Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi không đồng ý!

Phiên bản Dịch · 2382 chữ

Một luồng huyết khí tựa như thiên quân vạn mã vét sạch toàn bộ sông Minh Châu, khiến cho Minh Châu số hiệu Một bé nhỏ run lẩy bẩy.

Vù vù…

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, dưới sự dẫn dắt của chiến quân hạm, tầng mây như bị phá vỡ, tiếng động cơ của phi cơ ập đến như vũ bão.

Ước chừng một trăm chiếc phi cơ, xếp hàng thành một đội hình chỉnh tề, quanh quẩn ở trên không.

Ở bên trong những chiếc trực thăng đó chứa đầy quân nhân.

Bọn họ ai ai cũng mang theo những cây súng lạnh như băng, trên người họ mặc quân trang màu trắng đại diện cho bầu trời.

Cuối cùng là ở trên bờ.

Chẳng biết từ lúc nào, trên bờ đậu đầy những chiếc xe quân dụng bọc thép, còn có mười mấy chiếc xe tăng, tất cả tạo thành một đợt sóng sắt thép, mang theo sức mạnh áp đảo mọi thứ, chỉ cần đậu trên bờ đã khiến người ta lui cả trăm mét.

Từng người lính mặc quân trang màu xanh lá cây dồn dập nhảy xuống xe, xếp thành một đội hình, mặt ai cũng sắc bén như đao vừa rút khỏi vỏ, khí thế ngút trời.

Sau khi ba đội hình hải quân, lục quân, không quân hoàn chỉnh, ở mỗi đội hình có mười vị binh trưởng đứng ra khỏi hàng. Khuôn mặt của họ nghiêm túc nhìn về người đàn ông phía dưới, đồng loạt nói: "Chuẩn bị, khởi động không xạ kích."

Mệnh lệnh vừa chấm dứt, năm mươi chiếc chiến hạm, trăm chiếc phi cơ, năm mươi chiếc xe bọc thép, hai mươi chiếc xe tăng đồng loạt hướng họng đại bác về phía bầu trời.

Đoàng đoàng đoàng.

Quân nhân của ba quân hải, lục, không cũng đều nhanh chóng nâng súng lên hướng bầu trời.

Hành động này khiến cho da đầu mọi người đều tê dại, cả người kích động, khiến cho tất cả mọi người không nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài!

"Long Chủ kết hôn, ba quân hải, lục, không, nổ súng ba phút, chúc mừng trời đất!"

Binh trưởng đứng đầu khàn cả giọng rống to.

"Nổ súng, nổ súng!"

Đoàng đoàng đoàng!

Nhất thời, vô số đạn đại bác xông thẳng lên trời, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Trong thoáng chốc, như trở lại thời đại mưa bom bão đạn đó.

Trong thoáng chốc, như nghe được tiếng gào thét xé trời.

Trong thoáng chốc, nhiệt huyết của tất cả mọi người đều sôi trào lên.

Ba phút sau, pháo súng tắt, pháo hoa đầy màu sắc bay rợp trời.

Giây phút tiếp theo, tất cả binh sĩ hạ súng và chào theo tiêu chuẩn nghi lễ quân đội.

Binh trưởng của ba đội hình hải, lục, không dẫn đầu hô lớn: "Chúc mừng Long Chủ!"

"Long Chủ!"

"Long Chủ!"

Thanh âm kiên cường sóng sau cao hơn sóng trước, tạo thành tiếng vọng, thật lâu sau đó vẫn chưa tiêu tan.

Giữa những tiếng la vang dội đó, Lâm Minh Tuyết mắt ửng đỏ, giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy khi nhìn vào bóng dáng đó.

"Những thứ này, đều là anh làm vì em phải không?"

"Ba ba!"

Đường Tiểu Lý cũng lập tức chạy tới.

Đường Hải ôm lấy nhóc con, rồi sau đó chậm rãi xoay người.

Vụt!

