Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 6921 chữ

Ở cánh cửa thứ hai, Miss Fortune bước vào bên trong, trước mặt cô là một dãy hành lang dài, hai bên là những chiếc đèn phát sáng, cô cứ đi tiếp, đột nhiên như cảm thấy có gì đó nguy hiểm sắp đến Miss Fortune theo phản xạ lập tức nằm xuống, đúng lúc ấy ở bờ tường bên cạnh một quả cầu sắt với đầy các gai nhọn chết người lao ra...

Ầm ầm ầm...

Lại thêm một quả cầu khác đập nát tường lao đến, cứ như thế có đến bốn quả cầu như vậy đung đưa qua lại trên đầu của Miss Fortune, trán cô đầy mồ hôi, sắc mặt kinh hãi, nếu như không phải cô có linh cảm tốt mà tránh né thì chắc giờ đây cô đã bị những quả cầu sắt kia đập cho thành ngàn mảnh nhỏ rồi.

Miss Fortune cứ như vậy vừa cúi người vừa đi hết dãy hành lang, cô không biết trước mắt mình sẽ còn những cạm bẫy nào, chỉ biết rằng bây giờ cô rất cẩn thận.

"Két..."

Đẩy cánh cửa ở cuối dãy hằng lăng, Miss Fortune bước vào bên trong, cô kinh hỉ khi phát hiện ở phía trước chính là phòng điều khiển của cỗ máy này, hỉ có điều phòng điều khiển ấy được rất nhiều thủ hạ của Gangplank canh gác, và đặc biệt hơn chính Gangplank cũng đang ở đây.

Gangplank nhìn Miss Fortune bước vào không tỏ ra chút kinh ngạc nói:" Vào được trong này chứng tỏ cô khá lợi hại đấy, được thôi giải quyết chuyện của chúng ta đi."

Miss Fortune cầm hai cây súng quay quay cười nói:" Được thôi, giải quyết nhanh đi, để ta phá cái cỗ máy gớm ghiếc này của ngươi.'

"Pằng..."

Gangplank cầm súng bắn một viên về phía Miss Fortune, theo phản xạ cô nhanh chóng nhảy sang một bên tránh né.

"Chết đi." - Gangplank quả thực có tốc độ khá nhanh, hắn ta vừa bắn song đã lập tức lao đến, cây đao trên tay chém xuống trước mặt Miss Fortune.

"Keng..."

Miss Fortune đưa hai cây súng lên đầu chặn được một đao này, cô cười khinh thường nói:" Ngươi đánh giá ta hơi bị thấp đấy, chừng này không hạ được ta đâu."

"Vậy ư?" - Gangplank nhảy lùi lại, súng trên tay lại bắn ra, lão bắn liên tục ba bốn phát không lẽ Miss Fortune lại không thể đáp trả vài phát hay sao? Cô nhảy sang bên trái tránh được hai phát đạn, súng trên tay bắn ra một lần tám viên đạn, mỗi viên đạn đều có sức phá hủy tương đương một cây súng hơi.

"Ầm ầm âm..."

Lại một cuộc đấu súng nữa tiếp diễn, Gangplank - Miss Fortune, kẻ tám lạng người nửa cân, cả hai bắn xong rồi lại tránh, sau đó lại lao vào đánh nhau, mặc dù Gangplank có đao trên tay nhưng khả năng sử dụng súng của Miss Fortune phải nói là cực cao siêu, cây súng trên tay cô không chỉ có thể bắn mà còn có thể dùng để đánh nhau không khác gì một cây dao cả. Thân súng vốn được làm từ thép cứng, thép này thường được dùng để làm lên những két tiền của mấy gã nhà giàu quý tộc, bởi vậy nên độ cứng cáp của nó là khó có thứ gì sáng bằng.

"Keng keng keng..."

Tiếng kim loại vang lên liên tục, cây đao trên tay của Gangplank cứ chém vào súng của Miss Fortune nhưng vẫn không thể nào hạ được cô.

"Pằng..."

Miss Fortune nhảy lộn người về phía sau, súng trên tay phải đưa lên bắn ra một viên, viên đạn lao nhanh nhắm đến một chỗ cực kì hiểm độc trên cơ thể của Gangplank : tim.

"Phập..."

Gangplank vận dụng hết sức mới có thể nhích người sang một chút, khiến viên đạn chỉ có thể bắn trúng vào vai của hắn, máu bắt đầu chảy ra từng đợt, trán Gangplank đầy mồ hôi, hắn nghiến răng nhìn Miss Fortune nói:" Con khống, trong đạn có độc."

Miss Fortune cười đầy kinh bỉ đáp:" Cái này là ta học được từ ngươi đấy gangplank... Sao? Thấy thế nào? Bị chính thứ vũ khí của mình đánh ngược lại, sướng chứ?"

"Khốn khiếp, không thể tha thứ được." - Gangplank lao đến đao trên tay cứ liên tục chém, súng cũng liên tục bắn.

Miss Fortune cứ tưởng sau khi bị thương như vậy Gangplank sẽ trớ lên yếu hơn nhưng không ngờ hắn lại điên cồng hơn cả trước đó.

"Á..."

Miss Fortune bị Gangplank chém chúng một đao ngay cánh tay trái máu chảy ra đo thẫm cả cánh tay, khuôn mặt cô bắt đầu nhạt dần.

"Lần này thì chết luôn đi" - Gangplank chỉa súng vào tim Miss Fortune.

"Pằng..." một tiếng, viên đạn xé gió mà lao đến.

"Phập" có vẻ như viên đạn đã đâm xuyên qua người của Miss Fortune, không rõ lắm? Chỉ thấy máu phun ra tung tóe từ phía sau lưng cô.

