Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dù vong, tất không hối hận

Tiểu thuyết gốc · 1707 chữ

"Tháng 12, năm 2055"

Ánh sáng nhẹ của mặt trời trong một buổi chiều tà đang chiếu rọi xuống một thành phố rộng lớn nhưng đã đổ nát hoang tàn như thể đã bị phá hủy rất nhiều lần. Chúng hoang tàn đến mức, chẳng có bao nhiêu sinh vật sống trong đó.

Ở vùng ngoại ô thành phố ẩn hiện lên một lượng lớn thây ma, cùng một bóng đen cao nhưng gầy đang đi chuyển rất nhanh như thể đang chạy trốn một thứ gì đó, một thứ vô cùng kinh khủng đối với hắn ta

Cái bóng đen một tay cầm đao vừa chạy vừa chém rất nhanh, như trong tích tắc đã vung ra vô số nhát. Những con thây ma xui xẻo cản đường đều bị chém cho mất đầu, nhưng bọn thây ma cản đường cứ như được nghe hiệu lệnh của ai đó mà bu vào bóng đen đó như thiêu thân lao vào bóng đèn đang sáng.

“Phập.”

Một đao xuyên qua một con thây ma, máu chảy tun trào ra từ đầu con thây ma cản đường cuối cùng trước thành phố bỏ hoang đổ nát. Bóng đen hiện lên là một dị năng giả vô cùng mạnh mẽ, nhưng cho dù có mạnh mẽ đến thế nào thì đối với bọn thây ma vương cũng chỉ là một chiếc nỏ mạnh hết đà.

Con thây ma gục ngã trước mặt một người đàn ông trung niên trông hơi trẻ có mái tóc trắng, mặc một cái áo thun màu trắng đen nhưng đã rách rưới, chằng chịt vết thương, be bét máu, hắn đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Lăng Thiên Vũ, kẻ sống sót cuối cùng của Việt Hoa đang bước đi nhanh chóng. Sau lưng rải rác vô số xác thây ma chết chồng chất và cũng có một số lượng lớn thây ma đuổi theo.

Việt Hoa: Một đất nước hùng mạnh ở Châu Á trên Lam Tinh(một hành tinh song song với trái đất ở một vị diện cao hơn), tên cũ: Việt Nam; Năm 2025, do xung đột dữ dội mà xảy ra thế chiến thứ 3. Hoa Quốc muốn xâm chiếm đất nước Việt Nam, đứng trước tình cảnh đó một lãnh đạo vĩ đại đã chiến thắng và xâm chiếm lại Hoa Quốc và thành công vang dội

Chốc lát hắn đã chạy đến thành phố hoang tàn. Hắn ngước mắt lên nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc. Đôi mắt mở to hết cỡ, khó có thể tin được cảnh vật trước mắt

Trước mắt hắn một thi triều ào ạt tràn vào thành phố hoang tàn. Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, thầm nghĩ:

“Ha, Ta bị bao vây rồi.” Lăng Thiên Vũ cười nhạo bản thân hắn, tính đến mức nào cũng chỉ có con đường chết.

“…”

Trước thi triều , hắn bình tĩnh lấy từ trong túi quần ra tấm ảnh, khuôn mặt hiện lên một chút gợi buồn nhưng cũng chỉ là một chút. Hắn đã chịu đau đớn quá nhiều, nhiều đến mức mà hắn không còn cảm thấy được bất kỳ sự đau thương nào trong thâm tâm của hắn.

Trong bức ảnh một thanh niên điển trai cùng một cô thiếu nữ xinh đẹp đứng cạnh nhau, trông như một cặp trai tài gái sắc. Trong bức ảnh họ còn cười rất vui vẻ dù cho đó là ở trong ngày mạt thế tàn khốc. Nhìn bức ảnh hắn khẽ cười khổ, một tay vuốt cái mát tóc hơi dài của hắn lên.

“Em gái, chúng ta có vẻ sắp gặp lại rồi đấy”

Xem xong bức ảnh, hắn lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, cầm bật lửa đốt phần đầu của điếu thuốc rồi khẽ hút nhẹ.

Sau đó hắn đưa bức ảnh vào ngọn lửa, vứt sang bên cạnh, sau đó khuôn mặt lạnh lại nhìn sang cơn sóng zombie. Hắn cũng đang dần chấp nhận số mệnh của mình nhưng cho dù có chết cũng phải kéo theo cái đám thây ma này chết cùng.

“Cơn thi triều lớn cỡ này, chạy thì chẳng chạy kịp.” Lăng Thiên Vũ trong lòng than thở, nhìn thẳng vào đám zombie đang kêu gào trước mặt, ánh mắt sắc lạnh kèm kiên định.

Loại kết quả này hắn sớm đã cũng đoán được. Cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu rồi.

“Lùi cũng chết, tiến cũng chết. Liều vậy, chết thì chết thôi!” Lăng Thiên Vũ nắm chắc cây đao đã nhuốm đầy máu thây ma, trên thân đao dần bộc phát lên một loại hỏa diễm cường hóa mạnh mẽ. Bây giờ khí thế của Lăng Thiên Vũ như một ác ma đến từ địa ngục, tàn ác vô cùng.

Rồi hắn lao vào cơn thi triều trước mặt điên cuồng chém giết, vừa chém giết vừa cười. Trên trán lại ẩn hiện lên một dạng hình Vô cực đỏ sắc.

Lúc này ánh mắt hắn kiên định, số mệnh của hắn vốn nên kết thúc thì hắn sẽ kết thúc. Nếu như lúc này có người hỏi hắn có hối hận về quyết định của mình không, ánh mắt của hắn đã trả lời cho chính câu hỏi ấy.

