Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

không còn sự lựa chọn

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

- Có mảnh ngọc vỡ găm vào thịt tôi, đau lắm luôn.

Tôi vừa cởi quần áo vừa giải thích.

Tô Ly nghe vậy bặm môi, sau khi tôi cởi áo xong, cúi xuống thấy rõ có ba mảnh ngọc nhỏ găm thẳng vào chỗ giữa ngực mình, dùng tay lấy ra là không thể, phải đến bệnh viện lấy.

- Bảo anh đừng vào anh lại cứ không nghe lời tôi này, bây giờ biết đau chưa?

Tô Ly lườm tôi, xoay người nhặt áo dưới đất lên:

- Mau mặc vào rồi đi tới bệnh viện, về sau đừng đến nơi này nữa.

Nói xong cô ấy xoay người bước đi.

Mới đầu tôi còn không lưu tâm, chỉ cảm thấy cô ấy thích xen vào việc của người khác.

Sau khi đến bệnh viện lấy mảnh ngọc găm trong ngực ra, tôi đột nhiên ý thức được Tô Ly chẳng qua chỉ là một người bình thường, vì sao lại nói ra những lời như thế?

Chẳng lẽ cô ấy cũng giống Uất Trì Kiến?

Không thể nào, nếu cô ấy giống Uất Trì Kiến, sẽ không bị ma nhập, lại nói, trên thế giới này lấy đâu ra nhiều ‘nửa người nửa quỷ’ như vậy. nếu như nói rất nhiều người giống ông chú Lý, còn dễ tin một chút.

Mảnh ngọc vỡ được y tá dùng nhíp gắp ra, cô ta đắp thuốc cho tôi xong, nói:

- Ngọc đeo trên người anh sao lại đâm vào thịt thế này? chỉ nhìn từ mảnh vỡ, cũng biết là miếng ngọc tốt, đáng tiếc quá.

- Cô còn am hiểu về ngọc à?

Tôi thuận miệng đáp lại một câu.

- Hơi hiểu một chút, được rồi, vết thương của anh không đáng ngại, một hai ngày là khỏi hẳn.

Nói xong, y tá bưng khay sắt lên:

- Mảnh ngọc này anh còn muốn lấy lại không? không thì để tôi đem đi vứt.

Tôi vừa định nói không cần, nhưng nghĩ dù sao cũng là đồ La Thần tặng, mới đeo mấy ngày đã nổ, vì để cho anh ta tin tưởng, tôi phải giữ lại chứng cớ cho anh ta xem:

- Đưa cho tôi đi.

Cầm mảnh ngọc vỡ về nhà, từ sau khi gặp phải chuyện này, tôi đã ra vào bệnh viện ba lần rồi.

Cũng may cuối cùng cái gã giống tôi như đúc kia cũng đã biến về thành người giấy, sau này hẳn là sẽ không quay lại quấy rầy tôi nữa, chứ đừng nói cái gì mà lời nguyền trăm năm?

Về đến nhà không lâu, Tô Ly gọi điện cho tôi, nói đã đến dưới tòa nhà tôi ở, hỏi có muốn cô ấy giúp mua cái gì lên ăn không.

Tôi nói không cần, có chuyện gì nói qua điện thoại là được rồi, Tô Ly mặc kệ, sau khi tắt máy năm phút sau chuông cửa nhà tôi reo.

- Vương Cảnh, tôi đã cứu anh một mạng đó, anh làm người đừng vô lương tâm như thế!

Tô Ly khoanh tay trước ngực đứng giữa cửa:

- Nếu không phải tôi kéo anh lên từ dưới tầng hầm, anh đã sớm biến thành người giấy kia rồi!

Tôi nhìn cô ấy không nói gì, dư quang lén lút quan sát cô ấy.

Tô Ly đi vào phòng ngồi lên sô-pha, cho tay vào túi móc di động ra:

- Tôi nói thẳng luôn nhé, tôi đến tìm anh là có việc muốn nhờ anh giúp, đương nhiên không để anh giúp không.

Tôi đóng cửa, đi đến chỗ cái ghế nhỏ đối diện cô ấy, ngồi xuống:

- Tôi có vài thắc mắc.

- Anh hỏi đi.

- Cô không phải đại tiểu thư Tô Ly sao? vì sao tôi cảm thấy hành vi của cô không phù hợp với thân phận, vì sao cô biết tôi đi xuống tầng hầm sẽ xảy ra chuyện?

- Thứ nhất, tôi đúng là người nhà họ Tô, về tính cách, có liên quan tới những gì tôi đã trải qua, thứ hai, có người nói cho tôi biết anh tiến vào tầng hầm sẽ gặp chuyện, là ai, thì tôi tạm thời không thể nói.

Không ngờ Tô Ly lại nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi. nhìn đôi mắt nghiêm túc của cô ấy, tôi không phát hiện có dấu hiệu dối trá.

- Vậy cô cần tôi giúp cái gì, cô có thể mang lại lợi ích gì cho tôi?

Tôi tiếp tục hỏi.

- Tôi có thể cho anh tiền, còn có thể giúp anh xem bói.

