Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản đồ

Phiên bản Dịch · 4082 chữ

Sáng hôm sau thức dậy, John và Diana đều kinh ngạc, John không thể tin được những vết thương trên cơ thể mình đã hoàn toàn hồi phục, chỉ trừ mỗi cánh tay bị mất, hắn cảm thấy lúc này đây mình khỏe mạnh hơn bao giờ hết.

Diana tiến lại gần hắn, cánh tay cô sờ hết lên ray hắn rồi đến mặt hắn...không một vết sẹo để lại, toàn bộ vết thương đã biến mất cô kinh ngạc nói:" Chuyện này thật thần kì! Không thể tin được, chủ sau một đêm mà toàn bộ vết thương trên người anh đã khỏi."

Jonh gật đầu nói:" Đúng vậy, tôi cũng không thể tin được, bây giờ tôi có cảm giác có thể làm bất cứ việc gì ngoại trừ sử dụng sức mạnh phép thuật."

Diana cười gật đầu:" Vậy thì hay quá, chúng ta nhanh trở về bộ tộc thôi, tôi sẽ chứng minh cho bọn họ thấy vẫn còn sức mạnh khác ngoài sức mạnh mặt trời thống trị."

Sau đó John và Diana rời khỏi ngôi đền, phiến đá kia lập tức mở ra rồi đóng lại như cũ, nếu không có thần chú để mở nó ra thì không có cánh nào có thể tìm ra ngôi đền bên trong cả.

Hai người cứ như thế bắt đầu xuống núi, trên đường đi họ nói cười rất vui vẻ thế nhưng cod ai biết trước được tương lai, à không gần thôi, chuyện sắp sảy ra sẽ khiến họ không còn có thể cười nói như vậy nữa.

Bộ tộc Rakkor nằm trên đỉnh núi Targon một đỉnh núi cao nhất và hùng vũ nhất ở dãy núi đực biết với cái tên" Vách Ngăn Vĩ Đại". Sau hai ngày đi đường John và Diana đã đến trước cổng vào của bộ tộc, đột nhiên một tiếng nói vang lên:" Dừng lại".

Người bước đến trong trang phục của một chiến binh, anh ta mang mũ sắt, áo giáp sắt, tay phải cầm mũi lao sắc nhọn bóng loáng, tay trái cầm chiếc khiên hình tròn to lớn. Chiếc mũ sắt kia hình như che đi khuôn mặt của anh ta nên không ai nhận ra khuôn mặt của anh ấy như thế nào cả.

Người chiến binh đó tiến lại gần, sau khi thấy Diana thì đột nhiên kinh ngạc nói:" Diana...là cô đấy sao? Nhiều ngày nay cô mất tích, chúng tôi đang lo lắng cho cô đấy, nhưng mái tóc của cô sao lại?"

Diana khuôn mặt lạnh lùng đáp:" Chuyện này anh không cần lo lắng Pantheon à, bậy giờ các trưởng lão đang ở đâu?"

Pantheon đáp:" Bọn họ đang ở trong lều của tộc trưởng, mà có chuyện gì không?"

Diana không trả lời câu hỏi đó, Cô ấy quay dang chỉ vào John nói:" Cậu ấy là bạn của tôi, cậu dẫn cậu ấy đi tham quan tộc ta một vòng được chứ? Tôi đi gặp mấy lão ấy có chút việc."

Nói xong rồi Diana rời đi, Pantheon khó hiểu quay sang nhình John, điều đầu tiên anh ta nhận ra được là John còn rất trẻ, khuôn mặt lại sáng sủa đẹp trai, chỉ có điều anh ta mất đi một cánh tay phải, Pantheon nói:" Cậu là bạn của cô ấy à? Trước đây cô ấy không thích kết bạn với bất kì ai cả."

John cười đáp:" Đúng thật là vậy đấy, cô ấy là bạn của tôi, anh là Pantheon à, chiến binh giỏi nhất và dũng mãnh nhất của bộ tộc, Diana vẫn hay nói về anh cho tôi biết."

Pantheon cười ha hả nói:" Cô ấy chỉ đang nói đùa với cậu thôi, tôi không dám nhận mình tài giỏi đâu, mà cậu tên gì?"

"John, anh cứ gọi như vậy đi."

Pantheon gật đầu nói:" Tôi sẽ dẫn cậu đi một vòng quanh bộ tộc, à...vì sao cậu bị mất đi một cánh tay thế?"

