Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em muốn ăn cây xúc xích của ngài

Tiểu thuyết gốc · 1449 chữ

-Cái gì cơ?

Thiên Minh biết trước bàn tay ấy chạm đến bản thân nhưng không có chút phản kháng lại,đơn giản cô bé cũng không làm gì được hắn.

Cái giọng lạnh lùng cùng không có chút quan tâm đấy không phải là do hắn cố tình làm vậy,mà bởi vì hắn chỉ muốn bảo toàn bản thân một chút,để nếu có gì không hay có thể ngụy trang nếu khẩn cấp.

Với lại nó đã theo hắn suốt quãng đường làm sát thủ,hắn cũng không để tâm nó đã thay đổi đến vậy.Từ giọng trầm ấm ban đầu biến thành lạnh lẽo.

Thấy Thiên Minh như nghìn dặm sát khí bao quanh,Tiểu Miêu đôi vai run lẩy bẩy.Tựa ý muốn bỏ ngay ra lập tức.Nhưng nghĩ đến người chị liệt giường ở nhà liền quỳ đôi chân trần xuống.

Nhắm chặt mắt,hai bàn tay níu cánh tay to lớn của hắn.Nhắm chặt mắt,miệng ngấp ngứ cầu xin không thành câu.

“E-Em mong ngài có thể giúp em cứu chữa chị em một lần...Chị ấy đã bệnh nặng đến nỗi không thể ra khỏi giường...E-Em không biết phải làm gì nữa....”

Giọng nói nghẹn ngào,Tiểu Miêu cố trấn tĩnh nói tiếp.

“Chỉ cần ngài có thể cứu được chị em,em sẵn sàng làm nô lệ cho ngài tùy ý sai khiến.Cho dù có là chết...Vì vậy....Em xin ngài....”

Mạnh mẽ nói ra hết câu,Tiểu Miêu cánh tay nhỏ phát ra lực bám yếu đuối như muốn giữ hắn lại.Sau đấy quỳ tư thế uống trà,ý muốn dập đầu cầu xin.

-Được rồi dừng lại,ta hiểu rồi!

Khi thấy Tiểu Miêu đã gần chạm đất,Thiên Minh khó khăn suy nghĩ chợt giật mình ngăn đầu cô nhóc lại.Biểu cảm vẻ mặt không vui vẻ gì.

Hắn cũng không hiểu tại sao,vừa rồi khi thấy cô bé định quỳ xuống.Hắn lại động tâm lập tức đồng ý.

-Trước đó khi là sát thủ làm nhiệm vụ,gặp trường hợp này bao nhiêu lần.Nhưng ta vẫn có thể sát phạt,giờ tại sao lại không thể?!

Thiên Minh cau đôi mày kiếm.Nhìn cái mặt ngơ ngác kia lại lạnh hỏi nói.

-Vậy ngươi có thể làm cho ta cái gì không?

Ngắn gọn súc tích,hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Tiểu Miêu.Điều này đã khiến cô muốn né tránh và bối rối không biết trả lời ra sao.

“Ta có tài năng gì...Đòi làm nô lệ cho hắn?”

“Ngài ấy ma thuật cao cường,đến mức vết thương nặng đến vậy còn có thể chữa trị.”

“Từ trước đến nay mình chưa thấy một ai.Một người như vậy thân phận thật cao quý,ta lấy gì mà giúp hắn.Đến cả lau giày cũng không xứng nữa.”

BUồn bã biểu lộ trên khuôn mặt,Thiên Minh nhìn qua là đã hiểu.Một lần nữa đánh trực tiếp đến suy nghĩ không mong muốn của cô.

-Nếu như ngươi không có tác dụng với ta,thì ta mang theo ngươi làm gì?

Hắn hừ một cái,quyết định sẽ thật nhanh khi cô bé chưa nói gì mà phóng tốc.

Bất quá không hiểu sao hắn một góc lại mềm lòng lại,truyền vào bàn tay cô bé một cỗ lực lượng sinh mệnh dồi dào to lớn.

Đối với hắn thì nhỏ bé,nhưng đối với người thường có thể chục năm sử dụng không hết.Cô bé không hề có dấu hiệu nhận ra,đúng là cái tuổi chưa xuất hiện ma lực.

Thiên Minh không định tuyệt tình buông phăng tay,vì như vậy lực lượng của hắn có thể làm cô bé bị thương.Chỉ cố gắng động tác cọc cằn giảm lực mà cầm tay bỏ ra.

Tiểu Miêu nhìn hắn ra đi,bản thân lại không có gì níu giữ trở lại.Trong lòng vẫn muốn nắm lấy cơ hội cứu sống chị.Cô tiến vọt nắm tay hắn,mặt đỏ phừng phừng,miệng nói to hết mức cho hắn nghe rõ.

“E-Em..Em có thể làm ấm giường cho ngài,đám cướp nhìn có vẻ rất thích làm chuyện gì đấy.V-Vậy...em đã có tác dụng chưa?”

Thiên Minh sau khi nghe dứt lời đứng như trời trồng,tựa như không thể tin nổi.Ngoái đầu xác định độ tuổi cô bé,dưới 10 tuổi loli chứ mấy.

“Từ bao giờ mấy đứa nhóc đã biết đến chuyện ấy rồi?”

“Dị giới này cưới sớm vậy...Hay có giáo dục giới tính từ nhỏ?”

Suy nghĩ hắn bị đảo lộn,chưa nghĩ tới một cô bé lại có thể nói và biết về việc đó.

