Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành lâm bình

Tiểu thuyết gốc · 4484 chữ

Nàng những tưởng ở làng Y Dooc là một thôn bản dân cư thưa thớt, cuộc sống khó khăn nhưng thực ra lại hưng thịnh phát triển hơn ở Tịnh Thủy.

"Ta cứ tưởng nơi này rất hẻo lánh cơ!" Đi thêm một chặng nàng mới phát hiện phía trước đông dân cư, nhà cửa mái ngói lưu ly đỏ rực mọc lên cao chót vót. "Ngươi nói, chỉ có con đường duy nhất đến Y Dooc mà sao ta thấy ở đây đường cái rất lớn, nhiều lối đi muôn ngả."

"Thiếu gia à ý ta nói ở đây là con đường duy nhất thông với Tịnh Thủy chứ không có nói Y Dooc không có thông qua các vùng phụ cận khác. Thực ra làng Y Dooc là một thành trì lớn nhất của tỉnh Long Thành, Y Dooc vốn có tên là Lâm Bình nhưng người dân quen gọi là làng Y Dooc."

Nàng lầm bầm trong miệng, hóa ra nàng vẫn còn chưa biết nhiều về thế giới này thêm một cái tội nữa là nghe tài này lọt sang tai kia, thành lớn ở ngay trước mắt mà không nhìn thấy, báo hại nàng đường xá xa xôi vất vả chạy lên tận Châu Thủy để chạy vạy giấy tờ không những vậy còn gặp rắc rối. Thự sự khóc không muốn ra nước mắt, nhưng nàng thề sau khi mọi chuyện ổn định có tiền nàng sẽ đi ngao du thiên hạ để thỏa lòng đôi chân.

"Tịnh Thủy là địa phận phân chia danh giới giữa Thành Lâm Bình và Thành Châu Thủy. Từ phần đất An Lạc hất về bên tay trái thuộc về Lâm Bình quản lý, còn về bên tay phải là Châu Thủy." Chung Tình giải thích thêm cho nàng.

Nàng gãi cằm suy tính, hóa ra mảnh đất nàng mua thuộc quan phụ mẫu ở Châu Thủy cai quản, còn nhà ở thuộc huyện Lâm Bình. Nàng chậc lưỡi quay sang hỏi Y tiếp.

"Vậy tuần phủ của Châu Thủy là ai?"

"Tuần phủ của làng Y Dooc là Lâm Bình Nam, còn Châu Thủy là Lưu Trữ."

Nàng bỗng phì cười vì cái tên này, hẳn là y cũng lưu trữ của cải rất nhiêu đi.

Hai người xuống xe ngựa vì xe không thể đi vào đám đông. Nàng không hề chú ý tới Nghịch Phá đi theo phía sau, nàng đi về phía đám đông đang xếp thành hai hàng dài phân chia rõ rệt, một bên là nam nhân, một bên là nữ nhân cứ như vậy chầm chậm tiến vào bên trong cổng thành.

Nàng ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi được quét sơn màu xanh lam, viền cạnh được trang trí bằng những họa tiết hoa văn đơn điệu màu vàng nhạt, trên tấm hoành phi có đề chữ màu trắng "Thành Lâm Bình" nét chữ uốn lượn như sóng nước, vừa mềm mỏng lại vừa mạnh mẽ phóng khoáng.

Phía trước cổng thành một vài tên vệ úy và đốc trấn đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại quát mấy người xếp hàng lộn xộn xô đẩy lẫn nhau.

Chung Tình đi lên phía trước chặn nàng lại, nói nhỏ: "thiếu gia người mặc như vậy tiến vào trong thành liệu có ổn không?"

"Ngươi nói như vậy là có ý gì?" Nàng nhìn y rồi hỏi lại.

"Thành Lâm Bình là con đường duy nhất dẫn đến nơi tổ chức lễ hội, để tránh những trường hợp không hay xảy ra tuần phủ đại nhân yêu cầu những khách quan tới dự phải báo danh, khai ra danh tính quê quán, sau đó qua một lượt kiểm tra rồi mới được đi vào thành."

"Phiền phức vậy, chỉ là đi xem hội cần gì phải hà khắc như thế?" Nàng thực không có duyên với bộ y phục nam nhân, lần nào đi tới các thành trì khác đều bị kiểm tra.

