Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Livestream siêu kinh dị

Phiên bản Dịch · 1984 chữ

Nhồi máu cơ tim cấp tính là nguyên nhân tử vong do pháp y giám định, nhưng người sống đang yên đang lành tại sao lại đột nhiên đột tử vì bệnh tim mà không ai có thể nói rõ ràng.

Tôi tìm tờ báo ngày hôm đó, đại khái nhìn lướt qua, liền nhét vào túi, cầm lấy thiết bị vội vàng ra cửa.

"Tôi không tin trên đời này có ma, trừ phi... để tôi tận mắt nhìn thấy."

Để tiết kiệm thời gian, tôi chặn một chiếc taxi lại, trùng hợp chính là, tài xế vẫn là chú đầu hói ngày hôm đó.

Ơ, cậu streamer, vừa mới giao xe đã gặp cậu, duyên phận a!

"Khách sạn An Tâm ở ngoại ô thành bắc, phiền anh lái nhanh lên một chút." Lúc này tôi không có tâm tình nói chuyện phiếm với bất luận kẻ nào, trong đầu đều là nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng.

Tại sao họ lại chọn nơi đó? Người phụ nữ đã gọi cho tôi trước đó là ai?

"Nghe nói khách sạn An Tâm thời gian trước có người chết, cậu streamer, cậu thật biết chọn chỗ". Chú hói nói rất nhiều nhưng lại không biết ý tứ "Đây là gặp được tôi, nếu là các tài xế khác chắc chắn sẽ không để ý đến cậu đâu ,cậu biết không, trên mạng đều lan truyền, nói vị khách trọ kia không phải tử vong ngoài ý muốn, mà là bị hù chết. Chậc chậc, nơi đó cũng rất là tà, vài năm trước, ở đó còn có người mất tích một cách khó hiểu nữa..."

Chú đầu hói càng nói càng hăng say, tôi rất muốn đánh động lương tâm hỏi chú ấy một câu, bây giờ chú ấy có đang nghĩ tới cảm nhận của tôi không?

"Chú ơi, buổi livestream của tôi với trí tưởng tượng của chú không giống nhau, chú có thể để tôi yên tĩnh một chút được không"

"Có cái gì mà không giống chứ? Cậu thanh niên như cậu tôi thấy nhiều rồi, không phải là ca hát, nhảy múa, chém gió, chơi game sao? Đúng rồi, cậu livestream ở đâu, tôi đi cổ vũ cho cậu."

"Ủng hộ là coi như xong, nếu quả thật có một ngày chú nhìn thấy tôi livestream, xin hãy giúp tôi báo cảnh sat, bởi vì bên trong có rất nhiều thứ có thể cũng không phải là hiệu ứng của chương trình." Không thể chủ động tiết lộ sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng, đây là quy định đầu tiên trong hợp đồng.

Thở dài một hơi, tôi lấy điện thoại di động màn hình lớn tám inch kia ra, nhìn ba biểu tượng lẻ loi phía trên, cuối cùng mở ra ứng dụng thứ ba - - tấm ảnh đen trắng của tôi.

Hoan nghênh đã đến với Âm Gian Tú Tràng, nhiệm vụ livestream đã tuyên bố, mau đến đặt tên cho buổi livestream nào.

Bất kể màn livestream nào, mục đích căn bản nhất đều là vì thu hút người xem, thu hút sự nổi tiếng, căn cứ vào điều kiện tiên quyết này, một cái tên bắt mắt có thể làm cho người ta tò mò là điều tất yếu.

Tôi nhớ lại lời người phỏng vấn đeo mặt nạ người giấy từng nói: "Hoạt động trong bóng tối lúc nửa đem, đánh thẳng vào nỗi kinh hoàng nhất của thành phố này, anh không cảm thấy rất kích thích sao?"

"Nếu là vì truy cầu kích thích, vậy sao lại không đặt cái tên tràn ngập mánh lới đây?" Tôi giơ tay gõ vào chỗ trống bốn chữ -- Livestream Siêu kinh dị!

"Đặt tên thành công, có muốn bắt đầu livestream hôm nay không?"

Suy nghĩ nửa ngày, tôi vẫn chọn "Không", nguyên nhân còn có người, chú hói còn ở trên xe, không cần phải đem anh ta liên lụy vào.

