Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến nhà tôi

Phiên bản Dịch · 1760 chữ

Ánh mắt cô vẫn luôn đặt ở trên màn hình, không biết vì sao mà giờ phút này, trong lòng Lâm Minh Tuyết cảm thấy khẩn trương không nói nên lời.

Những lời này chứa đựng tình cảm chân thành của Đường Hải, nhưng một câu như vậy lại khiến mọi người trào phúng dồn dập.

“Tôi không nghe lầm đấy chứ, đang kể chuyện cũ? Cậu nghĩ chỗ này là nơi để kể chuyện à?”

“Chẳng lẽ cậu muốn chơi trò tình cảm, kể chuyện cho bộ trưởng Điền khóc lên? Ha ha ha…”

“Từ lúc nào mà nhà họ Lâm lưu lạc tới mức phải giả đáng thương để tranh thủ sự đồng tình thế này?”

Các doanh nhân cười ngã ngửa, Tôn Thanh cười đến mức chảy cả nước mắt, đập bộp bộp xuống bàn: “Không được, cười chết tôi rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người ở kể chuyện xưa trên chỗ đấu thầu.”

“Tên rác rưởi mất mặt xấu hổ này!”

Nghe thấy lời châm chọc ở khắp mọi nơi tràn tới, Lâm Thải Vi tức đến mức sắc mặt trở nên xanh tím, mặt mũi nhà họ Lâm bị anh làm mất hết rồi.

Tuy sắc mặt của Chu Mỹ Vân cũng không dễ nhìn nhưng nói như thế nào thì mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.

“Càn quấy, thật sự là càn quấy!”

Sắc mặt bộ trưởng Điền xanh mét: “Tràng đấu thầu đang tốt đẹp, bị cậu làm càn thành tối tăm rối loạn.”

Nếu bị tổng giám đốc Lâm là xong rồi.

Có người châm chọc, có người tức giận, cũng có người vui sướng khi thấy người gặp họa.

Chỉ có biểu cảm của Đường Hải vẫn bình tĩnh như trước.

Bởi vì anh biết, cô... Nhất định đang nhìn.

“Năm năm trước, bởi vì các loại nguyên nhân, anh ta đã làm tổn thương một người phụ nữ lương thiện trước giờ không quen biết, hại cô phải chịu số mệnh bi thảm đáng lẽ cô không nên chịu, trong lòng anh ta thấy áy náy, thề nếu một ngày còn có thể gặp lại, chắc chắn anh ta sẽ dùng hết quãng đời còn lại để đối xử thật tốt với cô.”

“Nhưng bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, thế giới to lớn, nếu muốn gặp lại lần nữa đâu dễ như vậy? Chuyện này cũng trở thành bệnh trong lòng của anh ta, thậm chí anh ta suy nghĩ, có phải sẽ không còn cơ hội nào để nói hết ra những lời trong lòng? Anh ta không hiểu, rõ ràng là chính mình phạm sai lầm, tại sao phải cần một người phụ nữ không liên quan gánh vác. Năm năm này anh ta vẫn luôn nói với chính mình, sẽ có một ngày, một thời gian thích hợp, một địa điểm thích hợp, một...người thích hợp như vậy!”

“Năm năm sau, anh ta lui thân trở lại, cũng tìm được cô gái kia, chỉ là anh ta ngoài ý muốn phát hiện, cô ấy đã sinh một đứa con cho anh ta.”

Nói đến chỗ này, Đường Hải không thể bình tĩnh nữa, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy.

“Cô ấy không lấy họ cho đứa bé, là bởi vì hy vọng người chồng không xứng chức kia một ngày nào đó có thể trở về, có thể gánh vác lên trách nhiệm của người đàn ông, đứa bé giống như thiên thần, không thể không có bố.”

“Cho tới bây giờ, anh ta mới hiểu được, người phụ nữ đã từng bị anh làm tổn thương vĩ đại đến nhường nào, anh thiếu nợ cô, đời này cũng không trả hết.”