John gần như đã quen với việc thiếu đi cánh tay này, chi nên dù ai có hỏi hắn cũng không quá đau buồn nên đáp:" Là do một trận chiến mà ra cả, lúc ấy tôi không cẩn thận nên đã bị mất fdi cánh tay này."

Pantheon ồ lên một tiếng nói:" Nói vậy cậu cũng là một chiến binh à? Những người của bộ tộc chúng tôi rất tôn sùng những chiến binh đầy sức mạnh và dũng cảm, cậu cũng xứng đáng được như vậy."

John lắc đầu nói:" Tôi không quan tâm có ai tôn sùng mình đâu, chỉ cần làm được điều gì đó có ích là được."

"Hay lắm!" - Pantheon tính cánh vô cùng sảng khoái nói:" Tôi rất thích tính cách này của cậu đấy John, cậu biết không, bộ tộc của tôi vốn không quá đông đúc, cho nên thường xuyên bị các bộ tộc lớn ở nơi khác, thậm chí là quân đội của những đế quốc lớn đến để ăn hiếp, những chiến binh như chúng tôi đều quyết tân xả thân bằng cả mạng sống này của mình để bảo vệ tộc."

John ồ một tiếng nói:" Ở nơi thế này mà vẫn bị tấn công sao?"

Pantheon gật đầu nói:" Có chứ, lần gần đây nhất là quân đội Noxus đã tấn công tộc chúng tôi, mặc dù quân đội Noxus chủ là đi hù dọa thôi nhưng bên tộc chúng tôi cũng đã tổn thất không nhỏ, nhanh từ khi Leona cô ấy được thừa hưởng sức mạnh từ thần mặt trời cho nên sự an toàn của bộ tộc lúc này là rất cao."

John gật đầu hắn đã từng nghe Diana kể về chuyện này của Leona, hắn thật sự rất muốn gặp cô ấy ngay lúc này.

"Đến rồi, đây là khu tập luyện của cấc chiến binh trong tộc chúng tôi." - Pantheon dẫn John đến một khu đất, ở đậy có rất nhiều chiến binh của bộ tộc Rakkor đang tập luyện, những bài tập khắc nghiệt, đầy nguy hiển như, lăn qua một tấm ván đóng đầy đinh sắc nhọn, hay tập luyện đứng trên những đám than cháy đỏ nóng hừng hực, hay những bài tập chịu đựng sát thương như lấy cây gỗ đánh vào người...

Pantheon cười nói:" Cậu thấy sao? Những hình thức luyện tập thế này cậu đã từng tập luyện qua chưa?"

John lắc đầu nói:" Những chiến binh ở bộ tộc của anh thật tuyệt vời, tôi không thể sánh bằng được."

Pantheon cười nói:" Được rồi, để tôi dẫn cậu đến một số nơi nữa."

"Ầm" - Đột nhiên lúc này một tiếng nổ vang lên, John và Pantheon cùng tất cả mọi người giật mình nhìn về nơi vừa phát ra tiếng nổ, Pantheon vội nói:" Lều tộc chưởng có chuyện gì rồi, mau đến đó."

Pantheon dẫn theo một đám quân cầm theo vũ khí nhanh chóng chạy đến, John cũng chạy theo sau.

"Lập tức tiêu diệt tên phản đồ dị giáo cho ta..."

Ở tại nơi vừa phát ra tiếng nổ đó, Diana từ bên trong lều của tộc chưởng bay ta bên ngoài, khuôn mặt của cô đầy lạnh lùng và tức giận, kế tiếp đó là năm lão già lập tức theo sau. Năm lão già trong đó bao gồm bốn lão ông và một lão bà, người nào cũng trông khoảng trừng 70-80 tuổi, thế nhưng họ lại không hề có chút gì gọi là già yếu của người cao tuổi cả.

Lão già đứng đầu, có vóc người hơi ốm, lão chỉ tay vào người Diana nói:" Đồ phản bội, ngươi dám phản bội lại bộ tộc chúng ta mà đi thừa hưởng sức mạnh của thứ khác, tội này của ngươi tuyệt đối không thể sung thứ, năm người trưởng lão chúng ta sẽ ra tay để loại trừ đồ dị giáo như ngươi."