Lúc này, một tia sáng chói mắt cũng đập vào thân thể của Đường Hải.

Tuy nhiên, do khoảng cách xa nên mọi người hoàn toàn không thấy được diện mạo của chú rể.

Giờ phút này, ở trong mắt Lâm Minh Tuyết, dáng người của Đường Hải to lớn hơn bình thường rất nhiều, ánh mắt cũng sâu hơn rất nhiều.

Anh mặc một bộ quân phục, chân đi ủng đen, trên ngực đeo những tấm huy chương danh dự quốc gia bằng vàng dày đặc, gật đầu với một nụ cười dịu dàng.

"Anh đã từng nói, anh sẽ cho em một đám cưới không bao giờ quên. Năm năm trước, lẽ ra anh nên cưới em. Bây giờ đã muộn năm năm, mong em tha thứ cho anh."

Cùng lúc với lời nỉ non nhẹ nhàng đó, Đường Hải quỳ một chân xuống đất, trong tay cầm một chiếc hộp ngọc tuyệt đẹp.

Mở hộp ngọc ra là một viên kim cương màu máu sáng lấp lánh.

"Là nước mắt của thần Vệ nữ!"

Trong sảnh tiệc, tất cả mọi người đều cảm thán.

Đường Hải quỳ xuống trước mặt Lâm Minh Tuyết, nhìn chằm chằm đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt cô, trầm giọng nói: "Minh Tuyết, gả cho anh đi."

Bùm bùm bùm…

Pháo hoa bất tận kéo dài khắp thành phố.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, vô số pháo hoa nở rộ ở điểm cao nhất, kết hợp với nhau tạo thành tên của một người phụ nữ.

Lâm Minh Tuyết.

Ồ!

Ngay lập tức, toàn cảnh đám cưới sôi sục, háo hức muốn nhìn thấy mặt chú rể.

Đáng tiếc, sân khấu quá cao quá xa, không ai thấy rõ được.

"Pháo hoa khắp thành phố, cộng thêm chiếc nhẫn kim cương nước mắt của thần Vệ nữ tiền tỷ, lãng mạn quá phải không?"

Một ít phu nhân danh viện nổ đom đóm mắt, cực kỳ hâm mộ.

Chỉ riêng giọt nước mắt của thần Vệ nữ giá trị một tỷ thôi cũng đủ chiếm được trái tim của tất cả khán giả nữ ở đây rồi.

Bao gồm cả Lâm Thái Vi.

Đôi mắt cô ta nhìn bóng người trên khán đài gần như tan chảy, cô ta bắt đầu ảo tưởng, nếu như cô dâu kia là mình thì tốt biết bao?

Chưa kể, còn có ba binh chủng hải quân, lục quân và không quân đến chúc phúc.

Lâm Trấn Hoành nhìn lên trên, tự lẩm bẩm: "Xem ra, người giám đốc Lâm gả có xuất thân quân ngũ..."

Kinh động ba quân hải lục không, đây cũng không phải là điều mà người bình thường có thể làm được...

Tống Thiên Sơn chau mày, rõ ràng cũng chú ý tới điểm này, nhưng rất nhanh sau đó, trong mắt anh ta thoáng qua nét dữ tợn.

Ở Minh Châu, nhà họ Tống chưa từng sợ ai.

Ở một góc xó xỉnh nào đó trong Minh Châu số hiệu Một, nơi ánh đèn cũng không chiếu tới được có một người phụ nữ dáng người yểu điệu đang đứng đó.

Cô ta mặc bộ đồ bó sát màu đen, tựa như hòa làm một thể với bóng tối xung quanh, nếu như không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được.

Lúc này, cô ta cũng nhìn người đàn ông trên đài quan sát với ánh mắt phức tạp, cô ta nhẹ lau một giọt nước mắt trên mắt.

Tâm nguyện của thiếu chủ cuối cùng cũng được thực hiện.

...

