Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

mắt thông linh

Phiên bản Dịch · 1496 chữ

Tô Ly hiểu rồi.

Xe chạy được một đoạn xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn viên đạn ướt nhẹp mồ hôi trong lòng bàn tay.

- Không sao, không sao rồi.

Bác tài cũng khẽ thở phào, có sợ không có nguy nói:

- Sau khi về nội thành chúng ta sẽ báo cảnh sát, hắn chắc chắn chạy không thoát.

Tô Ly nhìn chằm chằm viên đạn trong tay tôi, lên tiếng hỏi:

- Hắn chui vào cốp xe kiểu gì?

Cô ấy đang hỏi bác tài, bác tài nơm nớp lo sợ:

- Tôi cũng không rõ, lúc đỗ xe dưới khách sạn, tôi có đi vệ sinh một lát.

Vậy hắn đã nhân lúc bác tài đi vệ sinh, trốn vào sau cốp xe.

Nhưng còn một chuyện rất kỳ lạ, từ sau khi chúng tôi tránh xa khỏi Đường cảnh quan, những cô gái chết trong khe tường không còn xuất hiện bên cửa sổ xe nữa, chẳng lẽ các cô ấy đi theo xe, là bởi vì Đường cảnh quan?

Còn có một việc, Đường cảnh quan rốt cuộc làm thế nào biết tôi đang ở bờ sông?

Tôi nhìn chằm chằm lỗ đạn trên cửa kính xe, đưa tay lên bóp bóp mi tâm.

Nhưng chuyện này coi như đã được gác lại.

Về đến thành phố, bác tài đưa tôi đến cổng tiểu khu, Tô Ly không xuống xe cùng tôi, có lẽ muốn trở về nhà mình.

Vào nhà, tôi ném ba lô lên sô-pha, đi vào phòng ngủ vừa định nằm một tý, chuông điện thoại bỗng reo lên, tôi nằm bò trên giường với điện thoại lại nhìn, có một người để avatar hoạt hình một gã đàn ông râu ria xồm xoàm gửi lời mời kết bạn WECHAT với tôi.

Tôi không nghĩ gì ấn đồng ý, vừa chấp nhận, đối phương đã gửi cho tôi một bức hình.

ảnh chụp tôi vừa xuống dưới tầng ngồi lên xe MEC, cốp xe bị mở ra, nửa thân người Đường cảnh quan lộ ra bên ngoài.

“Anh là ai?!”

Tôi vội vàng nhắn hỏi.

“Uất Trì Kiến.” đối phương đáp.

“Vì sao bây giờ anh mới nói cho tôi biết, muộn rồi, tôi về đến nhà rồi.” tôi nói.

Uất Trì Kiến không trả lời, tôi bỗng nghĩ có thể hắn đã sớm kết bạn với tôi, nhưng tôi không cầm điện thoại.

“Cảm ơn.” Tôi lại nhắn hai chữ, bỏ điện thoại xuống đi tắm rửa, xong xuôi leo lên giường ngủ.

Trong mơ, tôi đi đến ruộng lúa mạch ở quê nhà, xa xa có một thân hình màu trắng lắc lư giữa ruộng lúa, tôi đang định đi tới gần nhìn xem rốt cuộc là cái gì, sau lưng vang lên tiếng thét sốt ruột của ông nội:

- Không được qua đó! không được qua đó!

Tôi xoay đầu lại nhìn, chỉ nghe thấy tiếng thét đầy lo lắng của ông, nhưng không nhìn thấy thân ảnh.

Nếu ông nội đã bảo tôi không được đi xem, tôi cũng nghe theo lời ông không qua đó, nhưng khi tôi đang chạy về hướng nhà mình, trong đồng lúa lại vang lên giọng nói của em trai tôi:

- Anh, anh qua đây!

Xoay người ra sau, chỉ thấy em trai đang đứng bên cạnh thân hình màu trắng, la lớn:

- Anh, anh mau tới đây, tới đây đưa em về nhà.

Lòng tôi nổi lên một dự cảm bất an, nhìn chằm chằm em trai không dám đi qua.

Đột nhiên, em trai biết mất, thân hình màu trắng bị gió thổi vặn vẹo, tôi nhịn không được bước lên phía trước vài bước, còn chưa đi đến bờ ruộng, cả người bỗng lạnh toát khiến tôi lập tức tỉnh dậy khỏi giấc mộng.

Trời sáng rồi, cửa sổ phòng ngủ không biết bị mở ra từ khi nào, gió lạnh liên tục thổi vào trong.

Đầu tôi hơi đau, không biết có phải do bị gió thổi hay không.

Xốc chăn đứng dậy, tôi đi đến bên cửa sổ ban công.

Vừa xoay người, chỉ thấy không biết từ lúc nào, Thu Nguyễn Nguyễn đã xuất hiện giữa cửa phòng ngủ, lẳng lặng dựa lên cửa, nhìn tôi.

Hình như biểu hiện của tôi quá đỗi kinh ngạc, Thu Nguyễn Nguyễn nhướn mày, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước:

- Anh nhìn thấy tôi?

