Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

lên tàu lửa

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Tuy rằng cảm giác nhìn quen mắt, nhưng tôi không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu.

Còn nhớ ngày trước các fan nói cái app để quỷ dùng, chỉ có mỗi tôi là con người tải nhầm, vậy streamer kia thì sao?

Giống tôi, hay hắn không phải con người?

Lúc tôi đang tập trung suy nghĩ, Tô Ly gửi cho tôi một tin nhắn, bảo tôi đưa số căn cước cho cô ấy, tôi nghĩ cũng không nghĩ đưa luôn, ba phút sau cô ấy trả lời: vé tàu mua xong rồi nhé, tám giờ tối mai.

Nhìn thấy mấy dòng chữ này tôi vui mừng, liên tục gửi cho cô ấy hàng loạt chữ cảm ơn.

Sắp về nhà rồi, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, thực ra cũng không có gì để dọn, trong nhà cũng chỉ có quần áo của tôi.

Tôi cầm di động lên xem lợi nhuận thu được trên app, hơn một vạn rồi, tôi liên lạc với nhân viên chăm sóc khách hàng, cô ta đồng ý, thời gian vẫn là sáu giờ tối, nhưng vị trí không phải ở tòa chung cư Mân Đông.

Ngày hôm sau, thuận lợi lấy được tiền, tôi đi thẳng đến ga tàu, đi vào một quán mì gần đó gọi một bát mì.

Từ giờ đến lúc xuất phát vẫn còn hơn một tiếng, tám giờ bốn mươi tàu chạy, phải đến sáu giờ sáng sớm hôm sau mới đến nơi. Với thời tiết hiện tại, có lẽ sáu giờ trời vẫn còn chưa hửng sáng.

- Vương Cảnh?

Vai tôi đột nhiên bị ai vỗ, tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn ra sau:

- La Thần! sao anh lại ở đây?

La Thần đi đến bên cạnh ngồi xuống, giơ tay vẫy phục vụ cũng gọi một bát mì thịt bò:

- Dạo này anh đang tìm việc làm, cậu thì sao?

Anh ta liếc nhìn chiếc balo bên cạnh tôi:

- Về quê à?

- Đúng vậy, tết đã không về, sắp đến nguyên tiêu phải về thăm nhà chứ.

Tôi vừa nói vừa bỏ tỏi vào miệng.

- Anh tìm việc gì? nhìn không giống làm ở nhà ga.

La Thần đảo mắt bốn phía, hình như đang xem có ai đang theo dõi hay không.

- Cậu cảm thấy anh mày sẽ tìm một công việc lương vừa thấp vừa làm mệt sao? viên ngọc lần trước đưa cho cậu đấy còn nhớ không? trên thị trường bán hơn ba mươi vạn, tôi giúp ông chủ làm một việc, được ông ấy tặng.

Ba mươi vạn? !

Tôi bị nghẹn tỏi, cay tới độ mặt đỏ ửng, La Thần vội vàng chạy ra tủ lạnh lấy cho tôi chai nước, lúc tôi cầm lấy chai nước, anh ta hỏi:

- Đúng rồi, viên ngọc đó cậu còn đeo chứ?

Tôi không dám nói, chỉ nắm lấy tay anh ta:

- La Thần, anh thật sự là anh em tốt của em.

Một viên ngọc ba mươi vạn, chắc cả đời tôi cũng không mua nổi, càng đừng nói tặng người.

- Chậc, còn nói vậy, nếu có đồ tốt anh vẫn cho cậu, đúng rồi, dạo này sao không liên lạc được với cậu vậy, cậu không sao rồi chứ?

Anh ta đang chỉ chuyện lần trước tôi nói với anh ta.

- Đã sớm ổn thỏa rồi.

- Vậy là tốt rồi.

Nói đi nói lại, La Thần vẫn không cho tôi biết rốt cuộc anh ta đang làm những việc gì. tôi luôn cảm thấy anh ta thần bí như vậy, liệu có phải đang làm chuyện bất chính hay không, nhưng anh ta không nói, tôi cũng không thể bắt ép.

Ăn xong La Thần tán gẫu với tôi một lát, trước lúc tôi sắp vào trạm kiểm vé, La Thần dặn dò tôi lên tàu hỏa nhất định phải cẩn thận chút, để ý đồ đạc của mình.

Lên xe tôi tìm đến vị trí của mình ngồi xuống, đang là mùa xuân, lối đi chật ních người.

Vị trí của tôi là ghế liền ba ghế, tôi ngồi ở vị trí sát cửa sổ, đối diện có một ông chú đang ngủ gà ngủ gật, bên cạnh ông chú là một cậu bé khoảng tám tuổi, ngồi cạnh cậu bé là một chàng thanh niên đeo kính như thư sinh.

Bên chỗ tôi tạm thời không có ai, ngồi ở vị trí cạnh lối đi là một bác gái mập mạp.

Mặt bác gái bị nám đỏ, quần áo mặc trên người giống kiểu niên đại tám mươi, nhìn rất quê mùa.

- Chàng trai, cháu xuống đâu?

