Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về tu tiên giới

Tiểu thuyết gốc · 1184 chữ

"A, đau quá."

Trương Quân lúc này cảm nhận xung quanh không gian tối đen, trên người toàn thân đau nhứt, như vừa mới chết đi sống lại.

Vừa rồi hắn nghe một giọng nói uy nghiêm, sau đó lại là một giọng nói khác, nghe như tiếng sư tỷ Nguyệt Cơ của hắn.

"Không thể nào, là mình bị ảo giac sao, sao có thể là sư tỷ được chứ."

Trương Quân lắc đầu xóa đi suy nghĩ này, nhưng trước mắt là cậu không thấy gì cả, toàn là màu đen.

"Chẳng lẽ mình chết rồi, đang ở trong truyền thuyết thời không dị biến."

"Quân nhi, Quân nhi con tỉnh rồi sao?".

Trương Quân kế bên nghe tiếng nói truyền đến, giống như là giọng nói của bà ngoại cậu, chẳng lẽ mình cũng hại bà ngoại chết rồi sao.

"Bà ngoại?".

Vân Như Hà thấy cháu mình không sao, liền thở phào nhẹ nhõm rồi nói:

"Không biết con xảy ra chuyện gì, đột nhiên hét to, xung quanh còn có sấm chớp bao bọc quanh người, làm chúng ta lo gần chết."

Cảnh tượng đó càng khiến nàng kinh hãi, ngay cả Nhất phẩm võ đạo như nàng, cũng không dám tới gần.

Trương Quân thầm kinh hãi, nếu như mình không chết, vậy chẳng phải bây giờ là cậu đã mù đi, như vậy chẳng khác nào bị phế đi

"Chẳng lẽ con..."

Vân Như Hà bên tai nói:

"Đúng thế, toàn thần con đều là vết thương, chính dì Lam Hoa của con đó băng bó toàn thân cho con, chỉ để lại mỗi miệng cùng mũi."

Vân Như Hà nhìn cháu mình bây giờ như là sát ướp, băng bó kín cả người, chỉ có cái miệng cùng mũi nhỏ nhô ra.

Cái này.

Trương Quân cảm nhận trong lời nói có ý cười cợt mình, nhưng cậu không có chứng cứ.

Trong lòng cậu thầm gào thét, làm cứ nghĩ là đã chết thêm lần nữa, đang lạc trôi ở một thời không nào đó.

"Bà ngoại có nghe trên trời tiếng nói gì không?".

Vân Như Hà nhìn đứa cháu mình như đứa tâm thần, chẳng lẽ tu luyện quá mức nên tẩu hỏa nhập ma, hay là cắn thuốc quá liều mới có chiến lực như thế.

Ở phàm tục, cũng không ít võ giả lợi dụng uống thuốc mà trở nên mạnh mẽ, nhưng đó chỉ là biện pháp tà đạo, tăng lên nhất thời.

"Không có, con chỉ là gào thét đau khổ sau đó ngất đi mà thôi."

Qua một lúc Vân Như Hà thấy cháu mình đã ổn liền rời đi, để lại Trương Quân một mình trong liều trại.

Qua cuộc nói chuyện này, cũng ẩn ẩn đoán ra mọi chuyện, chính là cậu đột phá Trúc Cơ xuất hiện tâm ma.

Chính vì trong lòng luôn có nỗi lo, một khi đột phá sẽ như sư tôn của mình, bị thiên lôi đánh đến nửa sống nửa chết.

Từ đó tâm ma liền chôn sâu ở trong nội tâm sợ hãi của cậu. Hôm nay đột phá nó liền thuận thế đi ra, quấy rồi cậu.

Nhưng MangeKyou Sharingan chính là có thể khám phá huyễn thuật, diệt trừ tâm ma. Mà muốn diệt trừ nó chính là huyễn hóa ra người mà cậu cho rằng có thể đánh bại "thiên kiếp", sư tỷ Nguyệt Cơ.

Chẳng trách lúc đó cậu lại nghe giọng nói của đại sư tỷ, còn tự thôi miên chính bản thân mình rằng đại sư tỷ giấu trong miếng ngọc bội đeo trên cổ.

