Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

anh là tín ngưỡng cuối cùng của em ấy

Tiểu thuyết gốc · 2659 chữ

Tay cô run run vương về phía trước

- Anh à… Anh có thể đừng đi, có thể quay đầu nhìn em một lần cuối được không anh…chỉ một lần thôi em sẽ không để anh nhìn thấy em nữa.

- Không thể. Em ấy không cầm cự được nữa tôi phải đến bệnh viện với em ấy bây giờ!

- Còn em thì sao?

- Ngoan ngoãn ở đây đi

- Có lẽ anh mãi mãi chẳng muốn quay đầu….

Anh khựng lại một nhịp nhưng cũng nhanh chóng bước đi ra ngoài. Cô bất lực yếu ớt nhìn tấm lưng rộng nhìn người đã trao cô ánh sáng đầu tiên cũng là người dập tắt nó. Rồi lại nhìn xuống tay mình cánh tay chi chít lỗ nhỏ vì tiêm ghim, vết mới chồng lên vết cũ sưng tấy cả lên. Một cái liếc mắt nhìn cô anh cũng không thèm, chỉ nghe cái điện thoại dỗ ngọt người sau cái điện thoại nào đó. Cô vẫn luôn nhìn anh chỉ cần anh quay đầu liền sẽ thấy cô. Cô đơn lạnh lẽo nhìn cái cửa sắt ấy, cuối cùng cũng chẳng thể đợi được nữa. Cô cho anh quá nhiều cơ hội nhưng anh thì sao lần nào cũng vậy lúc nào cũng thế luôn luôn ruồng rẩy nó. Cô nhìn lên trần nhà

- ha! Cuối cùng bác sĩ tâm lý chỉ là cái danh, anh đã thất hứa rồi, đến tận bây giờ anh vẫn chẳng thể cứu rỗi em ra khỏi bóng tối

Cô cầm ống tiêm lên rũ mắt đâm nát cổ tay, đâm đứt gân, cô dung sức đâm nó, cô chính xác là muốn tự sát, một cái chết đau đớn, máu chảy ồ ạt hòa lẫn cùng nước mắt, cổ tay gần như biến dạng. Hỏi cô có đau không?

Đau chứ, rất đau cô cũng là con người mà, thần tiên còn đau huống hồ cô chỉ là một con người yếu ớt bệnh tật. Nhưng đã đau quá nhiều nó như đã dần tạo thành thói quen. Cái chết đến gần cô chăng còn gì luyến tiếc. Dần dần cánh tay buông thỏng chòng mắt mở to kết thúc cuộc đời của cô gái trẻ ở tuổi 21. Trước khi chết cô đã nghĩ gì. “Cô nghĩ có lẽ ánh sáng cuối cùng có thể cứu cô là nơi thiên đường cao vút kia. Không gò bó không mệt mỗi không tội lỗi cũng như không có sai lầm một nơi bình yên mang tên “ánh sáng thiên đường””

Anh sau khi bước ra khỏi cánh cửa mà không hề quay đầu lại đi thẳng lên xe chạy tới tới bệnh viện, cấp tốc cầm bịch máu mà anh rút được từ cô.

- Lạy trời! Minh Thiên cuối cùng con cũng đến máu đâu nhanh nhanh đưa bác sĩ đi.

Cuối đầu nhìn bịch máu trên tay mình anh chần chừ rồi cũng duỗi tay đưa bác sĩ.

- Được rồi, cảm ơn người nhà đã hợp tác chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu bệnh nhân.

Chốc sau từ cửa bước vào một chàng trai cao ráo, bước chân chàng nặng nề đầy sự tức giận trên gương mặt thể hiện rõ nét, lông mày nhíu chặt. Bước tới chỗ Minh Thiên vung nắm đấm lên mặt anh, ai nhìn vào cũng thấy bao nhiêu lực đã được dồn lên. Anh loạng choạng vịn tay lên ghế

Bà với tay đỡ con trai mình, rồi bà nhìn anh vệ sĩ trước mặt

- Sơn chú làm gì vậy hả?

- Nhà tôi thuê chú để chú đánh con trai tôi à, chủ đánh tớ? Còn ra thể thống gì nữa!

Bà quát lớn nhưng hắn ta không để tâm tới, đôi mắt đỏ ngâu túm lấy cổ anh

- Mày đã làm gì em ấy? Chính mày chính mày đã rút cạn máu em ấy. Đồ quỷ hút máu, mày có biết em ấy chết không nhắm mắt không hả? Mày biết chết không nhắm mắt nghĩa là gì không?