Sau khi tôi ngồi xuống, bác gái dùng chất giọng đầy khẩu âm địa phương hỏi tôi, tôi đáp:

- Trạm Hưng Yên.

Gần sát lúc tàu hỏa khởi hành, bên cạnh tôi cuối cùng cũng có thêm một người, là một cô gái có vẻ ngoài khá thanh tú, chắc khoảng mười tám tuổi.

Mùa đông lạnh như thế cô ấy chỉ mặc một đôi tất da chân, chân váy ngắn kết hợp với một chiếc áo khoác lông cừu, chắc là gái miền nam, có lẽ đến miền bắc đi học.

- Anh ơi, anh có thể đổi chỗ với em được không, em muốn ngồi dựa vào cửa sổ.

Cô gái nói với tôi.

- Được.

Tôi không có yêu cầu quá lớn với vị trí ngồi, có chỗ ngồi là tốt rồi.

Sau khi thay đổi vị trí, cô gái lấy điện thoại trong túi ra chơi, tôi hơi buồn ngủ, bèn dựa vào ghế nhắm mắt lại.

Trước lúc khép mắt, cậu bé ngồi phía đối diện mở to đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, cũng không biết trên mặt tôi có cái gì hấp dẫn nó.

Tàu vẫn chạy ổn định, lúc sắp đến trạm tiếp theo, tiếng quảng cáo vang lên, tàu dần dần dừng lại, tôi cũng muốn trở mình ngồi một tư thế thoải mái hơn.

Ai ngờ còn chưa xoay người, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “phịch” nặng nề đánh thức tôi dậy.

Lúc này đã sắp mười hai giờ khuya, toa tàu vốn đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, nhưng vẫn còn khá nhiều người.

Tiếng động vừa rồi có lẽ là tôi đang mơ, tôi hơi mót tiểu, dù trên lối đi cũng có rất nhiều người, nhưng tôi vẫn phải xếp hàng đi WC giải quyết. vất vả lắm mới tới được nhà vệ sinh, nhưng cửa nhà vệ sinh vẫn cứ hiện màu đỏ có người.

Càng lúc càng không nhịn nổi, tôi nhịn không được gõ cửa hỏi đã xong chưa, nhưng không có tiếng đáp lại, tôi chỉ đành đi qua nhà vệ sinh toa tàu bên kia, cũng may bên này là khu vực giường nằm, người đi vệ sinh không nhiều.

Giải quyết xong cả người thoải mái hẳn, xả nước rửa tay, tôi chưa vội về chỗ, tựa vào cửa toa, tôi lấy điện thoại ra xem, từ sau khi trong app xuất hiện streamer mới, nhóm chat của tôi hầu như rất ít người nói chuyện.

Trong WECHAT có tin nhắn của La Thần, bảo tôi lúc nào về Cáp Nhĩ Đinh nói với anh ta một tiếng, anh ta mời tôi uống rượu.

Cái tên này, ngoài uống rượu ra chẳng còn niềm vui nào khác.

Tôi lắc đầu nhắn lại một icon ‘OK’, nhét điện thoại vào túi chuẩn bị quay về ghế ngồi.

Loa phát thanh trên tàu thông báo vẫn còn mười phút nữa là đến trạm Nạp Hà, lát nữa người lên xuống tàu nhất định rất nhiều, tôi phải tranh thủ trở về chỗ.

- Anh, em sắp xuống tàu rồi.

Mới vừa đi đến chỗ chuẩn bị ngồi xuống, cậu bé phía đối diện ôm balo nói với tôi, gương mặt nó không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm nói.

Ông chú chắc là bố nó, ông ta đưa cánh tay thô ráp khoác lên vai nó, dùng bàn tay che mắt nó lại:

- Hạo Nhi, đừng nhìn nữa, sắp đến nhà rồi, ngoan nào.

Giọng ông chú khản đặc, hình như cổ họng có đờm, khiến người nghe rất khó chịu.

Hành động của hai người khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, bé trai nói chuyện với tôi không sai, nhưng vì sao nó phải nói như vậy? hình như từ lúc lên tàu đến giờ, nó chưa nói với tôi câu nào, tôi cũng không cho nó đồ ăn.

Đầu tôi kêu vù vù, nhớ ra trẻ con có thể nhìn thấy những thứ người lớn không thể thấy, hay là nó nhìn thấy sau lưng tôi có gì?!

Nhưng mắt phải của tôi có thể nhìn thấy thứ không sạch sẽ! vì sao tôi không phát hiện có gì bất thường?!

Lúc tôi đang suy nghĩ miên man, tốc độ tàu hỏa dần thả chậm, đến trạm Nạp Hà rồi, loa phát thanh lại vang lên.

Bé trai bị ông chú kéo khỏi chỗ ngồi, lúc chờ đám người dần dần ra khỏi toa, nó liên tục quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt của nó khiến da gà tôi bỗng dựng đứng, bác gái ngồi bên không nhịn được hỏi một câu:

- Chàng trai, cháu nhìn gì vậy?

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.