Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn lễ người yêu cũ

Phiên bản Dịch · 2269 chữ

Cả thành phố nhộn nhịp như được lên dây cót, người người đều vội vã. Hiện tại là 7 giờ sáng, xe cộ trên đường đã chuyển thành tình trạng đông nghịt rồi.

Đi giữa đám đông, tôi cảm thấy hơi khó chịu. Cảm giác này có lẽ xuất phát từ bệnh nghề nghiệp rồi.

Không gọi taxi, tôi tự cuốc bộ bằng hai chân của mình cả con phố Đinh Đường, cuối cùng đã đến tòa cao ốc đa chức năng lớn nhất Giang Thành, chính là Thế Kỷ Tân Uyển.

Tòa tháp chính có 26 tầng, hai tòa tháp phụ cạnh bên có 13 tầng. Cả khu kiến trúc phức hợp thành một chữ "Sơn" chắn ngay vị trí chủ chốt của Giang Thành.

Đây chính là tổng bộ của tập đoàn bất động sản Giang Cẩm, cũng là một trong những khách sạn 5 sao ít ỏi tại Giang Thành này, lại chính là nơi tổ chức buổi hôn lễ hoành tráng của nhị công tử nhà họ Giang và Diệp Băng.

Tiếc cưới được tổ chức tại đây, mời đủ các ông này, bà nọ tại Giang Thành. Nhìn sơ qua cứ tưởng đây là một buổi tụ hội của các vị nắm quyền cao chức trọng, thực ra đây chính là một dạng nghi thức mà nhà họ Giang cử hành để dẫn bước Diệp Băng bước vào xã hội thượng lưu.

"Gà rừng hóa phượng hoàng, từ nay về sau, nhân sinh của anh và em sẽ không còn giao điểm nữa." tự cười diễu bản thân, tôi liếc mắt nhìn qua hàng loạt xe hộp nổi tiếng, Lamborghini, Ferrari, ngay cả Spyker với giá thấp nhất cũng tầm 5 triệu.

"Chào anh. Ngày hôm nay, nhị công tử đã đặt cả Thế kỷ Tân Uyển để tổ chức hôn lễ. Không biết anh có thiệp mời hay không?" người bảo vệ này có hình dáng thô kệch, dù khá lịch thiệp khi nói chuyện, nhưng lại rất tự tin. Bọn họ không sợ làm phật lòng người khác, vì kẻ chống lưng cho họ chính là tập đoàn Giang Cẩm.

"Đây nè." bị bảo vệ ngăn lại thế này, tôi cũng không thể làm gì khác hơn. Dù gì đi nữa, mấy vị khách hàng đến đây đều bằng xế hộp đưa đón, trong khi tôi đanh cuốc bộ.

"Xin lỗi anh, mời anh vào!"

"Ồ? Cầu là... Cao Kiện à?" tốn thời gian đi đến cửa lớn, còn chưa kịp bước vào trong, một gã đàn ông ăn mặc thanh lịch chạy từ bãi đỗ xe đến:" Không ngờ hôm nay cậu cũng đến dự đám cưới của Giang thiếu gia à? Ha ha... đã lâu không gặp!"

Tôi vẫn lạnh lùng, chẳng thèm phản ứng thái quá. Kẻ đến đây làm quen chính là một trong những người đã từng là bạn của tôi tại trường cảnh sát, tên là Từ Tú. Ngày xưa, tên này là một thằng ăn nói rất khéo léo tại trường cảnh sát, sử sự khéo đưa đẩy, dày dạn kinh nghiệm. Thậm chí, gã có thể gặp một tên ăn mày, rồi giả vờ đóng một màn kịch bạn cũ thân thiết lâu năm không gặp y hệt như thật.

"Chào cậu." hai chữ nhạt nhẽo ấy từng là câu nói dài nhất mà tôi nói với hắn.

"Úi trời, coi ai đến kìa? Chẳng phải đây là Cao Kiện, bồ cũ của cô dâu ư?" cô gái vừa nói tên là Trương Viện Viện, cũng là bạn học của tôi tại trường cảnh sát. Trái ngược với Từ Tú, cô gái này lại thích nói nhăng nói cuội, khiến người ta rất phản cảm. Nghe đồn rằng, vừa tốt nghiệp xong là cô ấy kết hôn với ai đó ngoài trường, hiện tại đã làm mẹ.

Tôi nhíu mày, bước nhanh hơn rời đi, nhưng vẫn suy nghĩ cẩn thận trong đầu:" Trương Viện Viện là một cô gái ngang tàng, sự nghiệp lại không thành công cho lắm. Hơn nữa, cô ấy và chồng đã chuyển nhà khổ Giang Thành từ lâu, tại sao lần này lại cất công đến đây dự đám cưới của Diệp Băng. Có lẽ nào lại còn đến đây chúc phức cho Diệp Băng được cơ chứ?"

"Trừ khi có người đi mời cô ấy đến dự đám cưới đi kèm với một cái giá mà cô ta thỏa mãn." nghĩ sơ qua đã rõ rồi, kẻ sai khiến khia chín là tên chú rể mưu mô Giang Thần kia:" Xem ra, cái đám cưới ngày hôm nau có vẻ thú vị đây."