"Lễ hội này rất quan trọng, đây là lễ hội tạ long thần và lễ cầu thần vì vậy không thể làm sơ sài được, lần này nghe đồn hoàng thượng cũng tới."

"Mặt rồng cũng đến hả?" Nhắc đến vua mắt nàng sáng hơn sao, nàng rất muốn nhìn thấy một ông vua bằng xương bằng thịt chứ không phải mấy ông vua sống ảo trên mạng xã hội, sách vở hay bút giấy.

"Tất nhiên rồi, vài ngày nữa sẽ có đoàn hộ giá đi tới không những vậy thần nữ cũng xuất hiện." Y bổ xung thêm lời nói thiếu hụt khi bị nàng cướp lời.

"Thần nữ á, là người như thế nào."

"Hoàng đế còn phải nhún nhường thần nữ một phần vậy công tử thử nghĩ xem thần nữ có địa vị như thế nào?"

Y cũng thực biết cách trả lời, nàng hỏi Y kết quả Y lại quăng lại câu hỏi cho nàng trả lời. Y lại tiếp tục nói:

"Điện thần nữ ở đỉnh thánh cung Tiêu Linh, là nơi tôn nghiêm nhất chỉ có thần nữ mới được phép tới. Thiếu gia, ta thấy chuyện gì cũng không biết vậy rốt cuộc là người biết những gì nhiều?"

"Ta hả... ờ có lẽ ta chỉ biết đến tiền là nhanh nhất." Nàng ngửa mặt nhìn trời cười nói.

Nàng giật mình khi nhìn lên trên đỉnh tường thành, nơi đó binh lính tay cầm kiếm đứng nghiêm trang, một hai tốp đi tuần tại khu vực mình quản lý. Lúc đầu nàng nhìn thoáng qua ở phía xa cứ tưởng khúc gỗ nhưng khi tới gần mới biết khúc gỗ kia là người.

"Quan binh nhiều vô kể!" Nàng thở dài cảm thán, binh lính canh gác như vậy con ruồi bay qua còn không lọt huống chi là con người.

"Thiếu gia, có nên thay y trang không?"

"Kia chẳng phải là đại uyển mã sao?" Một vị khách nhân đi đường nhìn thấy Nghịch Phá liền chỉ vào.

Mọi người đang không chú ý nhưng khi nghe như vậy liền đồng loạt quay lại nhìn.

"Đúng rồi, đó chính là bảo mã nha!" Một người khác kêu lên.

"Trời ơi, ai mà có ngựa quý như vậy?"

"Mọi người nhìn xem, thân nó dài gần đến một trượng, thân cao sáu thước, bộ lông hơi đỏ mềm mượt... quả nhiên là ngựa quý, trong thiên hạ này chỉ có sáu người có ngựa quý. Thứ nhất phải nói tới tứ vương gia của Đông Quốc Tây Du có tới hai bảo mã, một con đem tặng cho thuộc hạ thân tín nhất của mình là Vực Phong. Nhưng ta nghe nói con ngựa đó khó thuần không nghe theo bất kì ai. Thứ hai là ngựa của tam hoàng tử của nước Nam Thiên Vực..."

Gã đấy tỏ ra là người hiểu biết blah blah... một hồi, nước miếng của y gần như văng tung tóe trong không khí ấy vậy mà vô số kẻ dỏng tai lắng nghe.

Nàng liếc nhìn Nghịch Phá đang hếch mũi lên trời, quan sát một hồi từ đầu đến cuối, nàng chẳng nhận thấy nó là một con ngựa quý hiếm. Ở gần nhà cũng có một gia đình nuôi ngựa nhưng con ngựa của họ nhỏ, thân không cao lớn như Nghịch Phá. Nghịch Phá chỉ được cái hơn chính là thân cao lớn, béo tròn... nó mà là ngựa quý thì thực sự rất lạ.

Một người khác muốn tới gần để chạm tay sờ vào Nghịch Phá ai dè chưa chạm đến đã bị nó xoay mông dùng đuôi quất mạnh vào bộ hạ của y. Y đau đớn mặt tái tím ôm lấy bộ hạ, nha đinh vội đỡ hắn lôi đi ra, mọi người được phen ôm bụng cười.

