Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nguy hiểm

Phiên bản Dịch · 1598 chữ

- Tôi theo ông nội cháu hơn hai mươi năm, năm đẻ bố cháu, ông nội cháu mới trở về, sau lần đó, cả đời đều không thể gặp lại được nữa.

Khói thuốc màu trắng tản ra từ trong miệng và mũi ông ấy, đôi mắt ông ấy nhòe đi vì ngấn nước, hình như đang nhớ lại chuyện cũ.

- Cho nên, rốt cuộc là ai hại chết Thu Nguyễn Nguyễn?

Hiện tại tôi chỉ muốn biết làm thế nào để tìm thấy hung thủ.

- Nếu tôi biết tôi đã sớm nói với cháu rồi.

Ông chú Lý lườm tôi:

- Nhưng ông già kia nhất định có liên quan đến cái chết của Thu Nguyễn Nguyễn, nhất là bà cụ Thu…. Con mụ này che giấu cũng thật giỏi, sáng sớm mai chúng ta đến thôn Đào Nguyên, tôi thật muốn nhìn xem bà ta đang làm cái quỷ gì.

- Lúc ấy cháu thấy bà cụ Thu đang ở trong nhà Takekawa, đã muộn thế này rồi hẳn là không về thôn nữa?

Tôi nói thầm một câu.

- Chính vì bà ta không ở thôn , cho nên chúng ta mới phải đi.

Ông chú Lý ấn đầu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy phủi phủi bụi trên người, quay đi tiến vào buồng trong:

- Đêm nay cháu muốn ngủ ở đây hay về?

- Cháu về, sáng mai lại đến.

Nói xong, tôi đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Tô Ly vẫn còn đang ở nhà tôi đấy!

Về đến nhà đã là hai giờ sáng, Tô Ly không chút khách khí nằm ngủ chềnh ềnh trên giường của tôi, nhìn nửa khuôn mặt đang ngủ say của cô ấy, kẻ độc thân hai mươi bốn năm này cũng có chút mê muội.

Nhưng lý trí phải mạnh hơn sinh lý! Tôi rón rén lấy quần áo trong tủ, sau đó phi vào nhà tắm, mới vừa cởi quần áo mở vòi hoa sen, điện thoại để trên bồn rửa mặt khẽ reo một tiếng.

Giống thói quen của người khi nhìn thấy tin nhắn nhất định phải trả lời, tôi tắt vòi sen lau tay cầm điện thoại, là những người trong nhóm chat trên ứng dụng livestream:

“Chủ thớt* ơi, chuyện của anh đã giải quyết xong chưa, mọi người đều đang chờ video mới của anh đó!”

( nếu dịch cả theo nghĩ gốc thì主播 là chủ của kênh livestream ấy, Sam không nghĩ được ra từ nào phù hợp mà còn ngắn gọn, nên Sam tạm đặt là chủ thớt cho nó gần gũi nha ^^! )

Hà hà, lúc này vẫn còn có người nhớ đến tôi.

“Vẫn chưa, chuyện này khá phiền phức.”

Tôi trả lời.

“Chủ thớt biết nhiều chuyện kinh dị như vậy, sao còn cảm thấy khó khăn khi gặp phải những việc như thế chứ!”

Có người trêu ghẹo.

“chuyện kinh dị trên thế giới có rất nhiều, những câu chuyện chủ thớt kể hầu như đều là những chuyện khá nổi tiếng.”

Có một bạn FAN khác nói.

Thấy bọn họ thảo luận trong nhóm, lòng tôi bỗng thấy ấm áp, cảm thấy nỗ lực mấy năm nay cũng thật không uổng công.

“Chuyện này làm gì có phiền phức gì, chẳng phải chỉ là một cô gái bị tế phệ sao? chết nhiều năm vậy rồi mới xuất hiện báo thù, người hại cô ta khi đó chắc đã sớm xuống lỗ rồi! bực mình thật, làm ông đây chẳng được coi livestream mấy ngày giời!”

Một fan tên là Đại Bưu nói.

“Đúng vậy đúng vậy.”

Có người hùa theo.

Đột nhiên đèn trong nhà tắm bắt đầu chập chờn lúc sáng lúc tối, tâm trạng vừa thả lỏng một chút lại hạ nhiệt độ xuống, thầm nghĩ không ổn.

Thu Nguyễn Nguyễn muốn tôi giúp cô ta tìm được hung thủ, nhất định đang ở gần đây giám sát tôi, vậy có người buông lời bất kính với cô ta, cô ta thấy rồi chắc chắn nổi giận.

Tôi run rẩy gõ gõ bàn phím, bảo bọn họ đừng nói nữa, mau đi ngủ đi.

Ai ngờ Đại Vưu vẫn chưa nguôi: “làm sao? tôi còn phải sợ cô ta tới tìm tôi! luận về vai về, cô ta còn phải gọi tôi một tiếng tổ tông!”

Hàng chữ này xuất hiện, bóng đèn kêu ‘xẹt’ một tiếng rồi tắt ngúm, sau đó điện thoại của tôi khẽ rung, rõ ràng có cảm giác như có cái gì vừa chui vào.

"Xong rồi xong rồi." tôi vội vàng bấm vào trang cá nhân của Đại Bưu, nhắn tin riêng cho hắn bảo hắn nói lời xin lỗi về câu nói vừa rồi vào trong nhóm.

