Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bưu Kiện Chết Chóc

Phiên bản Dịch · 2046 chữ

Chương 1 : Bưu Kiện Chết Chóc.

Vương Dương là một người theo chủ nghĩa vô thần, cũng có đam mê về trò chơi điện ảnh tiểu thuyết kinh dị, với tư cách là một thanh niên của thời đại mới, hắn đã nhanh chóng bắt kịp với xu hướng ngành nghề mới đó là livestream trực tiếp, trở thành một chủ kênh livestream.

Bây giờ là 8 giờ tối, Vương Dương nở một nụ cười ngồi cạnh máy tính, phất tay với viewer ngồi xem trực tiếp nói: "Hoan nghênh các vị huynh đệ tỷ muội đã tới đây! Vâng là tôi đây, caster đẹp trai nhất All Shark TV, hi vọng mọi người sẽ không chuyển kênh khác! Cám ơn! "

Thuần thục rê chuột chuẩn bị click vào biểu tượng của trò chơi Battle Royale mới nhất ( chắc là PUBG), vào lúc hắn chuẩn bị click vào thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa!

Đông đông đông!

"Có ngài bưu kiện được gửi tới, xin hãy ra ngoài kiểm tra và ký nhận! "

Ta không có đặt bưu kiện gì cả...? Chẳng lẽ là Fans hâm mộ của ta gởi cho ta? Vương Dương gãi gãi đầu đi ra ngoài cửa.

Đứng ở cửa ra vào là một người cao gầy, đầu mang một chiếc mũ màu xanh lá cây, nón được kéo xuống vô cùng thấp, đưa bưu kiện cho Vương Dương một cách rất vội vã rồi bỏ đi.

Vương Dương cũng không suy nghĩ nhiều cầm lấy bưu kiện rồi ngồi xuống bàn máy tính mở ra.

“Có ai trong phòng trực tiếp gửi hàng gì cho ta sao? "

Sau đó ở phía dưới kênh chat lũ lượt chat:

Ngươi sợ rằng trong đó có đồ mà người đó muốn quảng cáo sao! -- Tuyệt Địa Tiểu Sinh

Ta hoài nghi rằng hắn vụng trộm mua thứ gì đó đen tối, các ngươi xem hắn che che giấu giấu mở bưu kiện kìa! -- ông muốn chết

Vật ấy không rõ lai lịch, thí chủ cẩn thận kẻo lại gặp rắc rối với nó...! – Đạo trưởng núi Thanh Thành.

Dương ca ngươi nhanh nhanh lên, các huynh đệ đang chờ ngươi đóng bỉm đấy-- xã hội ngươi báo gia(mấy cái nickname này ta lười tra quá)

Dương ca 666 ( đỉnh đỉnh đỉnh)! ! ! -- mặt trời ca fan nhí

"Vãi ! cái hộp đựng một lưỡi dao, ai đùa dai thế, ta đâu phải là biên kịch đâu! " Vương Dương ném cái hộp xuống đất, lưỡi dao bên trong rơi ra bao gồm một tấm thiệp và một cái máy bay không người lái( ta nghĩ chắc là flycam).

Trên tấm thiệp viết : Chào ngài! Mời mang cái máy bay không người lái này đến trước nhà ga Giang Lăng trước 9 giờ đêm và ngủ ở đó qua đêm, nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhớ kỹ đấy.

Vương Dương cầm tấm thiệp toát mồ hôi hột nói với kênh chat.

"Mọi người thấy thế nào? Tên này đã đêm rồi còn muốn ta tới tận nhà ga Giang Lăng, còn bắt ta phải ở lại đó một đêm nữa, ai mà chịu được chứ…"

Nhưng lúc này thời gian trên kênh chat đứng im lại không ai chat nữa, giống như bị dừng dòng thời gian lại vậy, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ sáng rực và tà dị một cách dị thường.

Vương Dương cũng cảm thấy được khung cảnh quỷ dị này, quyết định làm theo lời chỉ dẫn bất kể bây giờ có thế nào đi chăng nữa, nhưng bây giờ lại không có một chút hiệu ứng nào trên kênh chat. tuy hắn luôn phát trực tiếp chơi những trò chơi kinh dị bị doạ cho đóng bỉm nhưng nghĩ lại cảnh ở nhà ga ngoài ngoại ô lúc 9 giờ đêm đến sáng mai thì hắn không tự chủ được mà lạnh cả người.

Cho dù là một người theo chủ nghĩa vô thần như hắn cũng sẽ sợ hãi.

Nhà ga Giang Lăng cách nơi hắn ở không xa, đi xe đạp mất khoảng nửa tiếng, đi taxi khoảng mười phút.