"Xem ra ngươi rất thích phá cà." Nàng nhếch môi về phía Nghịch Phá.

Nghịch Phá lắc đầu phì phò rồi rời đi, nó đã để ý đến những thủa ruộng ngô xanh mơn mởn, để ý đến những luống rau non, đây là cơ hội tốt để cho nó quậy phá.

Nghịch Phá bỏ đi không khí nghị luận cũng trở nên im lặng, chỉ được một lúc lại có người cất tiếng.

"Mọi người nghĩ xem, đại uyển mã xuất hiện ở đây không lẽ tứ vương gia cũng tới tham dự lễ hội lần này."

"Đúng vậy nha, nghe nói Mạch Long và Nghịch Phá là hai con ngựa quý cùng một mẹ sinh ra, trước nay Nghịch Phá không hề rời xa Mạch Long."

Một người khởi xướng lúc sau rất nhiều người sôi nổi tham gia vào, cuộc bàn tán lại trở nên sôi động hơn lúc đâu.

"Bà tám, cứ ngỡ ở hiện đại mới có loại tám như vậy chứ ai dè cổ đại còn tám lợi hại hơn, đàn ông miệng lưỡi còn hơn đàn bà." Nàng lẩm bẩm, rồi lại tự lắc đầu.

Nàng nhìn trước nhìn sau, dòng người lúc này đã đông nghịt xếp hàng dài ở phía sau.

Chung Tình nhìn dòng người vẫn từ phía sau đang tiến về mỗi lúc một đông.

Trên đường, kiệu, xe ngựa xếp thành hàng ở phía sau, kẻ nôn nóng vì chờ đợi, kẻ nhàn nhã thưởng thức phong cảnh, kẻ tán gẫu làm thơ, ...tất cả đều trở nên rất nhộn nhịp.

Lễ hội lớn như vậy mà nàng ở ngay sát cạnh còn không biết, hèn chi người dân trong trấn tranh thủ làm việc sáng tối để đi lễ hội cầu thần linh ban cho một mùa bội thu.

"Tuần phủ đại nhân tới..." Tiếng hô kéo dài chợt vang lên.

Mọi người đang ồn ào bỗng im bặt, người dân thấy quan lớn tới trở nên im lặng nhìn về kiệu lớn phía trước.

Chiếc kiệu màu đen tuyền rất giản dị nhưng lại toát ra một cỗ khí oa vệ, trang nghiêm. Người hầu cận nhanh nhẹn vén rèm xe, từ trong xe kiệu màu đen, một chiếc giày màu đen xuất hiện nhẹ nhàng đặt xuống đất, kế tiếp là đôi tay thon dài xuất hiện sau đó vị quan lớn mới lộ diện.

Trước mặt mọi người là một vị quan lớn, tuổi không quá ba mươi, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám mạo phạm. Trên người khoác bộ quan phục màu đen, vạt y phục có thêu họa tiết mây, cùng sóng nước màu thanh thiên, trước ngực được thêu chim hạc xen kẽ hoa màu đỏ, đai lưng màu đen làm bằng da, bọc một đoạn màu trắng, giữa đính một miếng ngọc hình vuông, xung quanh gắn sáu viên ngọc màu trắng hình quả trám.

Một số người lần đầu nhìn thấy tuần phủ đại nhân của thành Lâm Bình thì không khỏi cảm thán, nữ nhân thì si mê đem mộng đẹp giửi vào y. Y tướng mạo rất bảnh mã, chưa có thê thất, quan tước thuộc hàng chánh nhị phẩm, không những vậy y còn được ban tặng đất đai, phong tước, tước hiệu của y là Lâm Bình Nam.

Ánh nắng từ trên cao chiếu xuống quan phục khiến y càng trở nên nổi bật trước đám đông, viên ngọc đính trên mũ ô sa thỉnh thoảng chiếu ra tia sáng lạnh khi y cử động.

Nàng gãi cằm nhìn y, hình như nàng đã gặp qua một lần tuy rằng lúc đó có khác một chút nhưng khí chất, ánh mắt thì nàng không thể nhầm lẫn. Y nói gì đó với tên vệ úy, chỉ thấy tên vệ úy vâng dạ một hồi.