Ở căn phòng số một, đối thủ của John là người mà chắc ai cũng đoán trước được - Evelyn...

John đối mặt với cô nàng này có lẽ có chút duyên, không biết nếu cô ta biết chuyện John đến từ Shadow Isles thì thái độ của cô ta sẽ thế nào nhỉ?

Evelyn nhìn John, trong đôi mắt của cô ta hiện lên đôi chút điều kì quái, không hiểu sao ả cảm thấy John có chút gì đó thân thuộc với mình. Tay phải của ả đưa cao lên vẫy vẫy nói:" Nào đến đây, đánh đi."

John cười hì hì nói:" Đàn ông phải nhường phụ nữ đánh trước, nào đến đây."

"Ồ ngươi có vẻ khá là ga lăng đấy nhỉ, không sợ ta đánh cho chổng mông hay sao?" - Evelyn che. Miệng cười cười, có lẽ ả còn chưa nhận ra thực lực giữa ả và John chăng.

John tỏ vẻ không để tâm cười nói:" Đánh trước đi, ta không muốn mang tiếng là ức hiếp phụ nữ đâu."

Evelyn nhếc miệng cười, cô nói với giọng điệu đầy đáng sợ:" Ngươi biết không, hạng đàn ông như ngươi ta gặp rất nhiều và tất cả đều có một kết cục: chết!"

Nói xong cả ngời ả mờ dần rồi biến mất, xung quanh không một tiếng động, không khí yên lặng một cách ngột ngạt.

John nhìn xung quanh hoàn toàn không thể nào biết được cô ả đang ở đâu cả, John thầm nghĩ:" Elise nói quả nhiên không sai, cô ta cực kì lợi hại ở khoảng ẩn nấp, nhưng cũng may thứ này không tác dụng vói mình là mấy."

John nói lớn:" Hay thế này đi, ta sẽ chấp cô cánh tay duy nhất này, hay nói cách khá ta sẽ không dùng tay để đánh với cô, sao thấy thế nào? Ta rất tốt với phụ nữ đúng chứ?"

Giọng của Evelyn vang lên khắp căn phòng:" Ngạo mạn thực sự quá ngạo mạn, được đã vậy ta sẽ cho ngươi thấy cái giá phải trả là thế nào."

"Vù..."

Evelyn bất thình lình xuất hiện ngay sau lưng John, những móng tay sắc nhọn đâm đến từ phía sau, John bình thản tránh người qua trái. Một đòn đánh hụt Evelyn tỏ ra khá kinh ngạc nhưng ngay lập tức ả lại tàng hình.

John vẫn thanh thản đứng yên một chỗ, cánh tay trái bỏ ra sau lưng như muốn nói rằng:" Chả cần cánh tay này tôi cũng dư sức hạ được cô."

"Vù..."

Lại một lần nữa Evelyn hiện ra, lần này ả xuất hiện ngay trước mặt John, năm ngón tay sắc hơn cả dao đâm đến, ở cự ly gần thì chắc chắn sẽ khó lòng mà tránh được, nhưng với John thì khác, phải nói sao nhỉ, giống như hắn biết trước ả sẽ tấn công thế nào và ở đâu vậy, Evelyn hỏi:" Ngươi nhìn thấu được hướng di chuyển của ta?"

"Ồ cuối cùng cũng chịu hỏi rồi hả?" - John làm ra bộ mặt kinh ngạc, hắn đáp:" Được, nể cô là phụ nữ, cô hỏi ta sẽ trả lời, thế này cho dễ hiểu nhé, cô di chuyển hướng nào tôi biết cả."

"Không thể nào." - hai mắt Evelyn trợn to, trước giờ ả luôn tự tin vào khả năng ẩn thân của mình vậy mà...

John đáp:" Để tô giải thích cho cô, cho dù cô có tàng hình hay cố gắng di chuyển nhẹ đến mức nào đi nữa thì cô vẫn đi trên mặt sàn này, tôi chỉ cần sử dụng chút phép thuật hệ đất truyền vào mặt sàn là có thể dế dàng nhận ra các chấn động dù là nhỏ nhất."

"Hóa ra là thế, xem ra lần này ta gặp phải một kẻ không dễ ăn chút nào." - Evelyn thoáng nghĩ qua những điều đó, cô ả cười ha hả, không hề tỏ ra chút sợ hãi:" Ngươi cũng rất thú vị, thôi thì không cần phải tàng hình để đấu với ngươi nữa, đánh trực diện thôi, nhưng ta nói trước, nếu ngươi không sử dụng tay của mình chắc chắn ngươi sẽ thảm lắm đấy."

John tỏ vẻ bình thản, hắn không hề tỏ ra chút sợ hãi, trận chiến này với hắn giống như một tèo chơi vậy. Hắn nói với Evelyn:" Sao cô còn tuyệt chiêu gì chưa xài à? Xài đi, nếu không sẽ không đánh lại tôi đâu."

"Câm đi!" - Evelyn lao đến, tốc độ của cô đột nhiên được gia tăng đến đang kinh ngạc.

Rầm rầm rầm...

Mặt sản trước mặt cô ả đột nhiên nứt toác ra, sau đó những chiếc gai đen nhọn hoắt không biết từ đâu trồi lên đâm đến tấn công John một cách đầy mãnh liệt, hàng lông mày của John nhíu lại, những chiếc gai này không phải gai bình thường, nó được tạo ra từ sức mạnh phép thuật hắc ám, nếu bị dính một đòn thôi, nhất định vết thương sẽ kinh khủng lắm.

