Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành phố Long Vương

Phiên bản Dịch · 2012 chữ

Sân bay Minh Ngọc.

Đường Hải mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, bước xuống từ máy bay tư nhân.

Dáng người anh thẳng tắp, hai mắt sắc bén có hồn, chỉ có một thứ duy nhất không hoàn hảo, đó là sắc mặt tái nhợt như bị bệnh của anh.

Ầm!

Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen dài cùng với mấy chục chiếc xe quân đội chuyên dụng dừng lại trước mặt Đường Hải.

“Tập hợp!”

Mấy chục quân nhân dáng người khỏe mạnh, sắc mặt nghiêm nghị nhanh chóng xếp thành hai đội hình, tổng thời gian không đến ba giây.

“Kính chào!”

Tất cả quân nhân hướng mặt về phía Đường Hải, động tác thống nhất kính chào theo nghi thức của quân đội: “Chào Long chủ!”

Giọng nói to lớn vang dội, vọng lại trong sân bay to lớn này lâu dài không tiêu tan.

Với việc này, Đường Hải chỉ là bình tĩnh ung dung gật đầu, cũng kính chào một cái theo nghi thức của quân đội.

Lúc này, cửa xe của chiếc Rolls-Royce kia mở ra, một người phụ nữ quyến rũ mặc áo da màu đen bó sát người, đeo kính râm bước xuống.

Cô ấy tháo kính râm ra, để lộ một đôi mắt đỏ đậm giống như bị máu tươi nhuốm màu, lấp ló trong đó là hơi thở chết chóc của hàng nghìn hàng vạn quân.

Nhưng khi ở trước mặt Đường Hải, cô ấy lại ngoan ngoãn giống như một chú cừu con: “Thiếu chủ, đã tra được người kia.”

“Ừm.” Đường Hải lên tiếng, im lặng chờ người phụ nữ báo cáo.

Cô ấy họ Phượng tên Hoàng, là cái bóng của Đường Hải.

“Cô ấy tên là Lâm Minh Tuyết và đang làm việc ở cao ốc Quốc tế, bởi vì thông tin về thân phận cô ấy bị cố tình che giấu nên đến bây giờ chỉ biết được chừng ấy.”

Sắc mặt Phượng Hoàng hơi rét lạnh, thật cẩn thận nhìn thoáng qua Đường Hải, thấy anh không phản ứng gì mới yên tâm tiếp tục báo cáo.

“Một tháng trước ‘Quỷ quái’ từng dừng chân ở Minh Ngọc, sau đó lại ra khỏi lãnh thổ Hoa Châu, không rõ tung tích.”

“Một tuần trước Tống Ý Như của nhà họ Tống đã thu mua công ty Long Đằng của nhà họ Lâm, trở thành chủ tịch mới của công ty Long Đằng.”

“Xong.”

“Biết rồi.” Đường Hải gật đầu, đột nhiên ho khan.

Anh dùng tay lau đi lại thấy ho ra vệt máu.

“Thiếu chủ, có phải vết thương cũ lại tái phát rồi đúng không?”

Phượng Hoàng vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay, khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.

Trận chiến ở U Long, tuy thiếu chủ đã đánh lui kẻ địch nhưng chính mình cũng để lại bệnh không tiện nói.

“Không sao, đi thôi, đi đến nhà họ Lâm.”

Đường Hải vẫy tay, gọi chiếc Rolls-Royce kia đi đến.

Lên xe, Đường Hải không nói thêm gì nữa.

Phong cảnh hai bên đường nhanh chóng tụt lại phía sau, suy nghĩ của Đường Hải cũng bay xa dần.

Năm năm trước, vì giải quyết khủng hoảng kinh tế nhà họ Lâm, cũng vì muốn báo đáp ân thu nhận của gia chủ Lâm Trấn Hồng của nhà họ Lâm, anh đã ở rể nhà họ Tống, trở thành chồng của Tống Ý Như, viên ngọc quý của nhà họ Tống.

Không nghĩ tới, đây lại là âm mưu để Tống Ý Như đánh cắp bí mật thương nghiệp nhà họ Lâm.

Ngày lễ kết hôn, anh bị người ngoài ngược đãi.

Đánh đập, ép uống thuốc, bắt cóc, cuối cùng còn bị ném xuống biển rộng.

May mà số mạng của anh còn chưa hết, không chỉ tìm được đường sống trong chỗ chết mà còn gia nhập tổ chức bộ đội đặc chủng thần bí nhất của Hoa Châu, Long Tức.