- Cậu nói cái gì?

Nhìn khuôn mặt đờ ra vì ngạc nhiên, hắn gằn từng chữ:

- TÔI NÓI EM ẤY CHẾT RỒI!

- Anh ơi đây là bệnh viện hai anh có thể ra ngoài giải quyết được không.

Cô y tá chạy vào lúng túng ngăn cản. Hắn buông anh ra

- Anh đi ra đây với tôi!

- Minh Thiên à con nghe lời mẹ mặc kệ cậu ta đừng ra.

- Mẹ ở đây với mọi người con ra rồi vô liền.

Nói rồi anh gỡ tay bà xuống bước nhanh ra ngoài khỏi bệnh viện. Anh thấy hắn ta ngửa mặt lên trời, anh mở miệng

- Cậu...những điều cậu nói….

Như đoán trước được anh hoi gì hắn lập tức chặn miệng

- Điều tôi nói là sự thật- hắn bình tĩnh đến lạ- chết trong chính căn phòng mà anh giam giữ em ấy. Tôi được anh thuê để bảo vệ em ấy không để em ấy tự sát nhưng chính anh lại là người khiến em ấy tự sát. Mấy ngày này tôi đã thấy em ấy hành xư kì lạ tôi cứ nghĩ chỉ là do bệnh mà không ngờ. Hahah con người anh quá ác độc.Nếu biết có ngày hôm nay tôi đã mang em ấy chạy thật xa thoát khỏi nơi này, đừng ve vãn làm con mồi trước mắt anh.

- Cậu nói gì cơ?

Vẻ mặt anh cau mày ngạc nhiên nhìn hắn, chăm chăm nhìn vào gương mặt bất cần của hắn

- Anh nhìn tôi như thế làm gì? Về mà nhìn thi thể lạnh ngắt mắt mở to ở nhà kia kìa. Tôi hận không thể giết anh. Anh biết em ấy chết như nào không? Hahaahahah làm sao mà anh biết.

Hắn như điên dại mà cười lớn nhìn vào anh

- Cái ống chích ấy, cây tiêm ấy, Nguyễn Minh Thiên em ấy lấy chính ống tiêm mà anh hút cạn máu em ấy tự đâm vào cổ tay, tôi nhìn mà còn đau huống chi em ấy là người tự kết liễu mình. Khiếp nhỉ?

Anh không nói gì im lặng nhìn hắn

- Tôi tính đợi lúc sinh nhật em ấy tỏ tình nói rằng tôi thích em muốn cùng em bỏ trốn, thoát khỏi tên cầm thú như anh- hắn thở dài nói tiếp- nhưng tôi vẫn luôn biết đối với anh bắt hai chúng tôi trở lại dễ như trở tay nên tôi chỉ có thể âm thầm quan tâm bảo vệ em ấy. Nâng niu em ấy chưa từng để em ấy bị thương mà anh tên khốn khiếp không cứu được tuổi thanh xuân em ấy thì thôi đi hại chết em ấy. Anh đừng nghĩ em ấy tự sát nên mới chết, chính anh mới là hung thủ hại chết em ấy chỉ cần rút ngần ấy máu cũng đủ giết một người rồi huống hồ em ấy mang bệnh yếu ớt đến nào chính anh là người hiểu rõ.

- Tiếc không? Hối hận không? Đau đớn không?

Những câu hỏi dồn dập đó như đánh thẳng vào lớp màng phòng bị cuối trong đầu anh. Anh đờ người mày vẫn nhíu chặt nhìn đối phương vẫn đang tiếp tục nói

- Anh biết cảm giác nhìn người mình thích cùng người khác bên nhau mà không hạnh phúc là như nào không? Tâm lý thì có vấn đề từ nhỏ bệnh tật yếu ớt gia đình mỉa mai ruồng bỏ cũng chỉ có anh là người thân duy nhất của Vy thì lại tuyệt tình như thế? Tình cảm em ấy dành cho anh đáng không? Đừng im lặng như thế, tôi đang hỏi anh đấy có đáng không? Trái tim anh bằng sắt à?