John cứ liên tục nhảy lên cao tránh né, hắn nhảy cao bao nhiêu, những chiếc gai ấy lại đâm lên cao bấy nhiêu, Evelyn phóng đến, khuôn mặt ả lúc này đằng đằng sát khí, cực kì đáng sợ, xung quanh cơ thể ả đang được bao phủ bởi một sức mạnh hắc ám, sức mạnh ấy đáng sợ y như cái chết đang sắp đến vậy.

Những móng tay của ả được bao bọc bên trong một lớp màng phép thuật hắc ám liên tục đâm, cắt, bấu, xé, tất cả mọi kiểu đánh nhắm vào John, quả thật lúc đầu John có chút xem thường ả cho nên bây giờ hắn tránh né có phần khó khăn, John nhảy lùi về phía sau, chân trái tung lên đá một cước, một luồng kình lực xé gió bắn thẳng về phía Evelyn.

"Vù..."

Cả cơ thể ả như hòa vào không khí, luồng kình lực ấy đâm xuyên qua cái bóng của ả, ả ta như một bóng ma mới biến mất trên không lại đột ngột xuất hiện sau lưng của John.

"Xoạt xoạt..."

Những chiếc móng tay sắc nhọn ấy chính là vũ khí nguy hiểm nhất, nếu để dính một vết xước dù nhỏ thôi cũng đủ rắc rối rồi, John cúi người về phía trước, chân đá ra phía sau vừa tránh được một đòn đánh lén từ ả vừa có thể phản công lại.

"Bặp..."

Evelyn tỏ vẻ mình cũng không dễ bị bắt nạt, hai tay ả nắm chặt chân của John, một nụ cười ác độc hiện lên.

"Chết..." - John nghĩ ngay từ đó trong đầu.

"Xoạt xoạt..."

Những móng tay ấy cắt vào chân của John, máu bắn ra tứ tung, hắn đau đớn nhảy ra phía trước tạo khoảng cách với ả, John nhìn Evelyn với khuôn mặt đầy nghiêm túc:" Cũng không tệ, có thể đả thương được ta."

Evelyn liếm máu còn sót lại trên các móng tay của mình cười nói:" Ngươi cũng khá thật, da cứng còn hơn cả sắt nữa, nếu như không phải những chiếc móng tay này của ta vốn được bao bọc bởi sức mạnh hắc ám thì e rằng chúng đã gãy cả rồi."

John nhìn vết thương trên chân, ở đó còn đủ y mười vết cào, máu còn rươm rướm chảy, John sử dụng sức mạnh phép thuật của mình nhanh chóng ngăn máu tiếp tục chảy, hắn nhìn Evelyn nói:" Cô cũng khá lắm, e rằng ta phải rút lại những lời đã nói khi nãy."

"Sao? Ngươi quyết định dùng đến tay của mình rồi à? Mặc dù ngươi chỉ có một cánh tay thôi, nhưng không vì thế mà ta xen thường ngươi đâu." - Evelyn dùng ánh mắt sắc lạnh nói chuyện với John.

"Không không, ta nói rồi, ta không dùng tay này để đánh với cô thì nhất định sẽ làm, còn nữa ta thực sự không muốn đánh cô chút nào, chà chà..." - John tỏ ra bộ giáng cực kì não lòng, không biết trong đầu hắn nghĩ gì nữa.

"Quá ngạo mạn, ngươi nghĩ với sức ngươi có thể đánh lại ta sao? Được! Không nhiều lời với một tên ngạo mạn như ngươi nữa, chịu chết đi." - Evelyn hét lên thật lớn, cả cơ thể của ả phát ra từng đợt dao động năng lượng hắc ám, cả mặt đất xung quanh bắt đầu rung chuyển kịch liệt.

"Chết đi!"

John chưa kịp nhận ra điều gì thì từ dưới chân hắn hàng trăm hằng ngàn những chiếc gai đen nhọn hoắt đâm lên, John không kịp tránh né, cơ thể hắn bị những chiếc gai ấy đâm vào người, máu chảy đỏ thẫm cả quần áo.

"Chưa hết đâu."

Evelyn lao đến với tốc độ nhanh cực kì, những chiếc gai từ dưới chân ả bắt đầu bắn lên, đâm mạnh về phía John, những móng tay sắc nhọn cứ liên tục cấu xé vào người của hắn.

"Chết đi, chết đi, chết đi..."

Nếu ai đó chứng kiên cảnh này chắc chắn họ sẽ phải thốt lên:" Tàn nhẫn, ác độc."

"Hà...hà..." - Evelyn lùi lại phía sau chừng mười bước, hai tay của ả như mềm nhũn ra, ả thở một cách đầy mệt mỏi, trên người ả đầy mồ hôi, lần tấn công vừa rồi ả gần như đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình, kẻ nào bị dính phải đòn "thống khổ" ấy thì không còn cách nào chạy được.

Lớp khói bụi dần tan đi, để lộ ra một thân thể bị hàng ngàn chiếc gai đen đâm xuyên qua người, cả cơ thể khắp nơi bị cấu xé cực kì thê thảm.

"Hắn chết rồi?" - Evelynn vừa nhìn cái thi thể ấy thì tưởng rằng John đã bị chính ta cô ả giết, thế nhưng…

"Xem ra cô rất mệt, có cần nghỉ chút không?" - Tiếng của John vang lên từ sau lưng của Evelyn, ả ta giật nảy mình, khuôn mặt tái xanh, theo phản xạ ả nhảy sang một bên để tạo khoảng cách, khuôn mặt của ả kinh hoảng hơn khi thấy John đang đứng trước mặt, trên người không hề bị một vết trầy xước nào.