"Phì" - Diana tức giận, cô xỉ vả vào những gì lão già cao cao kia nói:" Lão già, lão rừng nói với ta không có sức mạnh nài khác ngoài sức mạnh của mặt trời là độc tôn, bây giờ tôi tìm ra sức mạnh mới, lão bảo tôi là dị giáo sao? Lão già rồi nên đầu có chút ngu muội hay sao?"

"Câm mồm!" - Lão bà tức giận quát:" Ngươi thân là một thành viên trong hội Solari chúng ta, vậy mà lại đi tôn thờ sức mạnh khác ngoài sức mạnh của mặt trời, vậy xem xem ngươi có phải phản bội hay không?"

"Phản bội?" - Diana kinh thường nói:" Thế này mà gọi là phản bội sao? Tôi đã chứng minh cho mấy người thấy, ngoài sức mạnh của mặt trời mà hàng ngày mấy người vẫn thờ phụng vẫn còn đó sức mạnh của mặt trăng, vẫn có người vẫn đang thờ phụng đấy thôi, không giống như những gì mấy người suốt ngày nói mặt trời là độc tôn, là vĩnh hằng."

"Con khốn!" - Những vị trưởng lão nghe Diana nó như thế cũng đầy tức giận, họ không thèm nghĩ bây giờ mình là trưởng lão gì mà giữ thể diện cả, cứ văng tục không kiêng kị gì cả.

Lão già cao cao kia tức giận hét lên:" Năm người bọn ta hôm nay sẽ chính thức thanh lý môn hộ đồ phản bội dị giáo như ngươi, tất cả giết chết nó."

Năm lão già đồng loạt xông đến, sức mạnh phên thuật của họ đồng loạt xuất ra, những luồng ma pháp đầy sức mạnh có cảm tưởng như có thể phá tan cả một ngọn núi lớn. Diana kinh thường sức mạnh kia, hơn lúc nào hết, hiện tại cô đang cảm nhận được một sức mạnh kinh khủng đang tuôn chảy trong cơ thể.

Thanh gươm trên tay cô đột nhiên phát ra ánh sáng chói lóa, gươm quét lên, một luồng sức mạnh kinh khủng từ vên trong đó bắn ra bay theo hình lưỡi liềm, nhắm vào năm lão già kia.

"Ầm" một tiếng cả năm lão bị vụ nổ chấn bay tứ tung, Diana hét lên một tiếng, đột nhiên ba quả cầu ánh sáng trông rất giống với mặt trăng xuất hiện xoay quanh người của cô chặn lại đòn công kích phối hợp từ trước đó của năm lão già.

Năm trưởng lão bị đánh như vậy không hề tỏ ra chút sợ hãy mà càng tỏ ra đầy tức giận, cả năm lão bắt đầu bay vào sử dụng sức mạnh phép thuật của mình liên tục tấn công Diana.

Pantheon, John cùng mọi người đều nhanh chóng có mặt họ đều chứng kiến tất cả mọi việc, Pantheon kinh ngạc nói:" Thế này là sao? Tại sao cô ấy lại đi tôn thờ sức mạnh của mặt trăng kia chứ."

Jonh rất lo lắng cho Diana, mặc dù hiện tại cô đang một chấp năm nhưng không hề tỏ ra yếu thế hơn nhưng đây là hội Solari có thể cô ấy sẽ không cầm cự được lâu.

"Có chuyện gì sảy ra vậy?" - giọng nói của một người phụ nữ vang lên, Pantheon nhận ra ngay người đó là ai lập tức nói:" Là Diana, cô ấy đi tôn thờ và được thừa hưởng sức mạnh khác, cho nên các trưởng lão cho rằng cô ấy là dị giáo và nhất định muốn ra tay tiêu diệt.

John nhận ra ngay cô gái kia là ai, đó là Leona cô trong trang phục màu vàng trói lóa, cùng với cây kiếm huyền thoại của chiến binh năm xưa, chiếc khiên mặt trời cùng dây truyền Iron Solari trên cổ chứng minh chi thân phận của mình.

Leona nhìn thấy Diana đang bị năm vị trưởng lão bao vây tấn công, cô cũng rất lo lắng nói:" Dao cô ấy có thể làm điều dại dột như vậy được chứ."

"Ầm!!!"