Y xoay người bước lên kiệu, y đến là để gieo mộng đẹp lên trái tim mềm yếu đầy mộng mơ của những thiếu nữ có tâm hồn mỏng manh, để rồi trái tim ấy trở nên si mê vọng tưởng.

Vệ úy tiến về phía nàng, cúi người chắp tay kính lễ: "Công tử, xin mời vào thành."

"Mời ta?" Nàng tự chỉ vào mũi mình hỏi, lạ ghê người ta mời đàng hoàng khiến nàng tưởng mình nghe nhầm.

"Tuần phủ đại nhân có lời mời, xin công tử đi theo tiểu nhân." Vệ úy vẫn giữ thái độ cung kính.

Hành động này khiến cho bao nhiêu người đều nhìn về phía nàng, bên tai nàng bỗng vang lên tiếng ù ù cạc cạc... đôi lúc nàng có chút hồ đồ thật nhưng không thể hồ đồ tới mức nhận vơ quen biết một vị quan lớn của triều đình.

"Công tử, xin mời!" Vệ úy nhẹ phất tay.

Bên kia một chiếc kiệu màu nâu nhạt đi tới, đây là chiếc kiệu đi sau kiệu của tuần phủ Lâm Bình. Bốn phu kiệu có thân hình lực lưỡng nhẹ nhàng hạ kiệu xuống trước mặt nàng.

"Công tử, mời người lên kiệu, tuần phủ đại nhân đang đợi người ở phía trước."

"Thiếu gia mau lên kiệu." Chung Tình bèn đẩy nhẹ nàng vào kiệu, đắc tội với ai cũng được chứ đừng đắc tội với quan lớn.

Đợi nàng ổn định, phu kiệu bắt đầu khởi kiệu. Nàng chậc lưỡi, đột nhiên có vị tuần phủ từ trên trời rơi xuống đối xử tốt với mình lại còn cho kiệu tới đón, nàng rất cao hứng khi không bị đứng xếp hàng kiểm tra.

Nàng vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ ra đã gặp người này ở đâu, tuy rằng nàng hay quên những chuyện vặt vãnh, nhưng những người nàng từng tiếp xúc qua một lần lại rất nhớ dai.

Quen biết hay không lúc nữa gặp rồi sẽ biết vì vậy nàng không suy nghĩ mà vén rèm cửa sổ ra nhìn cảnh vật bên ngoài.

Bên ngoài những gian hàng bày bán la liệt ở hai bên vỉ hè nào là kẹo, thịt xiên nướng, mặt nạ, trang sức... tất cả các mặt hàng đều được bày ra bán rất phong phú, đa dạng. Dân chúng, khách nhân, thương nhân... qua lại trên phố, một vài thương nhân đang trao đổi hàng hóa hoặc là bàn chuyện làm ăn, lễ hội lớn như vậy rất có lợi cho việc buôn bán. Nàng lại tiếc, sớm biết có ngày này thì tìm một miếng đất cùng Dương Liễu mở cửa buôn bán, còn gì vui hơn khi tiền cứ thế trôi vào túi, càng nghĩ càng tiếc, tiếc muốn đứt từng khúc ruột khi thấy người ta cứ nườm nượp đi vào đi ra ở các tửu lâu khách điếm...

"Y Dooc ơi là Y Dooc bằng này lâu ta mới biết nơi đây thật hưng thịnh, vậy mà bấy lâu ta cứ nằm bẹp dí ở một xó." Nàng thở dài than trách bản thân.

Từ trấn Tịnh Thủy tới Y Dooc phải đi mất một chặng đường dài, đường đi lại khó khăn nên ít người qua lại. Thỉnh thoảng một vài người dân tộc thiểu số ở vùng phụ cận Tịnh Thủy tới trấn để đổi vài thứ linh tinh. Tịnh Thủy là một trấn nhỏ cũng không phải thuộc diện nghèo, giao thông đi lại với các tỉnh, trấn, thôn khác còn quá khó khăn, lại nằm ở trong thung lũng, xung quanh có bảy ngọn đồi cao lớn vây quanh dường như cô lập với bên ngoài. Người dân trong trấn ít tiếp xúc với bên ngoài nên họ được đức tính chất phát thật thà, nhân hậu và tốt bụng...