"Làm…làm thế nào…không thể được…" - Evelyn có vẻ chưa tin những gì xảy ra trước mắt mình, nhưng rất nhanh chóng cô ả đã hiểu, cái xác bị những cái gai đen kia đâm xuyên qua người nhanh chóng hóa thành một vũng nước. "Thủy độn - Phân thân thuật", Evelyn thở hồng hộc, lòng đầy kinh hãi nói:" Ngươi là một Ninja?"

John cười nói:" Cũng không hẳn lắm, mặc dù ta không phải là một Ninja chính thức, mà cô đang mệt nhỉ, có cần nghỉ ngơi không?"

"Ngươi im đi, đừng có xem thường ta." - Evelyn tức giận hét lớn.

John gật đầu nói:" Được thôi, nếu vậy ta cũng sẽ ra tay chứ nhỉ? Nãy giờ ta để cô đánh ta nhiều rồi mà."

Vừa nói xong cả người của John lập tức được bao trùm bởi một luồng sức mạnh phép thuật hắc ám kinh khủng, sức mạnh hắc ám này giống như một tử thần cái thế, nó chèn ép sức mạnh của Evelyn đến cực điểm, nếu như có thể nhìn thấy thì sau lưng của John lúc này một vì thần chết cầm trên tay chiếc lưỡi hái đang hiện lên.

"Sức mạnh này là sao? Tại sao ngươi lại có sức mạnh hắc ám kinh khủng đến thế?" - Evelyn lòng đầy hoang mang.

John nói:" Đi mà hỏi Mordekaiser ấy, lão ấy sẽ giải thích cho cô."

Vừa mói nói xong John đã lao đến, sức mạnh hắc ám mãnh liệt đến mức Evelyn hoàn toàn không thể di chuyển được.

"Ầm."

John đấm vào bụng của ả một cú khiến ả ta bắn ngược về phía sau đâm thẳng vào ba cây cột cạnh đó, cả người mình đầy thương tích nhưng Evelyn vẫn còn sống, cô ả lụi cụi thoát khỏi đống đá vỡ ấy ánh mắt nhìn John với vẻ đầy nghi ngờ nói:" Vì sao? Rõ ràng vừa nãy ngươi có cơ hội để giết ta mà, tại sao không giết?"

John thu lại sức mạnh phép thuật của mình hắn điềm tĩnh nói:" Cú đánh vừa rồi không phải ta đánh cô, mà là có người nhờ ta làm chuyện đó."

"Là ai?" - evevlyn hoàn toàn không hiểu những gì hắn nói.

"Elise!" - John nói ra cái tên ấy khiến cho Evelyn lòng đầy sửng sốt, cô hỏi:" Rốt cuộc thân phận của ngươi là gì? Tại sao ngươi biết ả ta?"

"Nếu ta nói ta từng ở tại Shadow Isles cô tin không? Và ta với Elise cũng có chút thâm tình." - John nói.

"Ngươi ở đó? Không thể nào? Ngươi là con người, nhưng… Sao ta không hề hay biết?" - Evelyn lắc đầu liên tục, cô ả vẫn không thể chấp nhận những gì John nói.

"Nếu nói miệng thì đúng là khó cho cô tin được, nhưng đúng thật là ta từng ở đó, lúc ấy cô đã rời khỏi Shadow Isles được một thời gian rồi, không biết ta cũng là chuyện bình thường, nể tình chúng ta cũng từng ở tại đó cho nên ta không hề tỏ ra muốn giết cô hay làm hại cô ngay từ đầu." - John giải thích, hắn bây giờ thực lực rõ ràng hơn Evelyn rất nhiều, tuy nhiên hắn lại không muốn làm hại cô. Chẳng qua lúc trước khi hắn ở cùng Elise cô nàng cứ suốt này muốn đánh cho Evelyn nhừ tử nhưng không có cơ hội, nhân cơ hội lần này hắn thay mặt Elise làm chuyện đó mà thôi.

"Nếu nói như ngươi ta đây thực sự không có chút cơ hội nào để thắng, tuy nhiên các bạn của ngươi sẽ không như vậy đâu? Twisted Fate, anh ấy rất mạnh." - Evelyn ngồi bệch xuống đất nói với giọng chua chát.

"Twisted Fate." - John lúc này mới nhớ đến hành động của Graves, có lẽ lúc đấy anh ta đã cảm nhận được Twisted Fate đang ở trong căn phòng thứ ba kia…thế còn căn phòng mà Miss Fortune đã chọn, nếu đối thủ của cô ấy là Gangplank thì hắn thực sự khá lo lắng.

Lúc này đây tại căn phòng thứ ba…

"Bài đỏ…" - Twisted Fate hô lớn một tiếng, lá bài trên tay của hắn được bao phủ bởi một luồng phép thuật màu đỏ nhàn nhạt, lá bài ấy ném ra nhắm hướng Graves.

Cả người của Graves lúc này đâu đâu cũng đầy các vết thương, máu vẫn chảy, chiếc áo bên ngoài đã rách từ lâu, cơ bắp của hắn ta hiện lên rõ mồn một.

"Thằng khốn, mày tưởng chỉ có từng đó là đủ hạ tao sao?" - Graves điên cuồng xả súng, lần này hắn có kinh nghiệm hơn rất nhiều, không tránh né những lá bài ấy nữa mà bắn nát nó luôn.

Băng băng băng băng…

Hàng loạt đạn được bắn ra, những vỏ đạn rơi ra vương vãi khắp căn phòng, Twisted Fate lúc này không còn phong thái bình tĩnh như ban đầu, những lá bài mà hắn ném ra cứ liên tục bị Graves bắn rơi rụng, hắn ta nghiến răng cố gắng liên tục phóng ra hàng chục các lá bài ở nhiều phương vị khác nhau, mỗi lá bài đều chứa một loại ma thuật đặc biệt.