- Cô biết xem bói?

Tôi hơi hơi kinh ngạc.

- Không phải mới vừa nói rồi sao, có cao nhân, thân phận của cao nhân tôi trước hết phải giữ bí mật. yên tâm, chuyện tôi nhờ anh giúp không phải chuyện phạm pháp, cũng sẽ không có nguy hiểm cho anh.

Tô Ly buông di động xuống.

Tôi nhìn chằm chằm cô ấy một hồi lâu:

- Nói đi nói lại, cô vẫn chưa nói, tôi có thể giúp cô cái gì.

Ánh mắt Tô Ly bỗng trở nên sắc lạnh, nụ cười nhàn nhạt biến mất:

- Thời cơ chưa tới, bao giờ tới tôi nói với anh sau, à, đúng rồi, chuyện người giấy là tấm ảnh đeo trên người anh dẫn tới.

Tấm ảnh? Tấm ảnh đó đã bị tôi ném vào thùng rác từ tối qua rồi cơ mà….. nhưng tôi vẫn đút tay vào túi sờ thử.

Mẹ nó! Lúc nhìn thấy tay mình móc tấm ảnh kia ra, mặt tôi cắt không còn giọt máu. Sửng sốt một lúc lâu sau, tôi nhìn Tô Ly, mấp máy môi:

- Là cao nhân kia nói với cô à?

- Đúng.

Tô Ly bình tĩnh hơn tôi nhiều.

- Người con gái bị hại chết ở chung cư Mân Đông bám theo anh rồi, anh phải giúp cô ấy phá án, tìm hung thủ.

- Lại nữa? chuyện của bản thân tôi còn chưa giải quyết xong, không muốn xen vào việc của người khác.

Nghĩ đến chuyện của Thu Nguyễn Nguyễn, tôi bỗng thấy bực bội.

Có phải thấy tôi từng giúp đỡ quỷ, cho nên đều tới tìm tôi không?

- Vương Cảnh, việc này anh không thể tự lựa chọn đâu.

Tô Ly bặm môi, sắc mặt trở nên nặng nề:

- Cao nhân nói miếng ngọc trên người anh giúp anh cản được một đại nạn, hiện tại trên người anh không có gì bảo vệ, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để hóa giải.

Dừng lại một lát, cô ấy bổ sung:

- Chiếc máy ảnh vốn là tà vật, đưa cho anh là vì để anh giúp người chết giải oan, nhờ đó mà thanh tẩy tội ác trên người anh.

- Tội ác? Tội ác gì. Tôi sống hai mươi mấy năm, tôi làm chuyện gì mà phải cần thanh tẩy?

Tôi không kiềm chế được, bỗng to tiếng với Tô Ly.

Tô Ly trừng lớn mắt nhìn tôi, một hồi lâu sau mới chớp chớp mắt hít sâu một hơi:

- Anh hung dữ như vậy để làm gì? tôi cũng chỉ truyền lại lời cao nhân nói thôi, tôi nào biết nhiều vì sao như thế.

Tôi hừ một tiếng, quay đầu sang hướng khác:

- Cô nói cho tôi biết cao nhân kia là ai thì tôi sẽ tin, bằng không chuyện này tôi sẽ không đi điều tra, tôi không phải cảnh sát, tôi có thể biết cái gì chứ?

Tô Ly cũng im lặng một hồi lâu, cuối cùng đứng lên đi mở cửa, trước lúc đi, cô ấy quay đầu lại liếc nhìn tôi:

- Tôi không nói đùa với anh, tin hay không tùy, tôi về trước đây.

Nói xong, cửa bị đóng rầm một tiếng, sau khi Tô Ly đi, tôi ngồi trên ghế trầm mặc rất lâu , vẫn tính mặc kệ việc này.

Nhưng khi đến tối, lúc ngủ, tôi cứ có cảm giác có thứ gì đó đang di chuyển trong phòng.

Mỗi khi tôi cố mở to đôi mắt nặng trĩu ngồi dậy bật đèn lên xem, lại không thấy có gì cả.

Mãi cho đến lần thứ ba, tôi nhìn thấy rõ khắp phòng đều dán tấm ảnh tôi chụp được ở tòa chung cư kia! ngay sau đó, điện thoại ở đầu giường vang lên, là tin nhắn của các fans gửi vào nhóm chat trên app.

“Chủ thớt, anh mau xem lại cái video anh mới đăng gần đây nhất.”

Nén nhịn nỗi thấp thỏm trong lòng tôi mở đoạn video liên quan đến chung cư Mân Đông lên, phát hiện lúc tôi đang kể về câu chuyện này, bức tường sau lưng hình như thoắt ẩn thoắt hiện một gương mặt người.

Tôi sợ tới mức ném cả điện thoại đi, trùm kín chăn không dám phát ra tiếng.

Bên tai hình như lại vang lên câu nói kia: lời nguyền trăm năm, mày thoát không nổi. tôi sợ hãi bật đèn, cả căn phòng lại khôi phục về bình thường.

Nhưng tất cả những chuyện vừa xảy ra, tuyệt đối không phải ảo giác.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.