Ngồi trên kiệu được bốn người khênh, cảm giác này thực sự rất sung sướng, nàng nhắm mắt hưởng thụ sự ưu đãi đặc biệt như những vị thiên kim của thời xưa, đang thả mộng đẹp kiệu chợt hạ xuống khiến nàng mất thăng bằng, một giọng nói vang lên.

"Công tử, đã tới nơi rồi mời xuống kiệu."

Nàng vén rèm kiệu, từ trên kiệu nhảy xuống. Phủi tay, ngẩng đầu nhìn, trước mắt nàng đề hai chữ Lâm Bình Phủ, nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ. Trước cổng có hai con sư tử đá ngồi canh gác, cổng gỗ sơn màu đỏ, hai tay nắm có hình đầu kỳ lân.

Tuần phủ Lâm Bình Nam , đặt chân xuống kiệu lính canh trước cổng khom người thi lễ, y xoay người nhìn nàng.

"Nguyệt tiểu thư, xin mời!"

Nàng đang bước đi suýt chút nữa bị ngã vì chân nọ đá vào chân kia, may mắn Chung Tình kịp thời đỡ. Đôi mắt nàng mở to nhìn y, nàng không quen không biết y vậy mà y lại biết nàng.

"Tại hạ là Nguyễn Khiêm Vũ từng gặp qua tiểu thư." Y chắp tay thành lễ.

Y là quan lớn đối với nàng lại tỏ ra tôn kính, bình thường y phải ngông cuồng mới đúng, chí ít cũng phải xưng bổn quan nhưng đằng nay y lại tự mình hạ thấp thân phận xưng hô với nàng bằng "tại hạ" một cách khiêm nhường.

Nàng cũng học cách chắp tay thành lễ đáp lại: "Không dám... không dám... ta thất lễ, thất lễ rồi."

"Nguyệt tiểu thư, mời!" Y hướng tay vào bên trong phủ.

"Đại nhân mời!" Nàng cũng làm lại hệt như y.

Nàng chỉ là một thường dân áo vải làm sao dám thất lễ với y chứ, được y mời tới phủ không biết là phúc hay là họa. Y nhấc vạt áo bước qua ngưỡng cửa đi vào bên trong, theo sau vẫn là người hầu thân cận.

Nàng cũng nhấc chân bước vào, trước mắt là một cái sân thật rộng, trong sân không có một cây hoa hay cây cỏ chỉ có bức tường cao mấy chục thước. Phía trước có ba nha hoàn đang quét dọn sân, thấy y liền hành lễ sau đó lại tiếp tục công việc của mình.

Đi hết sân rộng lớn liền tới đại sảnh, trước đại sảnh có vài cây cảnh lúc này nhìn vào mới có sinh khí một chút. Lâm Bình Phủ được xây dựng theo hình chữ U, ở giữa là một hồ nước lớn, trong hồ có ngọn giả sơn cùng với hoa súng màu tím nở rộ. Xung quanh hồ được trồng rất nhiều kỳ hoa dị sắc và hương vị đủ loại...

Hành lang chạy dài thẳng tắp lát gạch màu xanh, có trụ cột và mái che, chính giữa là một tòa nhà có ba tầng gác và tầng trên cùng có chòi vọng lâu. Đứng trên chòi vọng lâu có thể bao quát được thành thị, mà còn nhìn thấy các vùng phụ cận.

Cột kèo, mái đình... được làm bằng gỗ quý, được trau chuốt, chạm trổ, mài dũa rất mỹ lệ và tinh xảo và được quét qua một lớp sơn son màu vàng chanh, cửa lớn được phủ bằng màn che lộng lẫy, ngoài dãy nhà chính ra còn có gian phía sau dành cho gia nô.

Trong phủ phần lớn gia nô đều là nam, nữ chỉ có mười năm người chuyên lo việc cơm nước giặt dũ, lau chùi dọn dẹp cho chủ nhân.

Đi khá lâu mà vẫn chưa tới nơi cần đến, khi nàng muốn lên tiếng thì Lâm Bình Nam dừng lại cất lời.

"Nguyệt tiểu thư tới nơi rồi." Y phất tay ra hiệu, người hầu đứng bên ngoài cửa liền lui xuống.