Nhưng hắn không trả lời tôi, trong nhóm cũng chẳng ai nhắn gì.

Lần này tôi ngay cả tâm trạng tắm rửa cũng không có, cầm điện thoại không biết nên làm gì bây giờ.

Nhưng mười phút trôi qua, Đại Bưu đột nhiên gửi một câu vào trong nhóm chat:

“Chủ thớt, ngày mai đừng đến thôn Đào Nguyên.”

Tôi gửi liên tiếp mấy dấu chấm hỏi, nhưng không nhận được hồi âm.

Tôi không biết mình đi ngủ như thế nào, cũng may ở miền bắc có máy sưởi, cho dù không đắp chăn, nằm trên sô pha phòng khách cũng không thấy lạnh.

Đến khi tỉnh dậy, Tô Ly đã rời đi rồi, ông chú Lý gọi cho tôi ba cuộc gọi nhỡ, lúc tôi gọi lại ông ấy đã tắt máy.

Nhìn thời gian, hiện tại là gần mười một giờ sáng! Tôi vội vàng mặc quần áo phi ra ngoài, bắt xe đến tiệm chụp ảnh của ông chú Lý.

Cửa vẫn mở, nhưng không có ai bên trong, tôi bước vào gọi chú Lý vài câu, nhưng đều không có tiếng đáp lại.

Ông chú Lý chắc không một mình đến thôn Đào Nguyên chứ?! Lòng tôi nóng như lửa đốt, lại cầm di động lên điên cuồng gọi cho ông ấy.

Từ đã tắt máy, chuyển thành không thể liên lạc, khi lại nghe thấy tiếng ông chú Lý, tổng cộng tôi đã gọi hơn hai mươi cuộc, vừa nghe ông ấy đã mắng tôi:

- Thằng lỏi này, tối qua cháu đi làm chuyện khuất tất à? Cháu xem mấy giờ rồi?

- Xin lỗi chú, cháu quên cài báo thức!

Tôi vội vàng giải thích:

- Bây giờ cháu bắt xe đến thôn Đào Nguyên tìm chú.

- Không cần, tôi không đi.

Nói xong, ông ấy bước vào từ ngoài cửa:

- Cái di động củ chuối này, mới dùng một năm đã hỏng rồi, hại tôi tốn mấy hai trăm tệ mới sửa được.

Ông ấy đút điện thoại vào túi, liếc mắt nhìn tôi, thần thần bí bí nói:

- Nhưng hôm nay đi sửa điện thoại, tôi phát hiện một chuyện lớn.

- Chuyện gì thế chú?

Ông chú Lý ngiêng đầu nhìn trái nhìn phải, sau đó đi đến trước mặt tôi thầm thì:

- Cháu không phát hiện mình không có bóng à?

Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới chân, trời sáng đứng trong nhà, không có bóng là điều bình thường, nhưng tôi còn chưa mở miệng nói gì, ông chú Lý lại nói:

- Bây giờ coi như tôi đã hiểu vì sao Thu Nguyễn Nguyễn lại chọn cháu rồi, bởi vì không còn bao lâu nữa, cháu cũng sẽ đi trên con đường cô ta từng đi.

Giật mình ….

- Có phải hôm qua cháu suýt nữa bị xe đâm không? đó chính là điềm báo!

- Rốt cuộc là làm sao hả chú?

Tôi có chút hoảng sợ.

- Cháu đừng cứ mãi hỏi tôi tại sao lại thế, cháu có não để làm gì?

Ông chú Lý trưng ra bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giơ tay lên đập đập vào gáy tôi:

- Chuyện này tuy rằng rất bất lợi cho cháu, nhưng trong họa có phúc, mục tiêu tiếp theo của hắn là cháu, cháu phải tìm được hắn trước khi hắn mang cháu đi tế phệ.

Nghe ông chú Lý nói xong, tôi có cảm giác hơi thở cũng mình đang yếu đi.

Không cần nói nhiều, nhưng tôi đã hiểu rõ.

Về tới nhà, Tô Ly vẫn chưa quay lại, có lẽ cũng chỉ ở lại chỗ tôi một đêm.

Tôi ngồi trên sô pha thẫn thờ như thằng ngốc, trong đầu hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra, tiếp đó đi vào phòng ngủ, mở máy tính bắt đầu tìm kiếm tư liệu.

Trước mắt, Takegawa là người đáng nghi nhất, nhưng ông chú Lý nói không phải ông ta, thật đúng là đau hết cả đầu…

Mặc kệ thế nào, trước mắt thông tin tôi nắm được vẫn chưa nhiều, cứ ở trong nhà ngồi buồn bực cũng chẳng giải quyết vấn đề gì, tôi phải ra ngoài đi tìm đáp án.

Hiện tại phải làm rõ, Takegawa có liên quan gì đến cái chết của Thu Nguyễn Nguyễn , ông ta dùng cách gì để chữa khỏi căn bệnh nặng sáu mươi năm trước. đây là một điểm mấu chốt.

Ngồi trước bàn máy tính nghĩ trước nghĩ sau, điều tra hai tiếng, tôi lập ra được một tuyến đường thâm nhập vào nhà Takegawa.

Hiện tại là mùa đông, sáng nào vừa mở mắt ra, Takegawa cũng phải uống sữa bò của Tây Lan Hán, mà mỗi ngày người đến đưa sữa cho ông ta đều không giống nhau, nhưng đều là nhân viên của Tây Lan Hán.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.