"Mấy thứ cũ rích này mà mày còn đem ra xài sao Twisted Fate." - Graves hô lớn, hắn lấy từ trong túi quần ra một viên boom khói ném thẳng về phía trước.

"Bùm…"

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, khói bắt đầu tràn ra khắp nơi, Twisted Fate không thể nào nhìn thấy được Graves đang ở đâu để hắn có thể ném các lá bài.

"Khốn kiếp, mày chơi trò hèn này sao Graves." - Twisted Fate tức giận hét lớn.

"Hèn? Tao sao bằng mày được." - Graves đột ngột xuất hiện ở sau lưng Twisted Fate, súng trên tay đưa cao, hắn ta hô lớn: “Để tao cho mày ăn đạn nổ thần công, thứ này tao làm riêng cho mày đấy."

"Ầm."

Nòng pháo nhỏ dưới súng của Graves bắn ra một viên đạn nổ gây sát thương cực khủng ra phía trước, Twisted Fate hoàn toàn không thể tránh, hắn lãnh trọn viên đạn nổ ấy vào người, tiếng hét của hắn ta nghe sao thật thảm thiết, quần áo trên người rách đến te tua, khắp người nhiều chỗ cháy đen, nhiều chỗ máu chảy, Twisted Fate căm hận nhìn Graves, hắn không nghĩ rằng sau khi đánh đổi lấy sức mạnh phép thuật trong người hắn lại bại trước Graves, điều này là không thể chấp nhận được.

Graves, thở hộc hộc, sau cú bắn vừa rồi, hắn gần như kiệt sức, máu trên người chảy ra liên tục khiến hắn không thể nào cầm cự thêm nữa, đầu óc choáng váng, Graves quỳ trên mặt sàn nhìn Twisted Fate đang trọng thương trước mặt hắn cười nói:" Mày sao thế Twisted Fate, đứng không nổi nữa hả."

Twisted Fate cười, nụ cười của hắn chất chứa toàn sự căm hận nhìn Graves, hắn nói:" Mày cũng đứng không vững nữa kìa, mày tin không, dù chưa thể đứng lên được nhưng tao vẫn có thể giết chết mày đấy."

"Mày thử xem!" - Graves cười ha hả.

"Vù" - cả người của Twisted Fate nhanh chóng được bao phủ bên trong một lớp màng ma thuật dày đặc, những lá bài trong người hắn nhanh chóng bay ra bên ngoài lơ lửng xung quanh, ở trong phòng kín không có gió nhưng bộ quần áo của Twisted Fate vẫn cứ tung bay, đôi mắt của hắn trở nên đỏ như máu.

Một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng của Graves.

"Hả" - Twisted Fate tỏ sửng sốt, giống như hắn ta nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ vậy, sau đó Twisted Fate nhìn sang Graves nghiến răng nói:" Mạng của mày hôm nay cao đấy, lần sau ta sẽ đến lấy."

Nói xong hắn ta đột nhiên biến mất, Graves không hiểu gì cả hắn thấy Twisted Fate biến mất cứ nghĩ Twisted Fate sợ quá bỏ trốn nên cười ha hả rồi ngã gục trên mặt đất bất tỉnh.

Tại căn phòng thứ nhất…

Evelyn bộ dáng đầy thương tích ngồi dựa vào một tảng đá, cô nhìn John với ánh mắt ba phần sợ hãi ba phần nghi ngờ. Rồi đột nhiên một cơn gió thổi đến, căn phòng này cũng kín, xung quanh không hề có cửa sổ hay bất cứ thứ gì để có gió thông vào vậy mà bất thình lình xuất hiện một cơn gió kì lạ, kế đến Twisted Fate xuất hiện bên cạnh Evelyn nhìn toàn bộ những vết thương trên người của cô, hắn căm hận nhìn kẻ đã gây ra điều đó.

John thấy Twisted Fate đột ngột xuất hiện ở đây cũng cực kì bất ngờ, nếu như Twisted Fate đấu với Graves mà hiện tại Twisted Fate lại biến đến đây chứng tỏ trận đánh đã kết thúc, vậy thì bây giờ Graves sao rồi?

Evelyn nhìn Twisted Fate cũng bị những vết thương kinh khủng không kém gì mình thì cảm thấy lòng đau như cắt, cô nắm lấy tay hắn nói: “Twisted Fate...chúng ta rời khỏi đây thôi, anh đánh không lại hắn ta đâu."

"Không được, kẻ nào làm em ra nông nỗi này, nhất định anh sẽ không tha thứ cho hắn." - Twisted Fate vẫn dùng ánh mắt đầy vẻ căm tức nhìn John.

Evelyn vẫn một mực khuyên Twisted Fate :" Đừng Twisted Fate , chúng ta nên rời khỏi đây thôi, trận chiến này kết thúc rồi."

Twisted Fate suy nghĩ một lúc đành phải theo ý của Evelyn hắn nhìn sang John nói:" Ngươi nên lo cho cô gái thuyền trưởng của mình đi."

Nói xong hắn lập tức đem theo Evelyn biến mất, câu nói của Twisted Fate làm John cảm thấy cực kì lo lắng, John phát tán toàn bô sức mạnh của mình ra để dò tìm, hắn hốt hoảng phát hiện lúc này Miss Fortune đang bị thương rất nặng.

"Sarah, đợi ta, cô không được có chuyện gì đâu đấy." - John phá nát bờ tường cạnh đó chạy như bay đến chỗ của Miss Fortune.

Lúc này đây tại căn phòng số hai, Miss Fortune nằm trên mặt đất, xung quanh cô là một vũng máu còn đang lan từ từ ra, khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt vẫn còn lừ đừ mở.