Diana quét thanh gươm lưỡi liềm đầy uy lực của mình lên lập tức chấn cat năm lão già lùi lại, cả năm lão đều bị thương không nhẹ, miệng thổ huyết, Diana cũng thế, một mình cô chống lại năm lãi già với sức mạnh vượt trội thế kia, mặc dù có sức mạnh từ mặt trăng cực kì lợi hại nhưng cũng không thể tránh khỏi bị thương.

Lão già cao cai hét lên:" Pantheon, Leona ta ra lệnh cho hai người lập tức tiêu diệt đồ dị giáo này ngay tức khắc."

Pantheon cùng Leona nhìn nhau sau đó chạy lại cạnh mấy lão già kia nói:" Các vị trưởng lão, cô ấy cũng là người trong tộc chúng ta, xin hãy cho cô ấy một cơ hội."

Lãi già cao cao kia đứng dậy nói:" Nể tình nó cũng là người của hội Solari và cũng là bạn từ nhỏ của người cùng Pantheon, nếu nó chập nhận từ bỏ thứ sức mạnh kia thì bọn ta sẽ cho nó một cơ hội sống, nhưng không thể ở lại tộc được."

Pantheon và Leona nghe vậy cũng rất vui, vội quay lại khuyên Diana, Pantheon nói:" Diana cô nghe rồi đấy, mau từ bỏ sức mạnh ấy đi, như vậy cô sẽ được sống, chỉ là bị đuổi khỏi tộc mà thôi, chúng ta vẫn là bạn bè, đừng làm khó chúng tôi."

Diana hừ lạnh nói:" Pantheon và Leona hai người từ nhỏ lớn lên cùng với tôi chắn hiểu rõ tính cánh cũng như khát vọng của tôi mà, đây chính là sức mạnh mà tôi hằng ao ước, sao lại có thể từ bỏ nó được."

"Ngươi nghe rõ rồi chứ Pantheon!" - bà già trong năm vị trưởng lão kia bước đến nói:" Nó đã phản bội tộc Solari chúng ta, phản bội lòng tin cửa chúng ta, nó phải bị tiêu diệt, đây là mệnh lệnh của tộc trưởng cũng là mệnh lệnh của năm trưởng lão chúng ta."

Leona lên tiếng:" nhưng cô ấy..."

"Không cần nói gì cả!" - lão già cao cao kia tiến lên một bước, đưa tay nói:" Lập tức tiêu diệt phản đồ này ngay cho ta.

Lệnh được ban ra không ai dám trái, ngay lập tức có hơn mấy chục chiến binh của bộ tộc Rakkor cầm vũ khí xông vào tấn công Diana, trước đó cô đã bị thương nên lần này chiến đấu với mấy chục chiến binh mạnh mẽ nhất của bộ tộc cô khó lòng chiếm thế thượng phong.

Bịch...

Diana bị một mũi giáo cắt qua phần hông, máu bắn ra xối xả. Một chiến binh khác lao đến, tay cầm giáo hùng hổ tấn công cô, ngay lúc này đây một bóng người phía sau lao nhanh như một mũi tên, song cước đạp thẳng vào mặt của người chiến binh kia khiến hắn ta ngã lăn ra đất như một cái bao cát vậy.

John đứng chắn trước mặt Diana lo lắng nói:" Vết thương của cô sao rồi? Máu chảy nhiều quá."

Diana khuôn mặt trắng bệch, giọng nói yếu đi:" Không sao đâu, tôi còn cầm cự được, John...đừng nhúng tay vào truyện này, tôi không muốn anh bị liên lụy bởi việc làm của tôi."

John không đáp câu nói của Diana bởi lẽ hành động kế tiếp đã trả lời cho tất cả:" Ngày hôm nay, kẻ nào muốn làm hại Diana hãy bước qua xác của ta."

"Thằng ngông cuồng kia là ai vậy? Mau lập tức giết hắn rồi cả con dị giáo kia." - một lão già khác trong năm lão già giận giữ quát, một đám chiến binh với cơ bắp cuồn cuộn lập tức xông vào, John khuôn mặt đột nhiên trở lên lãnh khốc, mặc dù hắn không thể sử dụng sức mạnh phép thuật nhưng không vì thế mà sức mạnh cơ bắp và khả năng chiến đấu của hắn bị yếu đi. John lao vào những tên chiến binh kia, chân trái đá trúng một tên rồi nương theo phản lực xoay người đá thêm một tên nữa.