“Thiên vũ!” Một thanh âm vang lên ngoài tay Lăng Thiên vũ, nhưng hắn ta không có ý định tỉnh dậy. Hắn đã rất mệt mỏi rồi.

“Lăng Thiên Vũ, dậy mau!” Thanh âm vang lên ngày càng lớn hơn, triệt để đem ý thức Lăng Thiên Vũ tỉnh dậy.

Trong lòng Lăng thiên Vũ ngơ ngác, thầm nghĩ

“Ta vẫn chưa chết à”

Lăng Thiên Vũ muốn mở mắt nhưng không tài nào mở được như thể có một tảng đá đè lên trên đôi mắt của hắn, lát sau hắn gắng gượng từ từ mở nhẹ đôi mắt. Trên trán đã bắt đầu nổi vài giọt mồ hôi lạnh

“Bốc.” Một viên phấn trắng bay thẳng vào đầu Lăng Thiên Vũ, khiến cậu ta tỉnh ngủ hơn đôi chút

“A” Lăng Thiên Vũ cảm thấy trên trán đau nhói lên cùng với một chút phấn trắng dính trên trán.

Hắn ngước nhìn, trước mắt hắn mơ hồ là một cô giáo trẻ trung xinh đẹp cũng rất quyến rũ đang rất giận dữ từ bục giảng đi về phía hắn. Hắn còn cảm nhận được có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn nhưng bất quá hắn cũng chả thèm để tâm đến.

“Em mau ra ngoài hành lang đứng cho tôi!” Cô giáo khoanh tay hét lớn như một con sư tử cái đang gào rú. Lăng Thiên Vũ ánh mắt vẫn còn hơi mê man, căn bản là chưa tỉnh ngủ hẳn.

Lăng Thiên Vũ từ từ đứng dậy mà ngước nhìn xung quanh, có chút kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn không phải vốn đã bỏ mình ở Thành Phố Bắc Long rồi sao. Hắn đến bây giờ mới hoàn toàn là tỉnh ngủ chứ nãy giờ lời của con sư tử cái kia căn bản chưa lọt vào tai hắn.

“Em không nghe tôi nói à, ra hành lang đứng cho tôi!” Cô giáo đem mắt kính cận mở to đôi môi căng mọng lại nhìn Lăng Thiên Vũ rồi chỉ chỉ ra phía cửa. Lăng Thiên Vũ như đã hiểu một thứ gì đó, hắn hiện tại cũng muốn ra ngoài kiểm chứng.

Lăng Thiên Vũ nghe vậy cũng dứt khoác nhanh chóng ra khỏi lớp mà không hề nhìn bất cứ ai, mọi người trong lớp không khỏi có một trận cười nhạo hắn. Hắn cung nghe được những lời mà bọn người bên trong xì xầm nhưng cũng không quan tâm.

Hắn biết rằng, người mà luôn để ý đến lời phán xét của kẻ khác ắt hẳn chỉ là một kẻ yếu đuối bị người khác khinh thường và điều khiển mà thôi. Hắn lúc này cũng nghe bà cô kia nói là đứng ngoài hành lang nhưng hắn cũng kệ bả luôn mà chỉ lẳng lặng đi xuống cầu thang.

“Hahahaha cậu ta chết chắc rồi” Một nam sinh mặt mụn cười nhạo.

“Trong giờ Hóa mà ngủ thì chắc chắn cô giáo sẽ phạt hắn thật nặng cho mà xem hahahahaha”.

“Ta nóng lòng rất muốn xem cậu ta bị gọi phụ huynh, à quên cậu ta thì làm gì còn cha mẹ cơ chứ”.

Trong lớp vang lên những tiếng cười nhạo vô cùng mất dạy, chỉ là ở bàn cuối có cậu thanh niên tóc nâu tuấn tú, thân hình hơi gầy chỉ im lặng suy nghĩ.

Trong toilet, Lăng Thiên Vũ nhìn khuôn mặt trẻ trung trước mắt không khỏi có chút ngạc nhiên.

“Đây là ta lúc còn trẻ a” Lăng Thiên Vũ vừa nghĩ vừa lấy tay chạm vào da mặt, cảm nhận sự mềm mại của da thịt. Đây chính là đặc trưng của tuổi trẻ a

“Ha, trông cũng đẹp trai phết”

Lăng Thiên Vũ ngắm nhìn cậu thanh niên tóc trắng trong gương, trên khuôn mặt điển trai không tì vết này mà lại có một ánh mắt đen sâu không thấy đáy mà vô tình như đã trải qua vô số thử thách đầy chông gai đau đớn của cuộc sống khổ cực.

Ngắm nghía xong hắn phát hiện đồng hồ trên tay hắn. Đã khá lâu rồi hắn mới có thể nhìn lại chiếc đồng hồ đeo tay dù sao thì mạt thế đến thì vốn chả ai quan tâm đến vặt vãnh vô dụng thế này. May là hắn vẫn còn nhớ được cách xem đồng hồ.

“15h20?”

“!!!”

Hắn nhìn đồng hồ và như chợt nhớ ra điều gì đó.

“Đúng rồi, thây ma!”

“Chắc còn hơn 1 tiếng nữa để chuẩn bị a” Lăng Thiên Vũ nhìn lại đồng hồ, trong lòng thầm nghĩ.

Lúc này Lăng Thiên Vũ hắn mỉm cười nhẹ cùng với một ánh mắt không cảm xúc tạo nên một mị sắc lãnh khốc vô tình, một ác ma tàn nhẫn của tận thế tàn khốc đã được tái sinh.

“Ta thế mà lại trùng sinh rồi!”

Bạn đang đọc Lời Nguyền Mạt Thế sáng tác bởi TheDarkest0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheDarkest0
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.