"Chú ơi, lái nhanh lên, thời gian của tôi không còn nhiều nữa......"

Khách sạn An Tâm nằm ở ngoại ô phía bắc Giang Thành, gần nhà tù Hận Sơn, xung quanh người ở thưa thớt, chỉ có ít người làm công từ bên ngoài đến sẽ ham tiền thuê nhà giá rẻ mà lựa chọn nơi đó.

Kiến trúc hai bên dần dần giảm bớt, thành phố xa hoa trụy lạc đã cách tôi khá xa, con đường xi măng cứng rắn sạch sẽ cũng biến thành con đường đất gập ghềnh xóc nảy khó đi.

"Cậu streamer, thấy bảng hiệu kia chưa? Đó chính là khách sạn An Tâm, nếu không thì dừng ở đây đi, đi tiếp về phía trước không tiện quay đầu. "Chú hói dừng xe ở ven đường, xem ra bất luận như thế nào cũng không muốn lái về phía trước.

Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ, cách đó khoảng mấy chục mét có một tòa nhà cũ ba tầng, mái nhà còn dùng bóng đèn nhỏ màu sắc rực rỡ xâu thành bảng hiệu: "Khách sạn Nữ Tâm?"

"Là chữ An đấy, có lẽ do bóng đèn tạo chữ bị hư rồi!". Chú hói đưa tới một điếu thuốc:" Tự cậu bảo trọng, nghe nói đồ bẩn không ngửi được mùi thuốc lá, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây."

Lắc đầu cười khổ, tôi trả tiền xe, xách theo vali da màu đen xuống xe.

Đưa mắt nhìn bốn phía, một bóng người cũng không nhìn thấy, chung quanh trăm mét, chỉ có cái kia "Khách sạn Nữ Tâm" tản ra ánh đỏ mờ nhạt.

Hay là báo cảnh sát đi?

Điện thoại di động bên này của tôi còn chưa lấy ra, bên người chợt vang lên tiếng động cơ nổ vang, bụi mù nổi lên bốn phía, lúc nhìn lại, chú đầu hói đã lái xe taxi chạy ra xa trăm mét.

Tôi đứng hình...

Chú hói bỏ đi rất quyết đoán, hiện tại tôi chính là không có cách nào trở về thành phố.

Xách vali da lên, chân sâu chân cạn ở trên đường đất đi về phía trước, một chiến binh thực thụ không chỉ dám đối mặt với cuộc sống ảm đạm, mà cần phải học tập cách đối mặt với đồng đội chuyên gài hàng nữa.

Mượn ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại di động, khách sạn cũ nát tràn ngập truyền thuyết này rốt cục hoàn chỉnh hiện ra trước mắt tôi.

Ba tầng độc lập, một trái một phải hai đầu hành lang, trên bậc thang chất đống rác chưa dọn dẹp sạch sẽ, góc tường còn vương vãi mấy dải băng phân cách của cảnh sát bị vứt lại hiện trường.

Không phải là loại dây phân cách màu vàng trắng ở hiện trường thi công, mà là dây cảnh giới màu xanh trắng sậm chuyên dụng cho án mạng!

"Thứ này không phải đồ tái chế sao?" Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ không cảm thấy có gì khác thường, nhưng tại trường cảnh sát lăn lộn qua vài năm tôi đã nhận thấy nơi này có sát khí vô cùng quỷ dị.

"Có ai không? Ở trọ. "Cầu thang rất hẹp, lên lầu hai mới thấy quầy lễ tân khách sạn.

Trên mặt bàn còn sót lại vết dầu mỡ và vết bẩn, có cuốn sổ ghi chép đang mở, mặt trên ghi chép lung tung thông tin và số chứng minh thư của một đám khách trọ, kiểu chữ viết ngoáy, thoạt nhìn giống như là vẽ nguệch ngoạc của học sinh tiểu học.

Tôi tiện tay lật xem, sổ ghi chép vào ở sớm nhất cũng là một tuần trước: "Cả tòa nhà hiện tại chỉ có một mình tôi là khách trọ à..."

"E hèm.. "cuốn sổ bị năm ngón tay khô gầy đè lại, trong quầy lễ tân một ông lão tóc sắp rụng sạch đứng lên : "Cậu muốn ở trọ à, một mình sao?"