"Cú đá nặng như núi thái sơn, cú đấm mạnh như sức hủy diệt của sóng thần." - tạm thời có thể bình luận về sức chiến đấu của John với những chiến binh tộc Rakkor kia là như thế.

Pantheon thấy thế, anh ta cũng rất khó khăn trong quyết định của mình, cả hai đều là những người anh quen biết, dù John chỉ vừa gặp mặt cách đây chưa đến một giờ nhưng chừng đó cũng quá đủ để anh ta nhận ra tính cách của John.

Một lão già mập mập trong số năm vị trưởng lão kia, thấy John đánh những chiến binh dũng mãnh của tộc thì máu nóng như trào lên tân não, lão hùng hổ lao vào, một đợt phép thuận dao động trong không khí, miệng lão liệm chú ngữ rất nhanh, sau đó từ trong không khí vô số loại vũ khí đủ loại như búa, rìu, đao, kiếm, xuất hiện.

Vũ khí do phép thuật tại nên có sức sát thương không kém gì vũ khí bình thường, một đợt mưa vũ khí nhắm John mà lao đến.

John nhìn cơn mưa vũ khí kia có chút lo lắng, sức mạnh phép thuật của hắn nay đã không còn thì làm sao chống lại đây. John liếc thấy bên cạnh có một chiếc khiêng của những chiến binh Rakkor bị hắn hạ gục trước đó, lăn qua tránh đi hai mũi kiếm đang lao đến, John cầm chiếc khiêng chặn cơn mưa vũ khí kia lại.

Keng...keng...keng....

Tiếng kim loại vang lên thanh thúy.

"John" - đột nhiên âm thanh của Diana vang lên. John xoay người lại thì thấy cô đã ngã gục trên mặt đất, hắn hột hoảng chạy lại bên cạnh cô. Liên tục gọi "Diana Diana" nhưng cô vẫn không tỉnh lại.

"Đây là cơ hội tốt, mau giết chết thằng kia và con bé dị giáo mau."

John đưa ánh mặt thù hận nhìn năm tên trưởng lão hắn nghiến răng sau đó cõng Diana đứng dậy, John từ trên tay ném ra một quả bom khói sau đó biến mất ngay lập tức.

"Khốn khiếp! Mau tìm ra hai đứa nó cho ta, phải bắt sống về đây hành hình trước tượng của thần mặt trời."

Tại ngôi đền mặt trăng, sau khi đưa Diana trốn được ra khỏi bộ tộc Rakkor và đám người của hội Solari, hắn ngay lập tức đưa cô quay trở lại đây, bởi lẽ nơi này chính là nơi an toàn nhất hiện tại.

John đặt Diana nằm ở giữa ngôi đền, khuôn mặt của cô lúc này trắng bệch như người đã chết, hơi thở bắt đầu yếu đi. Đôi mắt yếu ớt mở ra, Diana cố gắn cười với hắn:" Có phải tôi sắp chết rồi không?"

"Không! Cô sẽ không chết đâu." - John cố gắn an ủi Diana, hắn nhìn những vết thương trên người cô, ngoài việc bị nội thương ra còn mất máu rất nhiều nữa, có lẽ việc mất máu quá nhiều đã khiến cô ra nông nỗi thế này.

Hiện tại máu vẫn đang chảy, cần phải băng vết thương kia lại ngay lập tức, thế nhưng nếu muốn làm điều đó phải cởi áo giáp và áo của cô ấy ra...

Diana cười nói:" Anh muốn làm gì thì làm đi...đừng ngại."

John hí sâu một hơi:" Diana...sau này cô muốn sử lý tôi thế nào cũng được, nhưng hiện tại tôi cần phải cứu cô."

John lập tức tháo bỏ áo giáp trên người Diana xuống, để lộ chiếc áo vải cùng với bộ ngực cai vút bên trong. Hắn cố gắng kiềm chế bản thân, hít một hơi thật sâu.

Jonh phát hiện Diana lại bất tỉnh, đôi tay hắn run lên từng đợt, cài việc này trước đây hắn đã làm đâu, không run mới lạ. Trán hắn đổ rất nhiều mồ hôi.

Trong ngôi đền mặt trăng, cô nam quả nữ, biết tìm đâu ra người trợ giúp, muốn băng bí vết thương đang chảy máu kia cần phải cởi toàn bộ áo bên ngoài của Diana, mà việc này trước đây John chưa từng làm nên không chánh khỏi có đôi chút khó khăn.