Gangplank ở đối diện cả người hắn ta bất động, máu từ miệng chảy ra từ từ, trên ngực cũng có máu chảy, ở phía sau, căn phòng điều khiển xuất hiện những tia lửa điên chập chờn.

Gangplank nhìn vết thương trên người, hắn cười nụ cười phẫn hận, nhớ lại trước đó, khi hắn chĩa súng vào tim của Miss Fortune thì chỉ ngay trong tích tắc ấy, cô ta đã cố gắng vượt cả giới hạn của mình, thoát khỏi đọc tê liệt mà hắn đã bắn chúng cô trước đó, chỉ một chút lệch đi, viên đạn không bắn vào tin cô ta. Đồng thời ngay lúc đó, súng trên tay trái cô cũng bắn vào ngực gã, súng trên tay phải cô bắn vào bộ điều khiển con tàu sau lưng hắn.

Gangplank nhìn Miss Fortune đang nàm trên mặt sàn nói:" Cô được lắm, lần này cô đã thắng ta rồi - Thợ săn tiền thưởng à."

Miss Fortune như không thể nghe thấy bất cứ điều gì hắn ta nói, vì mất máu quá nhiều nên bây giờ đầu óc của cô mông lung, trống rỗng.

"Thuyền trưởng, phải thoát khỏi đây thôi, bộ điều khiển sắp nổ rồi, tàu và cả cỗ máy này cũng sẽ nổ ngay sau đó mà thôi."

"Thuyền trưởng mau lên, phải rời khỏi đây." - vài tên thủy thủ, thuộc hạ của Gangplank từ chỗ điều khiển cỗ máy chạy xuống, bịn chúng cố gắng đem theo Gangplank rời khỏi nơi này, căn phòng thứ hai giờ đây chỉ còn Miss Fortune với vũng máu của cô.

"Ầm..."

Tiếng nổ vang lên, phòng điều khiển bắt đầu bốc cháy.

"Ầm ầm..."

Lại thêm hai tiếng nổ nữa vang lên, phòng điểu khiển nổ tung đồng nghĩa với cả hệ thống của cỗ máy to lớn này cũng ngừng hoạt động và gặp trục trặc.

"Cỗ máy đó nổ rồi, thuyền trưởng đã thành công." - đám thủy thủ bên ngoài thấy cố máy to lớn ấy ngừng xả đạn, liên tục phát ra tiếng nổ thì vô cùng vui sướng.

"Cuối cùng họ cũng thành công, các anh em, đây là cơ hội phản công của chúng ta, tấn công!" - Tom tranh thủ thời cơ, lập tức hô lớn khiến hào khí của toàn bộ thủy thủ đoàn tăng cao.

"Khốn khiếp, chạy thôi."

"Chạy thôi."

"Mạng sống là quan trọng nhất."

Ở trận chiến giữa Fizz và Nautilus, vẫn diễn ra rất công bằng, kẻ tám lạng người nửa cân, Nautilus thấy cỗ máy đang bốc cháy hắn hừ lạnh tức giận nhìn Fizz nói:"Lần này bọn ta đã thua rồi, Fizz...chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu."

Fizz nhìn cố máy đang bốc cháy trước mặt cười ha hả nói:" Được được, người đến lúc nào ta tiếp lúc đó."

Nautilus lập tức lặn xuống dưới, cuộc chiến của hai người cũng như thế mà kết thúc.

Ở căn phòng số hai bên trong cỗ máy, Miss Fortune dần dần cảm thấy đôi mắt ngày càng nặng, cô thực sự không muốn nhắm nó lại, cô sợ một khi cô nhâm lại cô sẽ không thể nào nhìn thấy khuôn mặt ấy nữa, cô không muốn chuyện đó xảy ra.

"John...Sarah...S...a...r...a...h..." - Miss Fortune không muốn mình bụ mất đi ý thức, cô cố gắng nói tên của mình, đánh vần từng chữ cái, đôi mắt bắt đầu nặng hơn, nó như muốn nhắm lại.

"Bùng bùng..."

"Sarah, đợi ta, ta đến đây, đừng có xảy ra chuyện gì hết." - John vẫn đang cố gắng phá nát các bức tường ngăn cách, cứ tưởng phòng số một và số hai gần nhau nhưng thực tế lại không, giữa hai phòng được ngăn cách rất nhiều phòng nhỏ khác, đồng thời cũng có rất nhiều cạm bẫy, John mặc kệ toàn bộ những thứ đó, hắn cứ thế mà đập, mà phá.

Trong tiềm thức của John, hắn nhớ lại những gì tối qua khi Tom và hắn uống rượu đã nói với nhau...

"John này, cô ấy có nói gù với cậu không?"

"Nói gì là nói gì?"

"Ủa...vậy cô ấy không nói gì với cậu à? Chà chà, cô ấy lúc nào cũng thế, cứ thích giữ mọi thứ trong lòng, như vậy chỉ tổ nặng thêm thôi chứ có được gì đâu."

"Mà chuyện gì vậy Tom? Nói tôi biết coi."

"Cậu có biết hơn một năm nay cô ấy rất nhớ cậu không, à cũng gần hai năm rồi nhỉ, phải nói chính xác là như thế, cô ấy ngày đêm đều rất nhớ cậu đấy."

"Cáu này tôi biết, tôi cũng rất nhớ cô ấy."

"Nhưng cậu có biết là cô ấy rất thích cậu không John? Sarah, cô ấy thực sự rất yêu cậu, có những đêm tôi tình cờ phát hiện cô ấy ngồi một mình trên boong tàu rồi tự nói với bản thân mình, là cô ấy rất yêu cậu."