Cuối cùng hắn cũng chẳng chịu nổi quay qua một lần nữa túm cổ áo anh đôi mắt đỏ hoe nhìn anh. Anh cũng chẳng thể nói gì, anh vẫn chưa tiêu hóa hết những gì hắn nói, cảm giác mơ hồ tim như bị vạch ra cho người khác soi vào, nhìn chăm chăm vào hắn.

- Tôi đã từng hỏi em ấy.

“- Vy nè đợi hắn ta làm gì hắn cũng chẳng quay đầu nhìn em đâu

Cô cười chọc chọc người bên cạnh

- Sao anh nói như thế không sợ anh ấy đuổi việc anh à!

Sự im lặng kéo dài, lúc sau cô lên tiếng nhẹ nhàng nói

- Em tin anh ấy sẽ quay đầu, em tin anh ấy cũng từng yêu em, em cũng tin tình cảm của em anh ấy sẽ thấy được, anh ấy-cô ngừng lại rồi nói tiếp- là người tốt nhất em từng gặp

Cô nhìn về phía chân trời xa kia rủ mắt nói

- Không biết bao giờ nơi bình yên ấy thuộc về em. Anh à đời này em chẳng có người thân cũng chẳng có bạn anh chính là người bạn đầu tiên của em đó. Anh có thể mãi mãi làm bạn bên cạnh em không?

Nghe thế anh siết nhẹ tay cất giọng bảo được, thế là cô mỉm cười với hắn, hắn cũng mỉm cười nhìn cô.”

- Vy Vy em ấy đã tin tưởng lầm người, cũng như đã yêu sai kẻ. Nhưng may mà còn tôi người bầu bạn duy nhất của em ấy, Vy Vy chia sẻ với tôi rất nhiều cũng nhờ thế tôi đã biết được bí mật động trời nó có thể là anh dằn vặt tự trách, ngủ không yên cả một đời còn lại đấy, anh có hứng nghe không?

Hắn nghiêng người giễu cợt nhìn anh

- Năm ấy anh nhớ đã có một cô bé đã đỡ thay anh viên đạn chứ? Người đó là em ấy Phương Vy.

Anh kinh ngạc nhìn hắn từ sự kinh ngạc anh dần dần sợ hãi và đau đớn. Không cầm cự nổi không nổi nữa nước mắt anh đã rơi, tim như bị ai đó bóp chặt. Người liều mình chạy vào cứu mình là em ấy? Một người trầm cảm nặng lại vì mình mà lấy dũng khí chạy vào? Tại sao lại không nói với mình? Lần này anh là người túm áo hắn, gào lên như con mãnh thú

- Tại sao tại sao em ấy không nói với tôi? Tại sao lại không nói gì hết? Tại sao người em ấy nói là cậu mà không phải tôi? Tại sao? Tại sao?

Tại sao em lại lựa chọn im lặng...tại sao chứ?

Trên đời này điều khiến con người ta bẽ bàng và kinh hoàng nhất chính là sự im lặng.

Hắn đẩy tay anh ra

Lúc đó tôi cũng thắc mắc như anh vậy. Em ấy bảo rằng “bây giờ trong mắt anh ấy đã có người mới dù em có nói gì trong mắt anh ấy còn em không? Anh ấy đang rất hạnh phúc, gia đình anh Thiên cũng đã chấp nhận chị ấy nếu em còn nói thì sẽ chẳng phải làm loạn lên à, cùng lắm cũng chỉ cho em tiền hay cảm thấy biết ơn, thương hại em thôi, cũng chăng có ý nghĩa gì, anh à cứ để vậy thôi cuộc đời em đã tàn đừng để người khác cũng như em. Chị ấy sạch sẽ, em.....rất bẩn”

Anh Thiên cự tuyệt liên tục lắc đầu, không phải, không phải,Phương Vy nếu em chịu nói ra có lẽ có lẽ mọi chuyện sẽ khác….Anh đột nhiên bừng tỉnh “rất bẩn, rất bẩn...” cứ vang mãi trong đầu anh. Anh nhớ anh đã từng đã nói với cô như thế...nhưng mà nó chỉ là do anh nóng giận, chỉ do anh nhất thời...nóng giận. Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như bây giờ anh khụy xuống đất ôm mặt gào lớn. Mặc kệ người qua đường đứng lại nhìn anh xì xầm bảo như một tên tâm thần.

- Tôi không muốn ở đây dây dưa với anh nữa, tôi sẽ giải oan cho em ấy và lập tức rời đi

Giải oan? Anh cứng người, mở to mắt. Giải oan gì cơ?

