Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

người cõng ma

Phiên bản Dịch · 1496 chữ

Dưới ánh mắt của hai người, tôi cắn răng chịu đựng cơn đau bò dậy, cởi từng chiếc áo trên người xuống.

- Con mẹ nó!

Uất Trì Kiến sợ hãi thất sắc nhìn tôi, suýt ngã ra khỏi ghế ngồi.

Sắc mặt Thu Nguyễn Nguyễn cũng rất không tốt, ánh mắt phức tạp như nhìn thấy cái gì đó đáng sợ.

- Làm sao vậy?

Tôi bị lạnh đến rét run cầm cầm.

Uất Trì Kiến nuốt nuốt nước miếng, đứng dậy lôi tôi vào nhà vệ sinh:

- Cậu tự nhìn đi.

Hắn nói.

Tôi nhìn mình trong người, trên hai bả vai có in vết dấu chân! Giống như có người giẫm chân lên vai tôi, tôi không nhìn thấy người kia, nhưng Thu Nguyễn Nguyễn thân là quỷ hồn, chắc chắn nhìn thấy.

Tôi cả gan đưa tay lên thử sờ bả vai, đau đến nhe răng trợn mắt, lập tức thu tay lại.

- Cậu đây là…

- Đây là người cõng ma, thời gian lâu dần lưng tôi càng ngày càng còng, mãi cho đến khi đầu đập xuống đất.

Tôi nói.

- Thằng nhóc này cũng hiểu biết khá nhiều, vậy cậu có biết giải quyết như thế nào không?

Biểu cảm kinh ngạc trên mặt Uất Trì Kiến đã biến mất, hắn đứng ở cửa nhà vệ sinh, khoanh tay trước ngực nhìn tôi.

Tôi ra khỏi nhà vệ sinh, trở lại vị trí vừa rồi nhặt từng cái áo lên mặc vào.

- Tôi đã hiểu tất cả mọi chuyện rồi.

- Cậu hiểu cái giề?

Uất Trì Kiến hỏi.

Tôi liếc nhìn Thu Nguyễn Nguyễn:

- Chuyện này rất phức tạp, liên quan đến nhiều thứ, tôi không phải là người giữa đường bị kéo vào để giải quyết, mà bắt đầu từ đời ông nội tôi, đã định trước, tôi sẽ gặp phải loại chuyện này.

Nghĩ đến những lời ông chú Lý nói với mình, nghề nghiệp của ông nội cùng những gì ông trải qua thời trẻ, tôi nên sớm nghĩ ra.

Còn cả câu nói của người giấy: “Lời nguyền trăm năm, mày trốn không thoát.”

Tôi không có rằng hắn nói câu đó để đe dọa tôi, mà lại mọi chuyện đang thực sự bắt đầu ứng nghiệm.

Mà Thu Nguyễn Nguyễn chỉ là sau khi bị tôi cuốn vào chuyện này, mới bảo tôi đi tìm kiếm hung thủ đứng sau bức màn, những sự cố gặp phải trên đường đi điều tra, đều do cô ta giúp tôi hóa giải.

Theo lý mà nói, tôi còn phải cảm ơn cô ấy mới đúng.

Hai bên đều im lặng một lúc, Uất Trì Kiến cất lời trước:

- Tôi thấy cậu hiểu biết rất nhiều, cậu định giải quyết dấu chân trên vai mình thế nào đây?

- Nếu tôi biết giải thế nào, tôi đã làm đại sư rồi.

Tôi lườm hắn.

- Takegawa, nhất định có một người là giả.

Thu Nguyễn Nguyễn nói:

- Trận gió tuyết đó, chỉ có mình hắn không bị dính.

Tôi nói:

- Chưa chắc một trăm mười tuổi chính là ông ta, nếu chân thân hiện diện trong đời sống, vậy ông ta cần gì phải để một thứ đồ ‘giả’ nằm trong quan tài? Mà huyền quan của Long Hổ Sơn, tên đầy đủ là tẩy tội huyền quan, người nào nghiệp chướng nặng mới nằm vào, để rửa bớt nghiệp chướng trên người mình.

- Vậy vì sao ông ta không trực tiếp đến Long Hổ Sơn, nằm rửa tội trong huyền quan ngàn năm chân chính hiệu quả không phải tốt hơn sao?

Uất Trì Kiến xen mồm hỏi một câu.

Không khí lại lần nữa nguội lạnh, điện thoại của Uất Trì Kiến để trên bàn reo lên, shipper đến rồi.

Hắn cầm theo di động ra ngoài lấy đồ ăn, là nẩu tự sôi của ‘HAIDILAO’, còn có một bình nước lọc lớn.

- Ăn cơm, có chuyện gì ăn xong nói tiếp.

Uất Trì Kiến đặt đồ ăn lên bàn, không thể chờ thêm được nữa bắt đầu ‘mần ăn’.

Bả vai tôi đau nhức chẳng muốn ăn uống gì, nhìn sắc mặt Thu Nguyễn Nguyễn, chắc là cũng không thích ăn những đồ này.

Với lại, cô ấy là quỷ, quỷ ăn hương là đủ rồi.