Tôi khó hiểu:

- Có ý gì, chẳng lẽ không phải cô muốn để tôi nhìn thấy sao?

- Không phải!

Gương mặt lạnh lùng của cô ấy khẽ lướt qua một chút kinh ngạc, cô ấy đi đến trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Chuyện từ khi nào?

Tôi nhíu mày, không hiểu cô ấy đang nói gì.

- Mắt của anh bị tiêm một loại thuốc, loại thuốc này có thể khiến mắt nhìn thấy một tầng thế giới khác, cũng chính là sự tồn tại của ma quỷ.

Cô ấy giải thích, lúc này tôi mới nhớ đến gã đàn ông đeo giày da.

Thế là tôi kể tất cả những chuyện xảy ra ở Trầm Châu cho Thu Nguyễn Nguyễn nghe, còn hỏi:

- Gã đàn ông kia rốt cuộc là người hay ma? Hắn vì sao phải làm như vậy?

Thu Nguyễn Nguyễn nhìn tôi trầm mặc hồi lâu, xoay người trở về vị trí cũ:

- Nếu tôi biết, đã nói cho anh rồi.

Tạm dừng lại, cô ấy bổ sung thêm câu:

- Lúc nhìn thấy tôi, anh sở dĩ thấy rất mơ hồ, là bởi vì tôi không hiện thân cho anh nhìn, nhưng mắt phải của anh lại có thể nhìn thấy tôi, một tròng mắt bình thường và không bình thường kết hợp với nhau, nhìn cái gì đương nhiên cũng mơ hồ không rõ, hay anh thử nhắm mắt trái lại đi.

Tôi nhắm mắt trái lại, dùng mắt phải nhìn.

Quả nhiên, sau khi nhắm mắt trái lại, tôi nhìn rõ Thu Nguyễn Nguyễn hơn.

Mắt phải của tôi nhìn thấy được ma! Tuy rằng tôi không biết năng lực đặc biệt này là tốt hay xấu, nhưng giờ phút này, nội tâm tôi rất kích động.

Dù sao đây cũng là điều mới lạ từ sau khi tôi bước chân vào một thế giới khác.

Kích động xong tôi nhìn Thu Nguyễn Nguyễn, cũng chuyển chủ đề:

- Sao đột nhiên cô lại xuất hiện?

- Xem anh đang làm cái gì.

Thu Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt trả lời, cô ấy vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng bên trong hình như lại vẫn có chút gì đó dịu dàng ôn nhu với tôi, không biết có phải do tôi kích động quá sinh ra ảo giác rồi không.

- Đúng rồi, mới sáng sớm cô vẫn chưa ăn gì đúng không? cùng đi ăn nhé?

Bụng tôi đúng là hơi đói.

Thu Nguyễn Nguyễn nâng mi liếc tôi, ánh mắt đẹp toát ra mùi nguy hiểm, tôi vội vàng sửa lời:

- Tôi xuống dưới nhà ăn sáng, tiện đường mua chút hương cho cô.

- ừm.

Mặc xong quần áo, tôi theo bản năng muốn cầm lấy máy ảnh, lúc này mới phát hiện tối qua đã bị Đường cảnh quan cầm đi rồi.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy có lỗi với ông chú Lý.

Nhưng nghĩ lại, dù sao hiện tại đã thoát hiểm, Đường cảnh quan vốn không phải người tốt, tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát bắt hắn, như vậy không chỉ trừ hại cho dân, còn có thể lấy lại được máy ảnh của mình.

Nghĩ vậy tôi ăn sáng không nhanh không chậm, bắt xe đi đến đồn cảnh sát.

Hiện tại còn chưa tới chín giờ, trong đồn cảnh sát ai nấy cũng rất bận rộn, tôi nhìn thấy Lý cảnh quan trong đám người, vừa định đi đến tìm anh ta nói chuyện, phía sau đột nhiên vang lên giọng nữ giới:

- Vớt được người lên chưa?

- Người bị hại có lẽ là con gái nhà họ Tô, phải mau chóng tìm kiếm.

Tô? Tô Ly? !

Cả người tôi cứng đờ, xoay người nhìn nữ cảnh sát đang vừa sửa lại văn kiện, vừa bàn luận.

- Các cô vừa mới nói cái gì?

Nữ cảnh sát nghi hoặc nhìn tôi:

- Xin hỏi anh có chuyện gì sao?

- Tôi vừa mới nghe thấy mấy cô nói con gái nhà họ Tô, là Tô Ly à? Cô ấy làm sao vậy?

Các cô ấy nhìn nhau, một người trong đó nói:

- Tối hôm qua có một chiếc xe bị đâm rơi xuống sông Hoàng Giang, sáng sớm nay xe được vớt lên rồi, tài xế tử vong tại chỗ.

Đầu tôi kêu lên vù vù, lao ra khỏi đồn cảnh sát, đi thẳng đến sông Hoàng Giang.

Hiện vẫn mới hơn tám giờ sáng, xe bị vớt lên đã bị đâm nát bét, tôi đến gần nhìn, phát hiện là chiếc xe tối hôm qua!

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.