Nàng xoay người đi vào bên trong khách điếm, Vương Kính vội đuổi theo, mới ngớ người đây là cái cớ để cho mình đuổi theo tránh sự nghi ngờ của Mặc Lâu.

"Đợi chút." Nàng vừa đi qua Mặc Lâu, mùi thuốc tỏa ra nên y ngửi thấy mùi.

Nàng hơi xoay người lại hỏi:

" Là bảo ta."

"Thứ lỗi đã mạo phạm, cho ta hỏi trên người của phu nhân có đem theo dược?" Ánh mắt y lạnh lẽo nhìn nàng.

Vương Kính thầm kêu nguy, vì dược mà hồi sáng vương gia có đưa cho rất thơm nồng. Tay Vương Kính dấu dưới ống tay áo nắm chặt lại.

"Ngươi nói cái này sao?" Nàng lấy trong ống tay áo ra một thang thuốc, tên thuộc hạ đi đến giật lấy.

"Đấy là thuốc an thai của ta đắt lắm đấy." Vì mùi thuốc sợ bị lộ nên nàng đã tới tiệm thuốc mua một vài dược liệu để áp chế.

Tên thuộc hạ mở ra ngửi ngửi qua, quay sang nói với Mặc Lâu.

"Chủ nhân, đúng là thuốc an thai."

"Phu nhân, đã mạo phạm rồi." Mặc Lâu chắp tay tạ lỗi, y phủ tay áo xoay người rời đi.

Tên thuộc hạ ném thang thuốc trả lại, nàng bắt lấy còn Vương Kính thở ra một hơi nhẹ nhàng, nàng liếc mắt nhìn.

"Báo hại ta tốn thêm tiền, lần sau bảo thiếu gia nhà ngươi nếu muốn đưa thuốc cho ai tốt nhất nên bỏ vào hộp kèm theo ít phân heo trong đó để không bị phát hiện." Nàng ném thang thuốc cho Vương Kính xoay người đi lên lầu.

Vương Kính nhanh chóng chạy lên theo, nàng mở cửa bước vào chưa kịp cất tiếng trước mắt nàng đã xuất hiện một mũi kiếm suýt nữa thì đâm vào cổ họng.

Nàng mở to tròn đôi mắt, hồn phách phân tán tận nơi đâu mất khá lâu sau nàng mới hoàn hồn, loạng choạng mấy cái mới đứng vững.

"Cô nương..."

Vương Kính muốn đỡ nhưng nàng xua tay, ngồi bệt xuống dưới sàn. Trừng mắt nhìn thủ phạm.

"Sớm biết ngươi muốn giết ta thì ta để ngươi chết cho xong chuyện." Nàng bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

"Ta... ta không cố ý... ta..." Vực Phong ôm lấy ngực, chống mũi kiếm xuống sàn làm điểm tựa.

"Sư huynh." Vương Kính vội đỡ đứng dậy dìu đi đến bên ghế:

"Sư huynh sao rồi? Thật vất vả cho huynh, để đệ xem vết thương của huynh."

"Ta ổn." Hắn dơ tay cản lại nhưng trên thực tế ngồi không muốn vững vì khi nãy cử động quá mạnh khiến vết thương lại nứt ra, máu thấm ướt một mảng áo trước ngực.

Nàng bĩu môi: "Ta thấy ngươi dường như sắp chết đến nơi rồi còn bày ra vẻ không sao? Ngươi đó, thật trâu nha! Nếu là người thường bị chém một nhát sâu tới xương, mất nhiều máu như vậy sớm đã bất tỉnh nhân sự rồi, còn ngươi bị chém một nhát không những khỏe mạnh còn đi lại được vẫn đủ sức đâm ta một kiếm chứng tỏ ngươi còn khỏe chán."

Hắn nhìn nàng, nàng đây là đang đá xoáy hắn sao? Hắn là người luyện võ lại mang trong mình võ công thâm hậu sức chịu đựng sẽ hơn người bình thường, hắn từng bị thương nặng hơn thế này, vết thương này coi như vẫn còn rất nhẹ.

"Cô nương, không thấy sư huynh đang bị thương sao, cô nương mau ra ngoài để ta trị thương cho huynh ấy." Vương Kính ở một bên vội cất tiếng khi nàng vẫn chưa chịu buông tha câu danh ngôn "lải nhải".