Đùng đùng…

Pháo hoa kéo dài một hồi lâu, Đường Hải vẫn đang quỳ một chân bên cạnh Lâm Minh Tuyết.

Một phút.

Hai phút.

Lâm Minh Tuyết vẫn không nói lời nào.

Chẳng qua là mặt cô đã sớm phủ đầy nước mắt, ngay cả lớp trang điểm cũng khóc trôi.

"Mẹ, gả cho ba đi."

Nhóc con ở một bên miệng cười toe toét, liên tục vỗ tay.

Lâm Minh Tuyết khóc lê hoa đái vũ, đây là đám cưới trong mơ của cô, bối cảnh đám cưới đủ sang trọng, đủ hoành tráng và đủ lớn.

Nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất trước mắt cô, người đàn ông mà cô vừa yêu vừa hận đã biến mất năm năm, ánh mắt của Lâm Minh Tuyết tràn đầy phức tạp.

Có mừng rỡ, có cảm động, còn có… kháng cự.

Cô lắc đầu từ chối: "Thật xin lỗi."

"..."

Pháo hoa vẫn đang được phóng lên, phi cơ vẫn đang bay lượn, nhưng bầu không khí của khán đài đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Biểu cảm của Đường Hải hơi cứng lại, sau đó trở nên thất vọng, đặt giọt nước mắt của thần Vệ nữ trên tay xuống: "Tại sao?"

Lúc này, toàn thân anh lạnh toát, như rơi vào động băng.

Đứa nhỏ cũng có vẻ sững sờ, ngơ ngác nhìn Lâm Minh Tuyết rồi đột nhiên bật khóc.

"Mẹ không cần ba, mẹ cũng sẽ không cần Tiểu Lý. . ."

Nghe vậy, Lâm Minh Tuyết lập tức luống cuống, bế Đường Tiểu Lý, cũng nâng Đường Hải đứng dậy, có chút áy náy giải thích: "Đừng hiểu lầm, chỉ là em còn chưa chuẩn bị xong, quá đột ngột..."

"Hiện tại đối với em thì anh vẫn còn rất xa lạ, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi."

Đường Hải nghe vậy lập tức đứng dậy, nắm lấy tay của Lâm Minh Tuyết: "Được, bọn anh đợi em."

Vẻ mặt Lâm Minh Tuyết có chút mất tự nhiên, nhưng từ ánh mắt của những người phía dưới đài thì màn cầu hôn này đã thành công.

Nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm động, người của tất cả gia tộc đều đang dùng hết sức bình sinh vỗ tay.

Không khó đoán rằng sau khi danh tính của cô dâu được phơi bày, thị trường kinh doanh trong tương lai của tập đoàn Lệ Tinh sẽ rộng lớn hơn.

"Tôi không đồng ý!"

Đột nhiên, một giọng nói âm trầm phát ra từ trong hội trường đám cưới.

Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, ánh mắt họ nhìn về phía Tống Thiên Sơn.

Những lời này trầm thấp mà có lực, hai mẹ con Lâm Thái Vi đang ngồi cùng một bàn cũng sợ hết hồn.

Người của những gia tộc khác thấy vậy cũng nhớ ra cái gì đó, vội vàng trấn an.

"Tống thiếu gia, trên đời này thiếu gì cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa chứ?"

"Đúng vậy, Tống thiếu gia, với điều kiện của ngài thì dạng phụ nữ gì mà không tìm được, Lâm tiểu thư cũng đã lập gia đình..."

Tống Thiên Sơn, Tống đại thiếu chỉ yêu Lâm Minh Tuyết, đây là bí mật mà mọi người đều biết, nhưng mà Tổng Giám đốc Lâm lại đột nhiên kết hôn mà không thông báo trước, làm cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp.

"Tất cả im miệng cho tôi!"

Tống Thiên Sơn sắc mặt u ám, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm hai người Đường Hải trên khán đài, có chút oán hận hét lớn: "Lâm Minh Tuyết, em được lắm, vì để thoát khỏi tôi mà em làm ra một đám cưới giả. Hiện trường lớn như vậy hẳn tốn nhiều tiền lắm đúng không?"