Năm năm sống kiếp ngựa chiến, anh thay da đổi thịt.

Anh là chiến thần trong quân đội, là vua của Long Tức, bảo vệ Hoa Châu, làm kẻ xấu bốn phương phải khiếp sợ.

Năm năm sau, anh vinh quang xuất ngũ, ân oán năm đó cũng nên có kết quả rõ ràng.

Mặt khác, anh cũng không quên được người phụ nữ từng bị anh làm tổn thương kia.

Năm đó anh bị bắt cóc đến một kho hàng bị vứt đi cạnh bến tàu, bên cạnh còn có một người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp cũng bị trói tới.

Là cô cứu chính mình, đáng tiếc lúc ấy anh không còn tỉnh táo, ngay cả việc cô tên là gì, trông như thế nào cũng không biết.

Nhìn ánh mắt sâu thẳm, sắc mặt buồn bã của cậu chủ, Phượng Hoàng thở dài trong lòng.

So với việc chấm dứt ân oán năm đó, có lẽ cậu chủ càng để ý người phụ nữ tên Lâm Minh Tuyết kia hơn...

“Đã tới rồi thưa thiếu chủ.”

Phượng Hoàng dừng xe ở bên đường cạnh cửa một căn biệt thự ba tầng kiểu Trung Quốc.

“Ừ.”

Đường Hải gật đầu, không lập tức xuống xe mà lạnh nhạt nói với Phượng Hoàng: “Tiếp tục điều tra thêm tin tức của cô Lâm, tôi muốn nhìn thấy kết quả trước hoàng hôn.”

“Vâng thưa thiếu chủ.”

Sau khi xuống xe, Đường Hải đứng ngoài nhà họ Lâm, nhìn từng cái cây ngọn cỏ trong biệt thự ngẩn người.

Tất cả mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy.

“Không biết bây giờ Thái Vi thế nào rồi…”

Trước mắt anh xuất hiện một cô gái hoạt bát tràn đầy sức sống thanh xuân, trên mặt Đường Hải cũng hiện lên một nụ cười.

Không một có thể khiến Đường Hải lộ ra nụ cười đơn thuần như vậy, Thái Vi là một người.

Cô ta là con gái của Lâm Trấn Hồng, chơi với Đường Hải từ nhỏ đến lớn, nếu không có Tống Ý Như thì có lẽ bây giờ bọn họ đã kết hôn rồi.

Đường Hải dừng suy nghĩ, ấn chuông cửa.

Leng keng…

Không có người nào ra mở cửa.

Leng keng…

Đường Hải lại ấn một cái.

Vẫn không có ai tới mở cửa.

Chuyện này rất kỳ lạ, nhà họ Lâm không thể không có một ai chứ?

Đường Hải nhìn xung quanh, bên trong biệt thự không có một chút tiếng động gì, im lặng.

“Đến, đến đây...”

Cuối cùng cũng có người ra sau khi Đường Hải ấn chuông liên tục.

Một ông lão còng lưng, không ngừng ho khan định ra mở cửa.

“Bác Lương.” Đường Hải cười chào hỏi.

Ông ấy là quản gia nhà họ Lâm, trung thành và tận tâm tuyệt đối với Lâm Trấn Hồng.

“Cậu là...”

Động tác mở cửa của bác Lương đột nhiên ngừng lại, rồi sau đó không thể tưởng tượng được ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn khoảng mười giây, lúc này mới kích động nói: “Cậu là tiểu Hải!”

Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt ông lại cứng đờ, trở nên bi thương.

“Làm sao thế bác Lương?” Đường Hải quan tâm hỏi.

“Ai, cậu đã tới chậm rồi…”

Bác Lương thống khổ nói: “Ông chủ sợ là sắp không được rồi.”

Ầm.

Giống như một tia sét đánh xuống giữa trời quang, nụ cười trên mặt Đường Hải nháy mắt cứng đờ.

Ba giây sau, vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên dữ tợn, giống như một con dã thú chọn người mà cắn, lạnh lùng nói: “Bố đã xảy ra chuyện gì?”

Cơ thể Lâm Trấn Hồng vẫn luôn rất tốt, lúc này mới có năm năm ngắn ngủi, làm sao lại không được?

Lúc này, một người con gái mặc váy trắng, dáng người nổi bật, mái tóc dài đang kéo tay của một người đàn ông đẹp trai tuấn lãng, cả người toàn hàng hiệu cùng nhau đi tới: “Bác Lương, đây là ai?”