"Đây là phòng ta thuê nên ta ở, người phải ra ngoài là hắn mới đúng." Nàng chỉ tay vào Vực Phong, khoanh tay nói tiếp: "Hơn nữa cơ thể của hắn có gì mà ta chưa nhìn qua, đêm qua những gì nhìn qua đã nhìn cả rồi, nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên lại còn được sờ sờ nữa, da mịn săn chắc và còn..."

Nàng gãi cằm chưng ra bộ mặt đăm chiêu nhìn trần nhà để suy nghĩ, còn ánh mắt kín đáo liếc hắn một cái. Phát hiện con người này, vẻ ngoài lạnh lùng khiến bao kẻ sợ hãi vậy mà lại dễ đỏ mặt, hiện tại mặt mũi hắn đỏ hồng lan xuống tận cổ, nàng phát hiện bản thân rất thích trêu chọc hắn.

"Sư... sư huynh..." Vương Kính há hốc miệng mãi lúc sau mới lắp bắp cất tiếng.

"Ta... ta..." Hắn lúng túng không biết trả lời ra sao, nếu nói không phải thì vết thương trên người đã được xử lý sẽ giải thích như thế nào, không lẽ là hắn tự mình xử lý sau khi hôn mê.

Vạn năm khó gặp vị sư huynh băng lãnh lại rơi vào cục diện như vậy; không biết nói gì, trở nên ấp úng, đỏ mặt xấu hổ... Vương Kính che miệng cười.

Vực Phong đứng dậy, đầu óc choáng váng do vận động quá mức khi nãy lại mạo phạm tới nàng vì nghĩ rằng người của Mặc Lâu quay lại lục soát nên muốn một kiếm đâm chết hắn, suýt chút nữa đâm trúng nàng.

"Sư huynh." Vương Kính lo lắng đỡ lấy hắn.

"Lui ra để ta xem." Nàng nhìn nét mặt của hắn có gì đó không ổn, đứng dậy đẩy Vương Kính sang một bên.

Nàng túm lấy tay hắn, hắn rụt lại.

"Cô nương..."

"Muốn chết, đưa tay đây." Nàng đột nhiên quát, trừng mắt với hắn, nói tiếp: "Nếu ta đã không muốn cứu thì đêm qua ta bỏ mặc ngươi chết rồi, đáng tiếc ta đã cứu ngươi vì vậy ta phải có trách nhiệm với bệnh nhân của ta, cho dù ngươi đã tới quỷ môn ta cũng phải cứu ngươi trở về."

"Cô nương hội y thuật?" Vương Kính dò hỏi.

"Hội cái đầu nhà ngươi ấy, còn đứng đó đưa hắn lên giường sau đó lấy cho ta nước ấm cùng rượu tới đây."

Vào giờ này nàng còn có tâm tình uống rượu, Vương Kính không phản đối dù sao nàng cũng là ân nhân cứu mạng của sư huynh nên chiều lòng nàng một chút.

"Tự đưa tay ra hay để ta động thủ." Nàng nhìn hắn dấu tay dưới ống tay áo.

"Cô nương, việc này để sư đệ của ta... a..."

Không để hắn nói hết câu, nàng túm lấy ống tay áo hắn kéo ra, hắn muốn ngồi dậy lại bị nàng đẩy xuống.

"Nằm im, chớ cử động lần đầu tiên ta gặp một bệnh nhân cứng đầu như ngươi."

Hắn nhíu mày nhìn ngón tay nàng đặt lên cổ tay để bắt mạch, cử chỉ của nàng rất thành thạo đã chứng minh nàng hội y thuật. Lông mày nàng chợt nhíu vào sau đó lại giãn ra, nàng buông tay gãi gãi cằm suy nghĩ.

"Công nương, thứ cô cần đã có." Vương Kính đặt lên bàn đi tới bên giường nhìn thấy nàng đang gãi cằm suy nghĩ.

"Cô nương..." Vương Kính đánh tiếng liền bị hắn dơ tay ra hiệu im lặng.