Đến cả hắn mấy chục tuổi đầu,khi nhắc đến còn dốt đặc cán mai.Hoàn toàn chỉ hiểu đó là hành động giao phối như mấy con vật bình thường.

Không có gì khác lạ.

-N-Ngươi...ngươi biết mình vừa nói cái gì không?

Lần này thì THiên Minh bắt đầu lóng ngóng,mặt cũng đỏ bừng bừng,hai tay hai chân cứ run run.TIm đập liên hồi,chưa bao giờ nói đến việc đó mà hắn lại biểu cảm như thế.

-Đúng thật rồi,đây không phải tính cách của ta.Cái hệ thống kia tẩy não,tẩy não,….Không phải ta có hưng ph...

“Em xin ngài,em có thể ăn cây xúc xích của ngài mà!”

-Phụt!

Suýt nữa sắp nhịn không được nhân cách cũ trỗi dậy,hắn che lại miệng muốn phun huyết.

-Trời mây sao lại đảo lộn thế này,ta đã cổ hủ đến mức này ư?

Hắn che mặt,biểu cảm đã không thể lạnh lùng được nữa mà đã chuyển thành mộng bức giữa dòng suy nghĩ xô đẩy.Không thể định hướng!!!

“Em cũng sẽ đút cục than nóng của ngài vào cái lò của em nữa.Thế nên...Hãy giúp em thưa ngài...

“Phụt!!!!!!!!”

Lần này thì Thiên Minh không nhịn được nữa mà phun huyết thật rồi,một tay chống đất ho khan.Xung quanh bóng tối “đau khổ” vây quanh.

Hắn giờ không biết dùng ngữ từ nào miêu tả rồi.

Ngay lặp tức nhắm mắt rồi mở ra,đôi mắt hắn đòng tử hiện lên một màu xanh kì diệu.Nhìn trực tiếp vào Tiểu Miêu đang chăm chú cực độ nhìn hắn.

[Cảm tâm nhãn : Có thể nhìn thấy cảm xúc của đối phương,đồng thời nhận biết giả dối,tốt xấu,….]

Hắn sử dụng kĩ năng hắn vừa sáng tạo,ngay lập tức chiếu đến cô bé.Một màu trắng sứ như thiên thần tỏa ra,thuần khiết đến lạ thường.

Thiên Minh sau khi xác định thở dài,vậy là cô nhóc không phải kẻ mạo danh.Những thứ này nghe qua không thể từ miệng một nhóc tì nhỏ tuổi được.Chắc chắn là bắt chước ai đó.

Mà nhìn Thiên Minh hoảng hốt cùng thở dài khi đối diện mình.Tiểu Miêu bối rối,không lẽ vị đại nhân trước mặt này còn chưa có ý hài lòng nữa sao.

“Đấy là tất cả những gì mình biết được từ chị kể trong sách,không lẽ có sai sót ở đây.Không đúng,mình nhớ kĩ lắm mà.”

Tiểu Miêu ngước đầu lên,như muốn khẳng định mình không sai.Mà trong mắt của Thiên Minh,đó lại là hành động muốn nói tiếp về việc đó.

Hắn dơ hai tay ra,mặt tái đi.Mồm miệng lắp bắp nói.

-N-Ngươi dừng lại,được rồi!Chỉ cần chữa trị cho chị của ngươi là được chứ gì.Ổn,ta sẽ giúp ngươi.Không cần nói nữa!”

Tiểu Miêu nhìn bộ dạng này của hắn không có chút nghi ngờ,chỉ là miệng bỗng cười thật tươi.Như muốn nhảy cẫng lên mà hỏi có thật là vậy không.

-Ta hứa được chưa,giờ ngươi không được nói về mấy cái ban nãy nữa.

Hắn nhìn Tiểu Miêu như một đối tượng rất nguy hiểm,thanh thuần trong suy nghĩ nhưng phát ngôn lại không biết khơi gợi dục tính bấy nhiêu.

Tiểu Miêu ngơ ngác nhìn Thiên Minh mặt tái đi,như muốn tránh né mình mọi lúc.Chưa hiểu chuyện gì xảy ra,nhưng niềm vui khi được sự đồng ý của hắn đã làm Tiểu Miêu cực kì vui sướng.

-Ngươi còn nhớ đường đi không?

Tuy không thích cho lắm việc vô duyên vô cố miễn phí giúp cho một con nhóc,nhưng hắn là người giữ lời hứa.Một khi nói ra là làm.

Thật ra Thiên Minh có bản đồ có thể nhận ra ngôi làng trước đó,nhưng hắn vẫn cố hỏi xem cô nhóc có nhớ hay không.

-Vâng...Em còn nhớ,ngài đưa tay em dắt theo?

Nhanh chóng lập tức dắt tay hắn theo.Thiên Minh run run mày miệng.Ta đây có phải chó đâu mà ngươi dắt.

Nhìn cô bé trước mặt mồm miệng cười tươi như được mùa,hắn trầm lặng.Đúng là một đứa con gái ngây thơ tin vào người lạ.Còn bắt tay thân mật như quen lâu.Nếu gặp mấy tên lừa thì sao.

-Coi như ngươi may mắn gặp ta!

Hắn lắc đầu cười trừ,sau đó cũng vô thức nhếch miệng cười.

Bạn đang đọc Lỡ Xuyên Qua Ta Đành Làm Chúa Tể sáng tác bởi ⁸XíchThầnCổLãnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ⁸XíchThầnCổLãnh
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 434

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.