“Ở chỗ này, tôi muốn thay người chồng khốn nạn không xứng chức kia nói một tiếng, thật sự xin lỗi!”

Sau đó, Đường Hải cúi đầu thật sâu với màn ảnh, giọng nói run rẩy: “Thật sự rất xin lỗi, khiến hai người chịu khổ rồi!”

Không ai chú ý đến vào lúc Đường Hải khom lưng, một giọt nước mắt trong suốt cũng theo đó mà lăn xuống.

Hội trường trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn nhau.

Lâm Thải Vi cũng mở to hai mắt: “Tại sao tôi lại cảm thấy… Câu chuyện này giống như là nói anh ta vậy?”

“Không thể nào, không có người phụ nào tự nguyện sinh con cho tên rác rưởi này được.” Chu Mỹ Vân khinh thường.

“Đối với cô ấy, đứa bé chính là thiên thần trong sinh mệnh, mà đối với người chồng khốn nạn kia, cô và đứa con của cô đều là thiên thần sinh mệnh trong sinh mệnh anh ta.”

Đường Hải tiếp tục nói: “Anh ta sẽ dùng tất cả để bảo vệ hai người, cho dù có phải… trả giá bằng tính mạng mình!”

Rầm!

Trong phòng tổng giám đốc, Lâm Minh Tuyết run rẩy tắt máy tính bàn, cúi đầu, đôi tay dùng sức kéo mạnh tóc của mình.

Rõ ràng đã khóc đến không thành tiếng nhưng vẫn còn bướng bỉnh chịu đựng không khóc hẳn ra.

“Khốn nạn! Đồ khốn nạn!” Đồng thời, trong miệng cô không ngừng chửi mắng.

Năm năm trước cô mới có hai mươi hai tuổi thôi!

Vậy mà trời xui đất khiến thế nào bị bắt cóc chung với Đường Hải, mất đi trinh tiết.

Đêm đó đúng là thời gian tốt nhất để thụ thai của cô, quả nhiên cô phát hiện chính mình mang thai.

Ai cũng không biết khi đó cô khủng hoảng đến mức nào, nàng muốn phá thai nhưng rồi lại không đành lòng.

Lúc ấy đúng là lúc công ty đi vào quỹ đạo, cũng là thời gian đen tối nhất của cô.

Cô giật mình tỉnh dậy từ trong mơ vô số lần, nửa đêm lén rơi nước mắt vô số lần, ngay cả lúc mang thai đi làm cũng té xỉu không phải một lần.

Đứa bé là thiên thần của cô, là tất cả những gì cô có.

Chuyện xưa phía sau của phẩm mới ‘thiên thần’ đại biểu cho con gái của Lâm Minh Tuyết, Đường Tiểu Lý.

Trong hội trường đấu thầu, Điền Vũ hừ lạnh một cái: “Nói xong chưa?”

“Nói xong rồi.” Đường Hải lấy lại bình tĩnh.

“Vậy sao còn chưa cút?” Điền Vũ hét lớn.

Các doanh nhân cũng lấy lại tinh thần, bỏ đá xuống giếng.

“Chuyện xưa rất tốt, tôi cảm thấy cậu có thể đến bên đường giả vờ đáng thương, chắc chắn kiếm ra tiền!”

“Muốn giả vờ đáng thương để được đồng tình, thật không biết cậu ta lớn lên thế nào, đúng là thằng ngu.”

“…”

Ở trong tiếng châm chọc ngập trời, Đường Hải từ từ xuống đài.

“Mặt mũi ném hết sạch rồi.”

Sắc mặt Lâm Thải Vi khó coi, nhà họ Lâm đã tạo nên lịch sử, xí nghiệp đầu tiên kể chuyện xưa ở hội trường đấu thầu, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành trò cười ở khắp Minh Ngọc.