Cuộc hôn lễ này chẳng có chút báo trước nào, nếu nói bên trong không có mờ ám thì Tống Thiên Sơn không tin.

Với tiềm lực tài chính và vật lực của Lâm Minh Tuyết, không khó để làm giả một hiện trường lớn như vậy.

Cô sẽ giao du với nhà giàu nhất ở Minh Châu để mua viên kim cương nước mắt của thần Vệ nữ kia, còn chú rể này chẳng qua là tùy tiện tìm cho nên mới không dám lộ mặt.

Mọi thứ chỉ để bù đắp cho một lời nói dối mà cô nói, đó là, người đàn ông đã cướp đi sự trong trắng của cô năm năm trước đã trở lại......

Nghĩ đến đây, trán Tống Thiên Sơn nổi lên gân xanh, trong lòng bừng bừng lửa giận.

"Được thôi, hôm nay em muốn kết hôn, nhưng tôi nhất định cứ không cho em kết hôn đấy!"

"Đập cho tôi!"

Rầm rầm rầm!

Ngay khi Tống Thiên Sơn vừa dứt lời, một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen được đào tạo bài bản đột nhiên từ trên tàu du lịch xông vào.

"Tôi xem ai dám!"

Quản lý Triệu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng trầm xuống.

Trước khi người của Tống Thiên Sơn kịp ra tay, bộ phận an ninh của Minh Châu số hiệu Một đã đến.

Hai bên đang ở thế bế tắc.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Lâm Minh Tuyết, người vẫn ở trên đài quan sát, nhận thấy sự hỗn loạn ở nơi tổ chức lễ cưới thì lập tức cau mày.

"Có người gây chuyện." Sắc mặt của Đường Hải vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Vậy còn không mau báo cảnh sát?" Lâm Minh Tuyết có chút nóng nảy.

"Không vội, em đưa Tiểu Lý trở về phòng đi."

Ánh mắt của Đường Hải nhu hòa nhìn Lâm Minh Tuyết, nói: "Để anh giải quyết."

Chẳng biết tại sao Lâm Minh Tuyết lại cảm nhận được cảm giác an toàn trên người người đàn ông được coi như xa lạ này, nhưng cô vẫn lo lắng hỏi: "Thật sự không có chuyện gì sao?"

"Không sao."

Đường Hải lạnh lùng liếc nhìn bóng dáng Tống Thiên Sơn ở phía dưới, đột nhiên hỏi: "Anh ta là người luôn làm phiền em à?"

Lâm Minh Tuyết chần chờ một chút rồi gật đầu một cái.

"Được."

Đường Hải đưa mắt nhìn mẹ con Lâm Minh Tuyết rời đi, sau đó anh đi ra khỏi khán đài từ cửa sau.

Trước đó Đường Hải mặc quân trang, đeo đầy huy chương, sau khi anh ra ngoài lập tức đổi một bộ tây trang màu đen nhìn cực kỳ lạnh lùng.

Đám cưới kết thúc, vậy là đến lượt đòi nợ...

Sau lưng anh là Phượng Hoàng vẫn đang mặc một bộ đồ da bó sát, đã sẵn sàng chờ đợi và cúi đầu kính cẩn với Đường Hải.

"Thiếu chủ, anh có muốn tôi..."

"Dùng dao chặt trâu chém chết gà?"

Đường Hải cười nhạt nói: "Gọi Thiết Trụ tới là được."

"Vâng."

Phượng Hoàng đáp một tiếng, nhanh chóng biến mất.

Cuộc trò chuyện giữa hai người nếu bị người thứ ba nghe thấy nhất định sẽ gây ra sóng gió rất lớn.

Thiết Trụ không phải ai khác, chính là người đứng đầu Minh Châu...

Bạn đang đọc Long Chủ của Phong Tình Do Ta
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KV27
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.