Lâm Bình Nam đẩy cửa đi vào, nàng ngước nhìn dòng chữ trước cửa đề "Cát Liêm Vân" nàng nhấc chân đi vào. Chung Tình đi theo liền bị người hầu chặn lại.

"Vị này xin dừng bước, ngươi không thể đi vào trong."

Chung Tình lùi lại, đứng bên ngoài cửa.

Bên ngoài trời nóng nực khó chịu, ngay sau khi đặt chân vào cửa không khí mát mẻ bao trùm hệt như sống trong điều hòa.

Bên trong căn phòng rộng lớn được bày biện rất đơn giản, trên tường có treo mấy bức tranh thư pháp, có cho đọc nàng cũng không hiểu nghĩa của nó.

Mùi thảo dược thoang thoảng trong phòng rất dễ chịu.

"Tham kiến cung chủ." Lâm Bình Nam nửa quỳ nửa ngồi xuống.

Nàng chú ý cách mà Lâm Bình Nam thỉnh an kẻ thần bí ở sau tấm bình phong được phủ bằng lụa đen. Tay phải Lâm Bình Nam đưa về phía trước lòng bàn tay hướng lên phía trên rồi từ từ thu lại gập ba ngón, ngón út, ngón không tên và ngón cái chỉ còn hai ngón; ngón trỏ và ngón giữa duỗi thẳng đặt lên vai trái. Còn tay trái đưa ra phía sau nắm lại, đầu hơi cúi, người hơi gập ở tư thế nửa quỳ nửa ngồi. Kiểu chào này rất mới lạ, độc đáo mà nàng từng biết đến.

Nàng không nghĩ thân phận cao quý như Lâm Bình Nam đây còn phải hạ thấp mình trước người ở sau tấm rèm đen kia, rốt cuộc người đó là nhân vật nào mà lợi hại như thế.

Nàng đang suy nghĩ tới vấn đề Lâm Bình Nam đưa nàng tới gặp kẻ lạ mặt kia là có mục đích gì? Lâm Bình Nam đứng dậy chắp tay cất tiếng.

"Cung chủ, người đã đưa tới."

Đã đưa tới, có nghĩa là y bắt nàng tới đây là có mục đích. Sau tấm màn che lay động, một cánh tay vén lên lộ ra dung nhan.

Nàng tiu nghỉu khi nhận ra người này, hắn không ai khách chính là Lam Vực Phong, và tuần phủ đại nhân đáng kính chính là tên áo đen dạo nọ tới đưa hắn đi.

Hắn vẫn vậy, một đầu tóc bạch kim tùy ý buông, tuấn nhan lạnh nhạt mà tà mị, phượng mâu hơi khép hờ lười biếng, giống như hắn mới vừa ngủ dậy. Môi đỏ hình cánh cung khẽ nhấc khi thấy khuôn mặt ỉu xìu của nàng, hắn nhìn y phục trên người nàng, khóe môi hơi nhấc lên sau đó hắn rời mắt nhìn đi hướng khác.

"Thấy ta ngươi cảm thấy mất hứng sao?" Hắn nhàn nhạt hỏi

"Ừ, thiệt tình mất hết cả hứng, trên đường tới đây ta đang nghĩ không biết nhân vật lớn nào đang muốn gặp ta không nghĩ lại là ngươi. Ế..."

Nàng đi tới bên, nâng cánh tay xoay hắn một vòng, ngó nghiêng nhìn khuôn mặt: "Không nghĩ ngươi dưỡng thương lại trở nên béo tốt như vậy? Tìm ta có việc gì không?"

Hắn không nói gì, đi đến bên bàn Lâm Bình Nam vội kéo ghế ra, hắn ngồi xuống. Lâm Bình Nam thân thủ thật nhanh nhẹ, không giống với bề ngoài vẻ nho nhã yếu đuối của một quan văn mà y chưng ra trước dân chúng.

Lâm Bình Nam rót trà ra hai chén, sau đó đứng phía sau hắn như một bức tượng. Nhìn vào y rất giống là hộ vệ đắc lực bên cạnh Vực Phong.

Nàng cũng đi tới bên rồi ngồi xuống đối diện hắn, tay chống vào cằm nhìn hắn chằm chằm.