Nhưng đúng như người xưa đã nói, tìm phú quý trong nguy hiểm, nhờ có lôi kiếp, bây giờ thân thể Trương Quân đã là Lôi thể, thuận thế đột phá tới Trúc Cơ.

Nhưng nếu không có Thanh Nha Lộ cũng đột phá tới tầng cao hơn, xuất hiện cánh hoa thứ ba, khiến tốc độ hồi phục của cậu càng thêm không hợp thói thường.

Thì bây giờ Trương Quân cũng bị lôi kiếp đánh cháy đen, chứ đừng nói tới là Lôi thể.

Trương Quân quyết định ngủ một giấc, nghe bà ngoại nói, cậu đã hôn mê hai ngày. Tam Đầu Xà vương cũng là bị đánh chết. Vạn Kiếm Trường Thành coi như yên bình, còn về Man Hoang chỗ sâu, bọn họ không dám tiến sâu vào thăm dò.

~~~

Hai tháng sau.

"Không ngờ lúc ra đảo lại dễ dàng như thế, chẳng trách lại sợ dị thú thành công vượt qua Vạn Kiếm Trường Thành."

Trương Quân vừa đi trên thuyền nhỏ vừa cảm khái. Lam Hoa khi biết ngoài ai thịt dị thú ra, muốn tới Nhất phẩm còn phải cần có thứ gọi là Võ vận, người luyện kiếm thì gọi là kiếm vận.

Nên ở lại hai tháng đạt tới Hợp Đạo đỉnh cao liền cùng Vân Vũ Hà, Trương Quân rời đảo trở về đại lục.

"Ài, đã bao nhiêu năm không trở về đại lục rồi."

Vân Như Hà nhớ lại ngày tháng còn trẻ, đang ở khu rừng rèn luyện thì phát hiện một thiếu niên trẻ trôi vào bờ.

Nàng thiện ý ra tay cứu giúp người, không ngờ lâu ngày nảy sinh tình cảm, nhưng thời thế chiến loạn. Thanh Minh kiếm thần chỉ có thể vì nàng tranh thủ hai mươi năm để ở bên người mình yêu.

Trương Quân thầm nghĩ bây giờ ông ngoại Lam Bố Y tóc đã bạc trắng, còn bà ngoại vẫn còn trẻ như thế, nếu người ngoài nhìn vào sẽ coi là trâu già gặm cỏ non, hoặc là ép buộc con gái nhà lành mất.

Nhưng cậu cũng yên tâm, có Nhất phẩm tọa trấn, thì sau này Lam gia sẽ yên ổn, cũng có thể giúp Trương Sơn cha của cậu gây dựng lại gia tộc.

Mấy tháng trước khi đi, cha cậu liền hỏi cậu là muốn em gái hay em trai.

Đi một ngày thì bọn họ trở về đại lục, không còn bị ngăn cản bởi cơn bão kia nữa.

Lam Hoa lúc này sắc mặt cũng không tốt, mấy tháng nay sống chung cùng đứa cháu này, cô cũng là thật ưa thích, cô nói:

"Cháu không về gặp mọi người sau, khó khăn lắm mới có thể mọi người cùng đoàn tụ với nhau."

Trương Quân nghĩ nghĩ cũng muốn ở lại, nhưng mà cậu không thể nhìn được cảnh người thân chia lìa, dù gì người thân ở thế giới này rất tốt với cậu.

"Nếu trở về rồi lại đi, như vậy mẹ con sẽ đau lòng hơn."

Vân Như Hà cùng Lam Hoa cũng là không nói gì, đứa cháu này dù sao cũng đã lớn, không còn trẻ nhỏ nữa, nó có tự đường đi của mình.

Trương Quân đi theo lối mòn lên núi dưới sự chỉ dẫn của miếng ngọc bội, cuối cùng vượt qua mê vụ, trở lại Thái Thượng tông.

"Tu tiên giới, bản đại gia về rồi đây."

Bạn đang đọc Lôi Thần Ở Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.