"Há há..." Nàng đột nhiên bật cười khiến hai người họ ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn vào nàng, Vương Kính đang mở miệng hỏi giọng nàng lại vang lên.

"Chúc mừng, chúc mừng, mạng ngươi rất lớn gặp đại nạn không chết lại xuất hiện kỳ tích."

"Ta không hiểu?" Hắn thực sự không hiểu ý của nàng.

"Ta." Nàng dơ một ngón tay lên: "Thứ nhất về độc dược ta cũng am hiểu và từng nghiên cứu qua cách phối dược dùng độc trị độc một lần thành công chín lần thất bại, thứ hai tay nghề của ta không cao siêu nhưng ít ra cũng biết trị thương cứu người."

"Cô nương đừng có vòng vo nữa mau nó ra đi." Vương Kính vẫn là người nóng lòng nhất.

"Để ta nói cho ngươi hay, có phải sư huynh của ngươi trước đây từng sống chung với một loài hoa tên là "lệ tình" không?"

"Lệ tình? Ta chưa nghe qua." Hắn lắc đầu, tuy rằng hắn không biết nhiều về loài hoa nhưng cái tên lệ tình là lần đầu tiên hắn nghe thấy.

"Là loài hoa gì để ta nhớ đã..."

Nàng nhăn mày vắt óc suy nghĩ, cái tên lệ tình là do nàng cùng nhóm bạn gọi cho vui, loài hoa này rất đặc biệt. Ban đêm tỏa ra một mùi hương thơm dễ chịu nếu gần nữ nhân sẽ trở nên hưng phấn lạ kỳ, nếu ở một mình khiến tâm hồn thanh thản, sảng khoái dễ chịu. Ngửi lâu ngày ở trong cơ thể sẽ tích tụ thành một loại độc, loại độc này có tên là "động tình" gần giống với loài động vật khi tới thời kỳ động đực thì đi tìm người bạn tình và cần được phóng thích độc dược tích tụ ở trong cơ thể ra ngoài.

"Nhớ rồi, là Tuyết Thất Xà." Nàng vỗ tay.

"Tuyết Thất Xà?"

"Đúng, hoa màu trắng có bảy cánh hoa, hoa vừa giống với hoa sen nhưng lại không giống. Lá có viền vằn nhìn tựa như rắn hổ mang chúa, cho dù Tuyết Thất Xà mọc tốt xấu thế nào cũng duy nhất chỉ có bảy nhánh."

"Ta biết rồi, sư huynh rất thích ngửi loại hoa này vì khiến tâm tình thoải mái." Vương Kính sáng mắt liền trả lời, xong lại hỏi: "Nhưng vừa nãy ý của cô nương là sao ta vẫn chưa hiểu rõ."

"Là vậy, hắn có thể cầm cự được cho tới tận bây giờ không xỉu, một phần là do Tuyết Thất Xà trợ giúp, cầm cự máu kích thích thần kinh hoạt động vì độc tố đang phát tác dụng đúng thời kỳ động đực í... với hắn gọi là động cái chứ? Cộng với đêm qua hắn bị trúng độc Phong Kỳ Xà hai cái âm dương tác động kết hợp với nhau không những vậy còn tiêu trừ được hết hậu họa, khi cơn động tình qua đi độc tố hết hắn sẽ nằm bẹp một chỗ như cái xác chết. Đây chẳng phải trong họa có phúc sao?"

"Sư huynh trúng độc Phong Kỳ Xà, sao có thể thế được."

"Đúng vậy, một khi đã trúng độc Phong Kỳ Xà của Mặc Lâu sẽ bị chết trong một khắc." Hắn không cho lời nàng nói là đúng.

"Ngươi đúng là chậm tiêu, ta nói ngươi bị trúng độc đúng lúc Tuyết Thất Xà phát huy tác dụng lại gặp độc của Phong Kỳ Xà.  Hai loại độc tác dụng cọ sát lẫn nhau sẽ tiết ra một loại dịch dược hóa giải độc tố trong cơ thể ngươi. Dịch dược giống như nam nhân cùng nữ nhân quấn lấy nhau ở trên giường đánh một trận sung mãn sau đó phóng thích nói như vậy hiểu rồi chứ?" Nàng nói một hơi tự rót nước uống cạn.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.