Hắn kho khan, dùng tách trà đưa lên môi để che dấu sự mất tự nhiên, hắn vẫn không quen kiểu cách nhìn chằm chằm của nàng.

"Nhìn ta đã đủ chưa?" Hắn buông tách trà xuống, hỏi.

"Thực ra thì ta rất muốn biết, giữa ngươi và Lâm Bình phủ quan hệ như thế nào, tại sao phải hành lễ với ngươi, còn gọi ngươi là cung chủ nữa."

"Ngươi từng nghe qua Lam Môn Tuyệt Ảnh Sát bao giờ chưa?" Hắn nhìn nàng chậm rãi hỏi.

"Vừa được nghe." Nàng trả lời "Vậy ngươi hẳn là cung chủ."

Môi hắn hơi nhếch thay cho câu trả lời.

"Ngươi nói với ta điều này thì có lợi gì?" Hóa ra hắn là cung chủ, là một tên sát thủ máu lạnh vô tình, thảo nào ở hắn luôn toát ra sự lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần.

"Việc xây dựng tửu lâu của ngươi ta sẽ cho người trợ giúp." Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, thay vào đó là câu trả lời khác.

"Hả?" Nàng tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại một lần nữa "Là ngươi vừa nói gì?"

Hắn nâng chén trà đưa lên miệng uống, chậm rãi thưởng thức. Nhìn bộ dạng nhàn nhã của hắn khiến nàng khó chịu.

"Trà ngon, trà ngon." Hắn khẽ thổi hơi trà đang lan tỏa trên chén.

"Này, ngươi là cố ý điếc hay giải vờ điếc." Nàng gõ tay xuống bàn theo nhịp điệu.

Hắn liếc nhìn ngón tay trỏ đeo nhẫn rồng của nàng, chiếc nhẫn thật tinh xảo mỹ lệ... một món trang sức tìm kiếm khắp thiên hạ không ai có. Thấy hắn nhìn vào nhẫn, nàng cũng đưa mắt nhìn xuống theo.

"Có gì khác không?" Nàng dừng gõ tay xuống bàn, nhấc cao ngón trỏ.

"Có thể cho ta xem qua không?"

Nàng chậm rãi tháo ra, ngón trỏ đeo nhẫn in hình rồng trên ngón tay trỏ màu trắng, thường thì những người do đeo nhẫn quá lâu mới để lại dấu vết. Nàng đặt xuống bàn đẩy nhẹ về phía hắn.

Hắn cầm lên, xem đi xem lại rất kĩ, khi nhìn thấy dòng chữ Long Thiên Kim nhỏ xíu được khắc ở bên trong nhẫn thì không khỏi nhíu mày.

"Long Thiên Kim." Môi hắn khẽ đọc.

Có gì lạ chứ, Long Thiên Kim là tập đoàn đá quý nổi tiếng khắp nước.

Trong một lần cha đi rừng đốn củi bị trượt chân xuống khe núi và cha nhặt được thỏi vàng vụn to gần bằng ngón tay cái, cha đem tới hiệu vàng Long Thiên Kim.

Một người thợ kim hoàn nổi tiếng làm trong nghề bao nhiêu năm qua ông rất thành thạo về mặt hàng và giá trị cũng như tuổi tác của từng loại, ông khẳng định với cha của nàng, vàng mà cha đưa tới thực sự rất quý không dễ gì có, tuổi của vàng ông không thể khẳng định được.

Nàng rất thích chiếc nhẫn rồng, rồng được thợ kim hoàn làm rất công phu, tỉ mỉ, khéo léo đến từng chi tiết nhỏ nhất. Miệng rồng hơi há ngậm viên đá màu xanh lục bích, thân rồng có từng lớp vảy uốn lượn sao cho vừa khớp với ngón tay và không gây khó khăn trong sinh hoạt hàng ngày, vậy nên nhẫn được thiết kế theo kiểu rắn uốn lượn như rắn trườn đi.

Màu vàng càng đeo lâu càng bóng, lại có độ dẻo dai đến kinh ngạc, dưới ánh mặt trời chiếu xuống phát ra ánh hào quang yếu ớt. Lai lịch chiếc nhẫn của nàng là như vậy đấy.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.