Lúc này, Tôn Thanh đi tới, tiếp tục cười to: “Tôi nói này bà Chu, bà nghĩ như thế nào mà để tên rác rưởi này lên đài thế? Chẳng lẽ vốn dĩ bà đã biết không thể nào đấu thầu thành công cho nên bất chấp tất cả?”

Sắc mặt Chu Mỹ Vân đen như đáy nồi, trừng mắt thật mạnh về phía Đường Hải, trong giây phút đó cũng có chút hối hận vì đã để Đường Hải lên đài.

Bà ta vốn tưởng rằng, nhiều nhất Đường Hải cũng chỉ nói một số phương án thiết kế vớ vẩn, không ngờ rằng anh vốn không quyết định nói những thứ đó, thẳng thừng nói về chuyện xưa.

“Các vị doanh nhân, đấu thầu hôm nay kết thúc.”

Bộ trưởng Điền một lần nữa đi lên đài, tuyên bố: “Phương án của mọi người đều rất dùng tâm, chúng ta đều nhìn thấy, đương nhiên ngoại trừ một nhà.”

Cả hội trường cười vang.

Một nhà này ngoài nhà họ Lâm còn có thể là ai?

“Trong lòng tôi đã có hồ sơ danh sách người được chọn, lát nữa tôi sẽ đóng dấu thành một tập mời tổng giám đốc Lâm xem qua, hai giờ chiều ngày mai, tổng giám đốc Lâm sẽ tuyên bố đối tác cuối cùng được chọn.”

Đấu thầu kết thúc, các doanh nhân đi ra khỏi hội trường.

Đường Hải cũng chuẩn bị rời khỏi nhưng mới vừa bước ra khỏi cửa Cao ốc Quốc tế đã bị Lâm Thải Vi gọi lại.

“Đường Hải, anh đứng lại đó cho tôi!”

Đường Hải dừng chân, quay đầu lại nhìn: “Còn có việc gì à?”

“Anh nói nhẹ nhàng thật đấy.”

Lâm Thải Vi tức giận, cười lạnh một tiếng: “Nhìn xem chuyện tốt mà anh đã làm đi, lần này nhà họ Lâm đấu thầu thất bại là do lỗi của anh, chắc chắn tôi sẽ nói toàn bộ chuyện này cho bố biết, anh là tội đồ của gia tộc!”

Đường Hải nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Tùy mấy người.”

“Anh!”

Phản ứng của Đường Hải làm Lâm Thải Vi nghẹn trong cổ họng.

“Thải Vi, đừng để ý đến anh ta nữa, anh ta đã bị đuổi ra khỏi nhà.” Chu Mỹ Vân lạnh lùng nhìn Đường Hải một cái, kéo Lâm Thải Vi ngồi lên một chiếc xe rồi chạy đi.

Vút.

Chiếc xe lao nhanh qua làm bốc lên hàng đống bụi đất, Đường Hải lập tức lùi về phía sau vài bước.

Bóng đêm dần buông, gió thổi qua cũng lạnh hơn hẳn.

Đường Hải đang định cản một chiếc xe để rời đi, cạch một tiếng, một chiếc xe dừng lại ở trước mặt anh.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng tuyệt đẹp.

Tuy rằng trước đó đã từng gặp qua nhưng được nhìn thêm lần nữa, Đường Hải vẫn cảm thấy choáng ngợp như lần đầu.

“Minh Tuyết?” Đường Hải kinh ngạc.

“Bố.”

Ghế sau lộ ra một cái đầu nho nhỏ đáng yêu, giọng nói ngọt ngào ngượng ngạo kêu Đường Hải một cách thân mật.

“Lên xe.” Lâm Minh Tuyết lạnh như băng nói.

“Đi đâu?” Trái tim Đường Hải đập thình thịch.

Chỉ thấy đôi môi đỏ của Lâm Minh Tuyết khẽ mở, nói ra ba cái chữ làm người ta muốn hướng tới.

“Nhà của tôi.”

Bạn đang đọc Long Chủ của Phong Tình Do Ta
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KV27
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.