Bên trong sảnh tiệc, khách tham dự ngồi đông đúc. Nhìn sơ qua tôi có thể thấy vài người có vẻ là quản lý cao cấp của các công ty. Bọn họ đều là những người tinh anh trên thương trường, dù là lời ăn tiếng nói hay cử chỉ đều toát ra phong phạm của một doanh nhân.

Một cái đâm cưới được tổ chức thành một hoạt động thương nghiệp, khách đến tham dự chỉ có mục đích giao lưu, mở rộng mối quan hệ mà thôi. Có mấy ai tham gia buổi tiệc này để chúc phúc cho đội vợ chồng trẻ?

"Cao Kiện, bên này! Tất cả mọi người đang chờ một mình cậu đấy!"

Nhìn về hướng có tiếng kêu, tôi thấy có sẵn hai bàn đặt tại góc đại sảnh đang chờ tôi.

Nói đúng hơn là, hai bàn đó dùng để đợi tất cả những người bạn đã từng học tại trường cảnh sát.

Một đĩa rau trộn đẹp mắt được bày biện trên chiếc bàn rộng lớn, mười mấy người bạn học cùng ngồi tâm sự lẫn nhau.

"Nghe đâu mày mua nhà rồi à?"

"Con mày maya tuổi rồi?"

"Úi trời, cái đồng hồ mà cậu đang đeo hình như mắc lắm phải không?"

Tôi giả vờ mắt điếc tai ngơ giữa cuộc trò chuyện, mồi một điếu thuốc, yên lặng kéo một hơi.

Tôi chẳng là gì trong mắt bọn họ, bọn họ cũng là một nhóm khác qua đường trong cuộc đời của tôi.

Chỉ là, người không muốn hại cọp, cọp lại rắp tâm hại người. Có vài người làm ăn cơ cực, có một vài bạn học thất bạo trong cuộc sống, bàn tán một hồi, lại lôi câu chuyện dính dáng đến tôi.

Dưới ánh nhìn của bọn họ, tôi đang manh danh phận như một con chó nghèo hèn đi tham dự đám cưới người yêu cũ. Tôi mới chính là người đau khổ nhất trong ngày hôm nay.

Trên đời này, có chuyện nào đau khổ hơn việc tận mắt chông thấy người yêu cũ của mình kết hôn với một người mà mình chỉ có thể ngưỡng mộ suốt đời đâu cơ chứ?

"Cao Kiện, mấy năm qua chẳng nghe thấy tăm hơi gì của mày, giờ mày sống ổn không?"

"Ừ hen! Sau chuyện sảy ra năm đó, mày cũng chẳng liên lạc gì với bọn tao nữa.

"Ừa! Tao cũng chẳng biết cuối cùng bên cảnh sát có bắt được hưng thủ thực sự hay không..."

Sự kiện mà bọn họ nhắc đến chính là vụ ấn mạng liên hoàn trong đêm mưa gây rúng động Giang Thành vào năm đó. Cũng do tôi có dính dáng đến vụ án này, dẫn đến họa lớn, thế rồi tôi bị trường cảnh sát đuổi học.

"Khó quá bỏ qua đi! Bọn mình nói chuyện nào vui vẻ một tí. Hồi trước, Cao Kiện chúng là người có điểm thành tích trung bình cao nhất luôn nha. Một người giỏi như vậy, cho dù tùy ý làm một chuyện bất kì nào đó cũng thành công hơn bọn mình nhiều."

"Đâu ra... Tao nghe nói thằng này buôn bán ba cái thứ đồ ngoài luồng, cuộc sống hiện tại vất vả lắm."

"Cậu nói thật à? Chẳng chách Diệp Băng lại chia tay. Nếu là mình, mình cũng không thèm quen cái loại đàn ông như vậy. Cậu xem thiếu gia soái ca nhà họ Giang đi, đẹp trai, phóng khoáng, y như nam chính ngôn tình trong phim Hàn Quốc luôn."

"Ché gì nữa! Điểm quan trọng nhất chính là người ta có tiền. Cậu có nghe mọi người nói không? Một nhà họ Giang có thể chống đỡ cả bầu trời Giang Thành này đấy."

"Diệp Băng tốt số quá nha."

Một đám người mới tới nói lui, có kẻ hâm mộ, có người ghen tị với Diệp Băng, lại có kẻ cười trên sự đau khổ của tôi.

Nhả một ngụm khói thuốc, tôi chẳng thèm phản bác khi đã quen với tình cảnh dơ bẩn như thế này khi sắm vai một người thám tử tư.

"So với người sống, có bẻ cậu thích hợp giao tiếp với người chết hơn đó nha." có tiếng cười khẽ vang lên, mũi tôi ngửi được một mùi nước hoa y hệt mùi hương cơ thể này ở trong lòng:" Sao chị lại đến đây? Vụ án nhà trọ An Tâm xong rồi à?"