Bữa ăn này từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Uất Trì Kiến đánh chén, Thu Nguyễn Nguyễn biến mất, tôi ngồi một lát cũng định chuẩn bị rời đi, trước lúc tôi đi, Uất Trì Kiến khôi phục lại gương mặt nghiêm túc đứng đắn nhìn tôi:

- Lão già kia là giả, Takegawa vì muốn che mắt người khác nên đã tạo ra hắn. Người thật của ông ta chính là người cậu nhìn thấy trong huyền quan, như lời cậu nói, ông ta đang rửa tội.

- Oán khí của con quỷ trên vai cậu rất nặng, muốn giải quyết cậu nhất định phải đến thôn Đào Nguyên, hái một cành đào, lại lần nữa lẻn xuống huyền quan trong lòng đất, cầm cành đào quật lên người Takegawa.

Nghe Uất Trì Kiến nói vậy, lòng tôi xuất hiện một tia hy vọng, cuối cùng cũng có một cách giải quyết không tồi, không cần tôi phải suy nghĩ kĩ lưỡng nữa.

Cảm kích nhìn Uất Trì Kiến, tôi thấy hắn quả thực là một cao nhân, mà tính cách ban nãy, có lẽ là cố tình diễn cho Thu Nguyễn Nguyễn xem:

- Cảm ơn đại ca Uất Trì !

Uất Trì Kiến cười cười:

- Chuyện này chỉ có thể dựa vào chính cậu, nhớ lấy, trước tết ông Táo nhất định phải giải quyết xong, bằng không, không phải dăm ba câu nói này của tôi mà có thể hóa giải được đâu.

Tôi gật đầu, nói lời cảm ơn hắn.

Không về nhà, tôi bắt xe taxi đi đến thôn Đào Nguyên, trên đường đi, ông chú Lý gọi cho tôi mấy cuộc, hỏi han tình hình của tôi.

Hiện tại trong đầu tôi chỉ nhớ chuyện Uất Trì Kiến dặn dò, vì để không xảy ra việc ‘ối dồi ôi’ không đâu, tôi không nói rõ ràng tình hình.

Ông chú Lý cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo tôi cẩn thận chút.

Thời điểm tới thôn Đào Nguyên đã hơn ba giờ chiều, tôi bẻ một cành đào dài nửa mét ở ngay cây đào đầu tiên trước cổng thôn, rồi lại ngồi xe về nhà.

Trải qua chuyện sáng nay, có lẽ đám thuộc hạ của Takegawa sẽ đề cao cảnh giác, tôi muốn lẻn vào hẳn là rất khó.

Nhưng Uất Trì Kiến nói lão già là giả, vậy vì sao mỗi buổi sáng vẫn còn phải uống sữa Tây Lan Hán?

Hay là nói, vì không muốn để người trong nhà biết ông ta là giả, cho nên phải tiếp tục duy trì thói quen trước kia?

Tôi nằm trên giường suy tư, hay là sáng sớm mai lại đến thử? từ giờ tới tết ông Táo cũng chỉ còn năm ngày, tôi phải nhanh lên.

Tôi định cược một phen, sáng sớm ngày tiếp theo, làm theo kế hoạch đã vạch từ tối qua.

Vốn tưởng rẳng trải qua chuyện tối qua, trong ngoài nhà Takegawa sẽ có rất nhiều người canh gác, không ngờ, vẫn không bóng người như đêm qua.

Hiện tại là năm giờ sáng, trời vẫn hơi tối.

Tôi nhét điện thoại vào túi, hít một hơi thật sâu cất bước đi qua đường, chuẩn bị đi vào trong nhà Takegawa, ngay khi vừa bước bước đầu tiên, trên vai đột nhiên xuất hiện một bàn tay.

Tôi đau đớn ngồi xổm xuống quay đầu lại, mượn ánh đèn đường lờ mờ, tôi thấy người đứng sau lưng mình, là bà cụ Thu.

Bà cụ Thu nhìn tôi từ cao xuống, đôi mắt đục ngầu lạnh như băng:

- Cháu định đi nộp mạng à? Bọn họ đã bố trí thiên la địa võng chờ cháu.

- Bà ?

Tôi khó hiểu đứng lên nhìn bà ấy, bà ấy không phải cùng một hạng người với Takegawa sao?

- Đi theo tôi.

Nói xong, bà ấy xoay người đi về phía sau núi, tôi nhìn bóng lưng bà ấy, do dự một lát, lại quay đầu nhìn biệt thự của Takegawa, cuối cùng lựa chọn đi theo.

Đi theo sau lưng bà cụ Thu lên đỉnh núi, đứng từ đây nhìn xuống, có thể nhìn thấy một lão già đứng sau cánh cửa sổ tầng ba biệt thự, và mười mấy gã mặc đồ đen sau lưng ông ta.

Quả nhiên đang chờ tôi, vì sao bà cụ Thu lại biết?

Tôi nghiêng đầu nhìn bà cụ Thu.

Bà cụ Thu nhìn chỉ như những bà lão bình thường, cách ăn mặc, diện mạo đều bình thường, một điểm không bình thường duy nhất, chính là tính cách lạnh lùng giống Thu Nguyễn Nguyễn.

- Mạng của cháu khá lớn, có thể sống đến bây giờ.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.