Đến khi ánh mắt nhìn về phía Đường Hải, sắc mặt cô ta thay đổi, giống như nhìn thấy quỷ lùi về phía sau một bước: “Anh, anh là… Đường Hải?”

“Thái Vi, đã lâu không gặp.”

Đường Hải lập tức thu lại sát khí trên người.

Cô ta chính là thanh mai trúc mã của Đường Hải, Lâm Thái Vi.

“Sao anh còn chưa chết.” Sắc mặt Lâm Thái Vi lúc đỏ lúc trắng.

“Việc này nói ra thì rất dài.”

Đường Hải không nghĩ nhiều, dù sao mình đã mất tích năm năm.

“Đường Hải…”

Ánh mắt thanh niên đẹp trai bên cạnh Lâm Thái Vi lóe lên một cái, dường như là nhớ ra cái gì.

Lúc sau, ánh mắt anh ta trở nên châm chọc: “Anh chính là tên vô dụng chạy khỏi hôn ước của cô Tống năm năm trước à, hóa ra vẫn còn sống.”

Năm đó hôn sự của hai nhà họ Tống, Lâm ồn ào đến cả thành phố đều biết, đến nay đây vẫn là chủ đề để mọi người say sưa nói về.

“Anh là?”

Lúc này Đường Hải mới chú ý thanh niên đẹp trai bên cạnh Lâm Thái Vi, nhíu mày.

“Tôi là bạn trai của Thái Vi, Trịnh Hạo.”

Thanh niên nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thái Vi, sự khiêu khích trong mắt không thèm che giấu: “Chính miệng Thái Vi nói với tôi, bởi vì anh nên nhà họ Lâm mới bị nhà họ Tống phá hủy. Hơn nữa truy nã của nhà họ Tống với anh còn chưa huỷ bỏ, vậy mà anh còn dám bò về Minh Ngọc, lá gan lớn thật đấy.”

Đường Hải trở nên im lặng, đột nhìn về phía Lâm Thái Vi bằng ánh mắt phức tạp: “Thái Vi, thật sự là vậy à?”

Lâm Thái Vi cắn chặt môi, sắc mặt không ngừng thay đổi.

Cuối cùng, cô ta không giãy giụa nữa, bình tĩnh nói với Đường Hải: “Nếu anh không chết thì tôi cũng không giấu nữa, tôi biết anh trở về vì cái gì, vì tôi, đúng không?”

Đôi mắt Lâm Thái Vi đột nhiên lóe lên sự chán ghét: “Anh nên bỏ cái tâm tư này đi, tôi không muốn bạn trai của tôi hiểu lầm cái gì, anh hại nhà tôi trở thành như vậy, tôi nghĩ đến anh đã cảm thấy ghê tởm.”

“Nhìn dáng vẻ của anh mà xem, cũng không biết năm năm này anh đang làm gì, không có xe, không có nhà, về sau người phụ nữ nào đồng ý kết hôn với anh?”

“Trịnh Hạo không giống vậy.”

Lâm Thái Vi chuyển giọng, còn chủ động ôm lấy cánh tay Trịnh Hạo: “Anh ấy nói rồi, sẽ trợ giúp nhà sản nghiệp của chúng tôi, anh ấy mới là chàng hoàng tử trong cuộc đời của tôi.”

“…”

Đường Hải chỉ nhẹ nhàng thở dài trước chuyện này.

Năm năm sống kiếp ngựa chiến, anh đã sớm coi nhẹ chuyện tình yêu nam nữ, càng quý trọng tình thân với Lâm Thái Vi.

Chỉ tiếc…

Cảnh còn người mất!

Ánh mắt Đường Hải trở nên thản nhiên, không nói chuyện với bọn họ nữa, lập tức bước vào phòng khách.

Anh muốn nhanh chóng đến xem bệnh tình của bố, đúng lúc nah hiểu một chút về trung y.

“Đứng lại, ai cho anh đi vào?”

Trịnh Hạo cười lạnh một tiếng, chuẩn bị bước lên kéo lại bả vai Đường Hải.

Tuy rằng Lâm Thái Vi không thích Đường Hải, nhưng bọn họ vẫn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nghĩ đến việc này, cả người Trịnh Hạo lại thấy không thoải mái.

Cho nên định dạy dỗ anh một chút…

Đột nhiên Đường Hải quay đầu lại, lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

Trịnh Hạo lập tức cảm thấy như rơi xuống hầm băng, sợ tới mức phịch một cái, ngã đặt mông xuống đất.

Bạn đang đọc Long Chủ của Phong Tình Do Ta
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KV27
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.