Đôi tay run run mở từng thắt nút, John loay hoay một lúc mới cởi được chiếc áo bên ngoài của cô, một thứ tuyệt vời nhất của thiếu nữ lộ ra ngay trước mắt hắn, John cố gắn áp chế mọi luồng suy nghĩ. John không quan tâm, nếu cứ để mất quá nhiều máu thì tính mạng của Diana sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.

Băn xé một mảnh vải trên áo của mình sau đó bịt mắt của mình lại, hắn vận dụng đến giác quan thứ sáu cực kì đặc biệt của mình để băng bó vết thương cho Diana, làn da mượt mà trơn lán truyền vào tay John khiến hắn không biết bao nhiêu lần phải hít sâu để áp chế cảm xúc, dù gì thì hắn cũng là đàn ông, có đàn ông nào nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như Diana ở ngay trước mắt mà không phản ứng cơ chứ.

Jonh bắt đầu băng bó mọi vết thương trên bụng của cô, sau đó nhanh chóng mặc lại áo cho cô.

Mọi chuyện kết thúc, John cởi mảnh vải bịt mắt của mình ra, những vết băng bó tuy nhìn không đẹp cho lắm nhưng cũng đã ngăn máu chảy ra trên người của Diana.

Hắn thỏ dài một hơi, sau đó nhìn Diana, hiện tại cô vẫn nhe thế, đôi môi bắt đầu xanh lại.

Jonh hốt hoảng sờ vào trán của Diana, trán cô đang rất nóng, Diana mở đôi mắt của mình ra cô cảm thấy vết thương trên người của mình đã được băng bó, cô có hơi chút ngượng nhìn hắn cười, giọng nói yếu ớt:" Là anh băng bó sao? Trông nó thật xấu."

Jonh cúi thấp người, đôi mắt hắn đỏ lên, nhìn Diana nói:" Đừng tỏ ra như vậy? Cô phải sống, cô phải sống để mà trách tôi nữa chứ...đừng chết."

Diana lắc đầu nói:" Không kịp nữa rồi...mất máu quá nhiều, cộng với bị thương đã khiến tôi đến giới hạn của mình...trước lúc chết có thể quên biết anh khiến tôi rất vui...hi vọng kiếp sau sẽ được gặp lại anh."

"Không! Cô không thể chết, ơn cứu mạng của cô tôi còn chưa báo mà."

"John trước lúc chết, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?"

"Được được...cô mau nói đi."

"Tôi cảm thấy lạnh quá...anh ôm tôi được chứ? Tôi thấy rất lạnh." - giọng nói của Diana bắt đầu run lên, nước mắt lăn dài qua má. John cũng thế hắn thật sự không muốn nhìn Diana phải chết trước mặt mình, hắn ôm chặt Diana vào lòng.

Diana nhắm mắt lại đôi môi mỉm cười, cô nói:" Ấm lắm, trong ngực anh thật ấm John. Bây giờ tôi có thể đi được rồi."

John đột nhiên quyết tâm, trong tâm hắn bây giờ bằng mọi giá phải cứu Diana cho bằng được. John cầm lấy thanh gươm của cô tự cắt vào động mạch trên tay của mình, sau đó cắt vào mạch trên tay của Diana, hắn muốn truyền máu của mình vào cho cô ấy, bù đắp số máu đã mất đi.

Khuôn mặt John bắt đầu trắng bệch. Hắn lấy miếng vải bịt mắt lúc nãy, dùng răng của mình cột chặt tay hai người, sử dụng chút thủ thuật mag hắn biết ở Học viện ninja, máu trong người của John bắt đầu thông qua vết cắt trên tay Diana mà chảy vào người cô.

Hắn ôm chặt lấy Diana nói:" Cô không được chết, tôi không cho cô chết."

Cứ như vậy máu tong người của John cứ chảy vào người của Diana, dường như vì máu của hắn có hòa trộn cùng đá mặt trăng lúc trước cho nên ngay khi chảy vào người Diana, những vết thương trên người của cô nhanh chóng lành lại.

Sắc mặt của Diana cũng bắt đầu hồng hào trở lại, cơ thể không còn suy nhược như lúc trước.

John nhìn thấy sự thay đổi của cô, hắn nở nụ cười, sau đó ngã gục lên người Diana.

Bạn đang đọc LMHT Hành trình vô tận của Siro con
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dansunokabin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.