Dập tắt tàn thuốc, tôi quay đầu lại. Dù đã chuẩn bị tâm lý ngay từ đầu, tôi vẫn bị chấn động trước dáng vẻ ăn nặng đầm dạ hội của Thiết Ngưng Hương :" Đẹp quá..."

Biet vai của cô ấy lộ ra bên ngoài, tựa như hòn ngọc báu nõn nà, làn váy dài đung đưa nhè nhẹ. Cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát, cô ấy mới đúng thực sự là "Kinh châu bấy động ngưng lưỡng mi - duyên hoa tiêu tẫn kiến thiên chân." *

(Chú thích - kinh châu bất động ngưng lưỡng mi duyên hoa tiêu tẫn kiến thiên chân - Kinh Châu ở đây nên hiểu là hai con mắt ẩn hiện dưới đôi bờ mi, nhìn được chân diện khiến cho hoa tươi phải ảm đạm, phai mờ.)

Bọn đàn pong cùng bàn đều nhìn đến ngẩn ngơ, trong khi những cô gái cũng im bặt, nhìn Thiết Ngưng Hương bằng một đôi mắt thù địch.

"Làm phiền các bạn một chút, mình có chuyện cần nói với cậu ta!"

"Được, được thôi." Từ Tú đang ngồi kế tôi liền đứng dậy ngay lập tức. Gã ta còn lịch sự kéo ghế ra sau để cô ấy bước vào ngồi.

Thiết Ngưng Hương gật đầu một cái, rồi ngồi xuống cạnh tôi:" Mấy bạn cứ thoải mái nói chuyện đi, bạn bè họp lớp mà, mình không muốn làm phiền các bạn!"

Đùa à? Nữ thần như em đang ngồi kế thằng quỷ nghèo túng kia, bọn anh còn chuyện gì để nói nữa đây?

Vừa đề cập đến việc Diệp Băng chia tay hắn là một chuyện hoàn toàn đúng đắn, thế là một nữ yêu tinh xinh đẹp hơn Diệp Băng như em lại tìm ngay đến cửa, thật làm bọn này đau xé tim nha!

Sao thằng nhãi này gặp được số hên như thế chứ?

Từ bàn tán sôi nổi, cuộc nói chuyện của nhóm vạn học cũ này đã chuyển thành những âm thanh xì xào. Thiết Ngưng Hương nhìn tôi bằng một ánh mắt hút hồn:" Xin lỗi cậu nhé, chiếm mất thời gian của cậu rồi."

"Không sao cả, tôi cũng đang chán nè. Mà tạo dao chị lại đến dự tiệc của Diệp Băng?"

"Nhà của tôi cũng có qua lại với nhà họ Giang. Bó tay rồi, mấy người bảo thủ trong nhà ép tôi đến đây đó chứ!"

Thiết Ngưng Hương liếc tới liếc lui, rồi nhắc ghế ngồi sát bên cạnh tôi. Cô ấy ngón nửa người sang, thủ thỉ vào lỗ tai tôi:" Cô con gái nuôi của hai ông bà chủ nhà trọ An Tâm, Tiểu Phương, muốn gặp cậu."

"Tôi không biết giữa hai người đã sảy ra chuyện gì lúc ấy, nhưng cô ta chỉ đích danh là cậu, bảo rằng có vài chuyện cô ta chỉ nói riêng cho cậu nghe." Thiết Ngưng Hương nháy mắt nhẹ, như một con hồ ly tinh nghịch:" Phải chăng hai người có quan hệ gì mờ ám?"

Nét mặt cô ấy bỗng chở lên vi diệu, tôi chẳng thèm để ý gì cả, nhưng bọn thanh niên ngồi cùng bàn lại nghe dậy sóng trong cõi lòng.

Đó chính là nét mặt nổi máu ghen, đi cùng với anh mắt thanh tị. Chẳng ngờ cô bàng nữ thần này lại tỏ bất mán khi hắn đến tham gia tiệc cưới của người yêu cũ. Khốn nạn thật, thằng nhóc này tốt hơn tao chỗ nào, mà khiến nữ thần kia lại một lòng một dạ với nó.

"Chị nghĩ nhiều rồi, tôi và tiểu Phương chỉ có duyên gặp mặt một lần. Thời gian tôi ở cùng cô ấy phỏng chừng còn ngắn hơn thời gian tôi ở bên cạnh chị nữa."

"Dù gì đi nữa, chiều nay cậu theo tôi về đồn. Kể như cậu giúp đàn chị này một lần nhé, được không?"

Hiếm khi tôi có thể tấu thái độ nhờ vả của Thiết Ngưng Hương, hèn trêu ghẹo:" Không thành vấn đề! Nếu sau này tôi có phạm tội, chị nhớ bảo kê tôi nha!"

Hành động trò chuyện thầm thì của hai chúng tôi không phải do hai người có quan hệ thân mật, mà là do câu chuyện này nói về án mạng, không thể để người khác nghe thấy.

Thế nhưng mà, nhóm bàn học cũ lại hiểu lầm chuyện này bắt đầu suy đoán lung tung.

Bạn đang đọc Livestream (siêu kinh dị) của Vũ Văn Trường Cung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dansunokabin
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.