Hiện tại thời gian còn sớm khá sớm, Vương Dương muốn cưỡi xe đạp tới cho dù hắn cũng không thông thuộc chỗ đó lắm, hơn nữa còn phải tới nơi trước thời gian quy định.

Mượn ánh trăng, cưỡi xe đạp nhìn thấy người đi đường hai bên càng ngày càng ít, đèn đường cũng càng ngày càng mờ.

Phía trước chính là nhà ga Giang Lăng, bên trong nhà ga đèn đuốc sáng trưng, nhưng bốn phía lại đen kịt. Nhà ga Giang Lăng giống như một con hắc thú mở lớn khuôn miệng ra.

Vương Dương đến nơi được chỉ định, máy bay không người lái bay lên trời, cuối cùng lơ lửng trên đầu hắn một đến hai mét, lúc này điện thoại của hắn bỗng reo lên

Cầm lấy điện thoại vừa nhìn vào đã thấy kênh chat bắt đầu chat… người đầu tiên chat:

Dương ca đỉnh thật... Dùng flycam để trực tiếp đấy...! góc nhìn này đúng thật là đẹp mắt-- mặt trời ca tiểu mê đệ.

Dương ca làm sao mà tối rồi lại chạy ra bên ngoài thế này. -- xã hội ngươi báo gia.

Các huynh đệ có biết đây là nơi nào không, chẳng lẽ caster tính nửa đêm phát trực tiếp ở ngoài này? -- lưu lạc chân trời xa xăm.

Chẳng lẽ lần này làm content kinh dị ngoài trời sao, chậc chậc...! -- tâm hoảng hoảng

...... Nhìn kênh chat chuyển động, Vương Dương tạm thời yên lòng, hướng góc nhìn với flycam nói: " Xin chào anh em! Đêm nay sẽ livestream ở nhà ga Giang Lăng một đêm, chân thật! Kích thích! Khủng bố! Và đây cũng là lần đầu tiên ta ở ngoài trời qua đem! "

Vương Dương cất di động vào túi, chuẩn bị thăm dò nơi đây, nắm góc áo đi vào nhà ga Giang Lăng.(hmm kiểu sợ sệt ấy)

"Nhà ga Giang Lăng " Biển hiệu bốn chữ loé lên một lúc khi hắn lại gần thì tắt, ngô diệc phàm giây sau thì tất cả đèn đóm đều tắt rụm, giống như có ai đó đã cúp cầu dao vậy.

Đột nhiên tối mịt khiến cho tâm hồn của Vương Dương bắt đầu run rẩy, nhưng với kinh nghiệm về mảng giải trí kinh dị lâu năm khiến cho hắn bắt đầu bình tĩnh lại, ánh trăng đêm nay sáng ngời, dựa vào ánh sáng của ánh trăng thì cũng có thể thấy rõ được một chút

Một cánh tay lạnh như băng kéo góc áo Vương Dương rồi nói.

"Đại ca ca, Mầm Mỏ lạc đường rồi ngươi có thể dẫn ta về nhà không? "

Vương Dương giật mình một cái, ở nơi hoang vắng tối đen này mà bị một đứa bé giật áo thì ai mà không hoảng loạng, khá khen cho Vương Dương cũng coi như là‘ thân kinh bách chiến’, hoàn hồn rất nhanh.

"Bạn nhỏ này tại sao lại ở đây một mình thế này? Người nhà của ngươi đâu? "

"Bố mẹ ta bỏ ta ở đây đi đâu rồi... "

"Vậy ngươi đi theo ca ca, ca ca dẫn ngươi rời khỏi nơi đây! "

"Cảm ơn ca ca... "

Quần áo đột nhiên buông lỏng, tiểu hài tử không thấy đâu, Vương Dương lớn tiếng gọi: "Mầm mỏ mầm mỏ! Mầm mỏ mầm mỏ! Ngươi đừng chạy loạn đấy ...! Ca ca mang ngươi về nhà! "

Hoàn toàn yên tĩnh, không có hồi âm, Vương Dương lúc này cũng mặc kệ sự sợ hãi lo lắng cho mầm mỏ, đi vào phòng đợi của nhà ga Giang Lăng, bên trong phòng đợi tối om, đưa tay không thấy năm ngón, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu tới được, ‘ bịch’ hắn đụng phải một người đàn ông cao lớn

"Vé xe của ngươi đâu tiên sinh! Mà tại sao ngươi lại nhắm mắt lại? " Một thanh âm trầm thấp truyền đến.