"Sarah đừng sảy ra điều gì cả." - John nhớ đến những gì Tom đã nói tối qua hắn lại càng nóng lòng muốn đến ngay bên cạnh Miss Fortune, hắn ước gì hắn có khả năng như Twisted Fate, chủ cần biến cái là đến bên cạnh người mình muốn.

"Bùng..." - bức tường đổ vỡ, John lao ngay vào bên trong đến bên cạnh Miss Fortune, bộ giáng sợ hãi nhìn Miss Fortune đang nằm trên vũng máu, cả người hắn run lên, đôi mắt bắt đầu đỏ thẫm.

Đôi mắt Miss Fortune mờ mờ nhưng cô vẫn nhận ra người đến là ai, cô cố gắng nở nụ cười nói:" John...đấy...phải không...hay quá, cuối cùng trước khi chết tôi cũng gặp được cậu..."

"Đừng nói nhiều, tôi sẽ cứu cô." - John ngay lập tức truyền sức mạnh phép thuật của mình vào trong cơ thể của Miss Fortune hắn làm đúng như cách mà hắn đã cứu Skarner trước đó.

"Đừng cố nữa, John cậu mau đi đi, nơi này sắp nổ tung rồi, được nhìn thấy cậu trước khi chết đối với tôi đã vô vùng mãn nguyện." - Miss Fortune cố gắng nói.

John vẫn cứ tiếp tục chuyền sức mạnh phép thuật của mình vào trong người của Miss Fortune, hắn nói:" Sarah, cô không thể bỏ tôi được, chúng ta lên đây cùng nhau thì khi về cũng phải cùng nhau."

"Đừng lo cho tôi nữa, cậu mau đi đi." - Miss Fortune vẫn một mực không muốn John ở lại đây, đơn giản là vì cô quá lo lắng cho hắn, nơi này sắp nổ tung rồi, nếu hắn ở lại đây mạng của hắn cũng sẽ không còn, ít ra là cô nghĩ như vậy.

"Im đi..." - John tức giận hô lớn, hắn nhìn Miss Fortune đang dần mất đi sự sống, đôi mắt như đeo hai cục chì, John nhìn sang vết thương cạnh tim của Miss Fortune chính thứ đó đã khiến cô mất máu liên tục mất máu, John lập tức không chút ngần ngại, xé toác phần áo chỗ vết thương đó, Miss Fortune run lên cô nói: John cậu định làm gì vậy? Đừng vì tôi mà phải bỏ mạng vô ích."

John nhìn Miss Fortune nói:" Sarah cô nghe đây, tôi không thể để mất cô được, cô biết không Sarah, là tôi y..."

Miss Fortune đột nhiên che miệng hắn lại, hai hàng nước mắt của cô chảy dài, cố gắng nở nụ cười nói:" Đừng nói nữa, bây giờ tôi đã biết vì sao những cô gái ấy lại đem lòng yêu cậu rồi, cái miệng của cậu xấu lắm, nó chứa đầy mật đấy..."

John nhìn Miss Fortune nói:" Sarah, cô chịu đau một chút bây giờ tôi sẽ lấy viên đạn chứa độc kia ra..."

Nói là làm ngay John đưa hai ngón tay vào chỗ vết thương, một cỗ hấp lực mạnh mẽ từ hai ngón tay hắn phát ra hút lấy viên đạn chứa độc ở bên trong.

"Á..."

Miss Fortune hét lên đau đớn, John cố gắng cầm máu của Miss Fortune lại sau đó ôm cô thật chặt để giữ ấm cơ thể của cô.

Miss Fortune vẫn còn sống, cô được chính sức mạnh phép thuật của John duy trì khả năng điều hòa của mình, tay trái của cô sờ sờ lên má hắn mỉm cười nói:" John cậu thực sự xem ta quan trọng đến vậy sao? Khô gàng cả tính mạng của mình."

John càng ôm chặt Miss Fortune vào lòng hơn, hắn đáp:" Đương nhiên rồi, vì trong tim ta có Sarah và trong tim Sarah có John này."

"Ta yêu cậu, John ta thực sự rất yêu cậu, nhưng trước giờ ta không đủ can đảm để nói ra điều đó...ta quá yếu đuối đúng không? Ta là một cô gái quá yếu đuối..." - Miss Fortune vừa khóc vừa nói.

John hôn nhẹ lên má cô rồi nói:" Không, người không tốt mới chính là ta, là do ta đã không hiểu tâm ý của Sarah nên..."

"Được rồi, chỉ cần biết nhiêu đó là đủ, Sarah không quan tâm trong lòng anh có bao nhiêu cô gái, thời đại này một người đàng ông cia nhiều phụ nữ bên cạnh cũng không phải chuyện hiếm gì, Sarah không quan tâm điều đó." - Miss Fortune nói đến đó cô rên đau đớn một chút rồi thở hồng hộc, vết thương trên người của cô bây giờ đã được cô cầm máu, Sarah đầu đầy mồ hôi tay cô không ngừng vuốt ve khuôn mặt của hắn:" Hôm trước khi nghe cậu nói rằng trong lòng của anh có rất nhiều người con gái, lúc ấy Sarah cảm thấy mình vô cùng ích kỉ, Sarah muốn John chỉ là của một mình Sarah mà thôi, nhưng sau trận chiến này, khi bên bờ vực sống chết Sarah mới nhận ra rằng nếu thiếu cậu Sarah không thể nào sống nổi, rồi lại nghĩ nếu như Sarah cố gắng chiếm cậu chỉ thuộc về bản thân mình thì những cô gái khác sẽ thế nào? Sarah đã nghĩ kĩ rồi chỉ cần John yêu Sarah và mãi ở bên Sarah là được...Sarah không quan tâm bất cứ chuyện gì khác..."