Thanh âm già nua tựa như ánh nến trong gió, tuổi già sức yếu khó có thể che giấu. Tôi làm như không có việc gì lui về phía sau một bước, bèn khắc ghi hình ảnh gương mặt của ông lão đó: hai hàng lông mày rất nhạt, có những đốm đồi mồi thưa thớt ở nửa bên trái của khuôn mặt, mà mặt phải tựa hồ bị lửa thiêu đốt qua, có một vết sẹo to bằng nắm tay.

"Đúng vậy , cháu ở một mình" gương mặt của ông lão nhìn thoáng qua khó có thể quên được, nói thật, buổi livestream còn chưa bắt đầu, tôi cũng bắt đầu thấy sợ hãi rồi đó.

"Tôi cần xem chứng minh thư một chút, phải đăng ký, phòng đơn một đêm 5 đồng, tiền thế chấp coi như xong, đừng làm hỏng đồ đạc trong phòng là được." Ông lão đăng ký xong, đưa cho tôi một cái chìa khóa, cũng hướng đầu kia hành lang tối tăm hô to: "Bà ơi, dẫn khách tới phòng số 10, đun thêm ấm nước sôi cho khách này."

Nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng là ở phòng số 0, tôi nhíu mày: "Ông chủ, ông có thể đổi phòng khác cho cháu được không?"

"Được, vậy cậu muốn đổi phòng nào?"

“Phòng số 0 thì sao?”

"Bộp."

Chìa khóa trong tay ông lão rớt xuống nền đất xi măng, phản ứng của ông chủ khiến tôi có chút bất ngờ.

"Gian phòng kia không thể ở sao?"Tôi biểu tình bình thản, hai tay lại cắm vào túi quần, một tay nắm chặt lá bùa, tay kia nắm chặt điện thoại di động.

"Có thể ở... Chỉ là chỗ chúng tôi mấy tháng trước vừa có người chết, phòng của người chết kia ở đối diện..."

"Cũng không phải là chết trong căn phòng đó mà. "Tôi ra vẻ thoải mái:" Ở phòng này đi, ông chủ đừng mê tín dị đoan quá, chúng ta phải tin tưởng khoa học chứ."

Lúc ông cụ tìm chìa khóa phòng số 0, tôi ngồi xổm xuống muốn giúp ông nhặt chìa khóa phòng số 10 rơi xuống đất lên, nhưng vừa cúi đầu lại phát hiện một chỗ kỳ quái – ông lão đang mang đôi giày cao su dính đầy đất.

"Đây là ở trong phòng, tại sao ông ta phải mang giày cao su?"

"Đi thôi, tôi dẫn cậu đi xem phòng." Nói chuyện là một vị bà lão, bà một tay cầm bình nước sôi, tuy rằng tuổi tác so với ông lão không kém là bao nhiêu, nhưng thoạt nhìn mập mạp khỏe khoắn, rất có vài phần khí lực.

Tôi đặt chìa khóa ở quầy lễ tân, ôm lấy vali da đi theo bà cụ lên lầu ba.

"Tại sao lại chạy lên lầu ba?"Có liên quan đến nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng, tôi không dám giả bộ qua loa, sợ mắc sai lầm.

"Lầu một không có người ở, phòng số 10 và phòng số 0 đều ở trên lầu."

Luôn có cảm giác đi rất lâu, trong hành lang chỉ có một cái bóng đèn ở góc rẽ, hơn nữa còn lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng tự tắt, một lát sau lại không hiểu sao sáng lên.

"Chính là chỗ này. "Bà lão cắm chìa khóa vào trong khóa cửa, chỉ chỉ con số trên cửa.

"Cảm, phiền bà chủ rồi".

Tôi vừa định đẩy cửa, phía sau lại vang lên tiếng bà lão lẩm bẩm: "Này, ở đây không thể so với trong thành phố, buổi tối cũng đừng nên chạy loạn, nếu..."

"Nếu là cái gì?"

"Nếu nửa đêm có người gõ cửa, hoặc có tiếng động gì, cậu coi như không nghe thấy, ngàn vạn lần đừng ra ngoài."

Bạn đang đọc Livestream siêu kinh dị (超級驚悚直播) của Vũ Văn Trường Cung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Karry2412
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.