Vương Dương trong nội tâm cả kinh, vé xe? Ta nhắm mắt lại? Cái quái gì vậy, hắn có vẻ hơi hiểu hiểu một chút.

"Không có việc gì, mấy ngày nay ta bị mục lẹo, vé cũng chưa mua, đợi ta trở ra mua vé! "

"Mau đi đi, không có vé xe là không thể vào xe được đau. " Nói xong cũng đi ra, việc kỳ quái là không có có bất kỳ tiếng bước chân nào.

Thời gian trôi dần, mọi thứ càng lúc càng kỳ lạ hơn

"Mầm mỏ mầm mỏ! Ngươi đang ở đâu! Không nên chạy loạn đâu ...! " Vương Dương rất sốt ruột, nhỏ giọng gọi, giống như một con ruồi mắt mù bay loạn tìm kiếm khắp nơi, tuy nhiên hắn cũng không xác định được rằng mầm mỏ rốt cuộc là người là quỷ, thế nhưng nếu như thật sự là bị lạc đường ở một nơi hoang vắng như thế này thì một đứa trẻ như mầm mỏ chắc chắn sẽ rất hoảng sợ.

Đúng rồi! Không phải là ta có điện thoại ư! Không có ánh đèn thì thật sự là rất tối..., Vương Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra, ánh sáng màn hình yếu ớt và kênh chat vẫn đang nhảy, không thấy thì thôi vừa nhìn thấy đã giật mình, nhờ ánh sáng yếu ớt của điện thoại soi sáng, hắn nhìn thấy cả đống ‘người’ đang ngồi trong phòng chờ, hơn nữa nguyên một đám ‘người’ đó mang vẻ mặt dữ tợn, thậm chí có ít người còn không có da mặt.

Vương Dương chạy thật nhanh ra khỏi phòng chờ, vừa chạy chân vừa vấp té, sợ hãi nổi hết cả da gà trên người.

"Vãi beep, cái méo gì đang xảy ra trong đó vậy, thật quá tà môn rồi! " Vương Dương thở mạnh ra, vỗ vỗ ngực.

Tình thế càng lúc càng nghiêm trọng, Vương Dương mở kênh chat ra tìm kiếm chút an ủi thì thâ.

Các ngươi mau nhìn caster chạy té khói! Ha ha ha! -- ô muốn chết.

Hiệu xuất biểu diễn max điểm, ta xem thật thoải mái! -- xã hội người báo gia.

Xã hội người báo gia tặng một hoả tiễn.(chắc là quà donate, ta không rành mảng này lắm.)

666 a...! Báo gia thổ hào, cảm tạ báo gia! -- mặt trời ca tiểu mê đệ.

Đại khí đại khí, báo gia người xã hội ! -- tuyệt địa tiểu sinh.

Nơi này không ổn lắm..., tứ phương thuộc mộc, nhà ga lại thuộc hỏa! – Đạo trưởng núi Thanh Thành.

Ngươi cũng thấy thế sao Đạo Trưởng núi Thanh Thành! Ta vừa tìm hiểu tin tức ở nhà ga Giang Lăng, đoán xem nào, lần này caster gặp chuyện rồi! Một đám cháy đã xảy ra ở đây vào tuần trước. Những người bị cháy vẫn chưa được tìm thấy và tôi không biết liệu họ có bị thiêu chết cùng nhau hay không. Tổng cộng, hơn 100 người tại nhà ga đã chết không toàn thây! -- tâm hoảng loạn.

......

Nhìn thấy dòng comment đó, Vương Dương như rơi xuống vực sâu vạn trượng, kích thích đêm nay từng lớp từng lớp kéo đến,… !Nhưng mà đã xác định được ở nhà ga này đã xảy ra một vụ hoả hoạn, Vương Dương vốn là một trạch nam hiếm khi chú ý đến tin tức nên không biết.

Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, bãi shit chó như thế này mà ta cũng đẵm vào được! Vương Dương có chút chùn bước, nhìn xem thời gian bây giờ là 9 giờ 59 phút, hiện tại có hai lựa chọn, một là hiện tại rời khỏi nơi này ngay lập tức, hai là làm theo tấm thiệp ở nơi đây một đêm.

Ngay lúc Vương Dương đang do dự, đèn trong nhà ga bắt đầu sáng rực lên.

Dịch : Vạn Cổ Thư Thần.

Vì nghĩ mấy cái nickname của tụi trung quốc khá là đau não nên ta sẽ để y nguyên tác cv

Bạn đang đọc Livestream Khủng Bố (Dịch) của Vô Uý Tượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhổngTửVôĐối
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.