Những câu nói của Miss Fortune cứ như một mũi tên bắn vào lòng hắn, hắn ôm chặt lấy Miss Fortune mà không nói điều gì, còn từ ngữ nào để nói nữa sao? Chác chẳng còn từ nào để có thể nói thêm về những điều mà Sarah đá nói.

"Ầm ầm..."

Căn phòng liên tiếp nổ vang, đám cháy bắt đầu lan dần đến chỗ John và Miss Fortune.

"Cúng ta phải rời khỏi đây thôi." - John ôm Sarah vào lòng rồi đứng dậy, mặc dù hắn chỉ có một cánh tay nhưng nhờ việc vận dụng sức mạnh phép thuật hệ phong hắn nâng Sarah nhẹ như nâng một tờ giấy vậy.

"Còn Graves, ông ta..." - Miss Fortune nói.

"Đúng vậy...chúng ta cũng phải cứu ông ấy, đi mau thôi, nơi này sắp nổ rồi." - John lập tức phóng nhanh ra bên ngoài.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm...

Hàng chục tiếng nổ liên tiếp vang lên, cỗ máy nổ tung, một vụ nổ cực lớn chấn động cả mặt biển.

"John...thuyền trưởng." - ở bên dưới, sau khi đánh bại toàn bộ thuộc hạ của Gangplank, Tom và những người khác đứng ở dưới để đợi John và thuyền trưởng của mình quay trở về, khi thấy cả cỗ máy nổ tng thành nhiều mảnh mà chưa thấy bóng giáng John và Miss Fortune đâu cả, Tom vô cùng lo lắng.

"Là họ, thuyền trưởng vẫn còn sống."

"Họ vẫn còn sống."

Những thủy thủ trên tàu nhanh chóng thấy John đang đưa cả Graves và Miss Fortune từ trên cao bay trở lại tàu, tất cả thủy thủ đều tỏ ra vui mừng khôn siết.

John đưa Miss Fortune cho Tom nói:" Cô ấy bị thương rất nặng mau gọi bác sĩ đến đi..."

"Được" - Tom lập tức sai người đem theo một một cái cáng đến đưa Miss Fortune vào bên trong, Fizz được John phân phó để lo cho Graves đang bị thương bất tỉnh.

John nhìn đống mảnh vụn trước mặt, hắn thở dài:" Cuộc chiến này đã kết thúc rồi..."

"Ầm..."

Đúng lúc này đột nhiên một vụ dao động năng lượng cực đại nổi lên, những thủy thủ nào trên tàu có sức khỏe yếu lập tức lăn ra bất tỉnh, John kinh ngạc khi thấy nguồn gốc của đợt sóng nang lượng vừa rồi xuất phát từ hòn đảo trước mặt.

Ryze đi đến, bộ dâng tỏ ra khá khẩn trương:" Sức mạnh dao động này tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường, rốt cuộc là ai mà có sức mạnh lớn đến thế?"

John nhìn sang những người xung quanh, có người cảm thấy đầu óc choáng váng, có người thì đã bất tỉnh, John lập tức bảo những người khỏe mạnh giúp đỡ họ còn hắn thì bay lên không trung, Ryze thấy thế vội hỏi:" John ngươi định đến đó sao? Như vậy nguy hiểm quá không?"

John nhìn về nơi phát ra năng lượng vừa rồi nói:" Không đến thì sao mà biết có chuyện gì, ta không muốn nơi này tiếp tục sảy ra chiến tranh, Miss Fortune và những người khác bị thương cả rồi."

Ryze cảm thấy trong lời nói của hắn rất có lý, lão ta luôn xem trọng hắn ở việc hắn luôn luôn không ngại xả thân mình để bảo vệ những người khác dù cho người đó không có thân quen gì đi nữa. Lão nói:" Vậy để ta đi cùng ngươi."

"Vậy cũng được..."

Tại hòn đảo phát ra đợt dao động năng lượng cực đại vừa rồi...

Hòn đảo này vốn là một hòn đảo hoang ít người đặt chân đến, nhưng hôm nay ngay trung tâm hòn đảo lại có ba bòng người, mà nói là "người" nhưng thực chất thì không phải, nếu John có ở đây hắn sẽ nhận ra ngay hai trong số ba kẻ ấy, chính là Nocturne và Fiddlesticks.

Kẻ còn lại là một phụ nữ, một người phụ nữ thoạt nhìn qua trông vô cùng đáng sợ, cô ta không phải đáng sợ vì có bộ dạng xấu xí mà thứ đáng sợ ấy nằm ở khí chất của cô ta cộng với đôi cánh đen đầy chỗ rách rưới.

Nocturne nhìn sang Fiddlesticks nói:" Có nghe tiếng nổ ở gần đây không?"

Fiddlesticks đáp:" Nghe thì cũng chả quan trọng, quan trọng bây giờ là mụ Morgana kia đưa chúng ta thuốc giải."

Nói song hắn nhìn qua người phụ nữ với đôi cánh đen phía trước nói:" Này Morgana, khi nào mui mới chịu đưa thuốc giải cho bọn ta?"

Morgana không thèm để tâm đến những gì hai người nói, cô ta chỉ chăm chú nhìn vào cỗ quan tài đá trước mặt.

"Ầm..."

Một cỗ năng lượng cực đại dao động mãnh liệt, nó phát ra chính xác là từ cỗ quan tài trước mặt Morgana.

"Rầm." - một tiếng nổ vang lên, nắp quan tài bay ra, một bóng người bước ra từ bên trong, hắn ta tay cầm một thanh kiếm to tổ chảng, phía sau có một đôi cánh.

"Chài mừng ngươi đến với Valoran, Aatrox."

Bạn đang đọc LMHT Hành trình vô tận của Siro con
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dansunokabin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.