- Người chăm ngòi lửa hại anh xém chết không phải là Phương Vy mà là cái người mà đang nằm trong viện ấy, cái người để anh nhẫn tâm rút sạch máu của người khác. Dàn dựng hay lắm hay đến nổi kẻ mệnh danh là thần đồng thông minh như anh đây cũng bị lừa.

Nói rồi anh lấy bằng chứng mà mình đã lặng thầm hợp tác với cảnh sát quăng xuống đất cho kẻ ngồi dưới mở to mắt ra nhìn

- Nguyễn Minh Thiên anh....là tín ngưỡng cuối cùng của em ấy

Dứt lời hắn bỏ đi mặc kệ anh ta ngồi dưới đất, khóc lóc van xin, còn về phần ả ta có bị bắt hay không chỉ là việc sớm muộn.

- Vy Vy anh xin lỗi em-nước mắt nước mũi nhèm nhẹp đã khiến lời nói anh phát ra khó nghe biết dường nào- Vy Vy anh là một bác sĩ tâm lý tồi tệ, anh hối hận rồi, anh xin lỗi em, anh hối hận rồi

Dường như không ai biết anh đã lập lại lời xin lỗi bao nhiêu lần. Cho dù có hang ngàn hang vạn lần đi nữa cũng chăng thể quay về như xưa…Đầu ong ong như có hang trăm cây búa rõ vào. Anh dùng sức đứng lên

- Vy Vy anh quay đầu lại nhé! Em đã từng nói chỉ cần anh quay đầu nhìn về phía sau thì sẽ thấy em luôn mỉm cười chờ anh. Bây giờ anh đếm tới ba sẽ quay đầu lại em chuẩn bị đón lấy anh nhé!

Không gian vẫn im lặng không ai đáp lại lời anh, anh càng nóng vội, sốt ruột hơn anh đếm một...hai...ba và anh quay đầu nhưng phía sau chỉ là dòng người tấp nập anh cố kìm nén lia mắt liên tục tìm kiếm bóng dáng quen thuộc lúc nào cũng hằng sâu vào đầu anh. Như sợ cô không nghe thấy anh cứ lặp đi lặp lại mãi một hành động, cho đến khi mệt mõi.

- Vy Vy à! em nói dối, anh đã quay đầu sao vẫn chưa thấy em.

Anh cuối đầu nhìn bàn tay run rẩy của mình bàn tay nhuốm chính máu của người mình yêu, anh đã nhận ra người mà anh luôn luôn yêu là em, không phải yêu của sự thương hại, mà là anh muốn bảo bọc em, cưng chiều em cả đời. Anh hận bản thân mình, anh hận không làm rõ mà một mực đổ oan lên em, anh hận lúc đó anh quá ngu ngốc, anh hận lúc đó tại sao không nghe em giải thích. Anh hận tất cả mọi thứ mà anh đã làm với em. Anh hận. Chỉ vì hiểu lầm mà hại chết em. Chỉ vì hai chữ hiểu lầm.

Anh ngước nhìn về phía trước kinh hãi kêu to – Vy Vy rồi chạy về hướng có hình bóng ấy, anh sợ rằng mình đang gặp ảo ảnh sợ cô sẽ bỏ anh một lần nữa mà đi. Anh liều mạng chạy về hình bóng mờ ảo đó. Và......... “Phương Vy anh đến với em, đừng bỏ anh,anh yêu em”

- ĐÂM CHẾT NGƯỜI RỒI AI ĐÓ GỌI CẤP CỨU ĐI NHANH LÊN

Những tiếng la hét sợ hãi tiếng khóc, nhưng không ai dám tiến lên xem người nằm đó còn thở hay không, tiếng xe cứu thương inh ỏi tiếng vào.

- Trời ơi con tôi làm sao thế này sao này, bác sĩ hãy cứu con tôi xin ông, cứu con tôii

Lâu sau bác sĩ bước ra nhìn từng người rồi cuối thấp lắc đầu xin lỗi. Chỉ cần thấy cái lắc đầu ai ai cũng phải khiếp sợ, tử thần đã cướp anh đi...

"Hãy yêu người đứng chờ bạn, khi bạn tuột lại phía sau"

Bạn đang đọc Lộ Nhật Quang sáng tác bởi hoeluc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoeluc
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.