Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở Đầu

Tiểu thuyết gốc · 1984 chữ

Phong Vân Đại Lục con người sống tại phiến đại lục này đa phần họ đều có thể tu luyện Linh Lực , những người có thể tu luyện Linh Lực đều được gọi là Tu Luyện Giả .

Tại một nơi xa xôi hẻo lánh có một toà thành gọi là Nhật Thành , toà thành này nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không phải nhỏ , bên trong Nhật Thành dân số khoảng năm vạn người mà Tu Luyện Giả đã chiếm quá nửa dân số trong thành , lúc này phía Nam của Nhật Thành đang có ba cái thiếu niên nam nữ đang cùng nhau tò mò xem một gian hàng đồ trang sức .

“ Tiểu Phong đệ nói xem giữa hai chiếc vòng tay này chiếc nào hợp với ta hơn “

Giọng nói lanh lảnh này phát ra từ một thiếu nữ khoảng mười bốn tuổi , nàng có một khuôn mặt cực kì xinh xắn và ngây thơ , mặc dù mới mười bốn tuổi nhưng thân hình nàng nơi nào cần đủ cũng đã đủ cả rồi , lúc này trên tay nàng là hai chiếc vòng ngọc một trắng một xanh , nàng đưa mắt nhìn thiếu niên kia đợi câu trả lời.

Bên cạnh nàng là hai thiếu niên một người khoảng mười bốn tuổi , một người khoảng mười hai tuổi , mà thiếu nữ kia hỏi là thiếu niên khoảng mười hai tuổi . Thân hình thiếu niên khoảng mười hai tuổi cao khoảng bốn thước rưỡi , trên người khoác bộ thanh y , thiếu niên có một nét mặt trắng nhợt xanh xao nếu người ngoài nhìn vào cũng rõ là thiếu niên có bệnh , mặc dù thiếu niên có nét mặt xanh xao nhưng ẩn hiện một tia cương nghị kết hợp với đôi mắt hữu thần toát lên một sự lãnh đạm .

Lúc này nghe thiếu nữ hỏi mình thiếu niên Diệp Tiểu Phong liền cười đáp :

“ Huyên tỷ ta thấy 2 chiếc đó đều đẹp giống nhau “

Lúc này thiếu niên khoảng mười bốn tuổi bên cạnh cắt ngang :

“ Ta thì cảm thấy chiếc màu xanh hợp với muội hơn đó “

Thiếu nữ tên Vân Huyên nghe vậy liền đưa chiếc vòng màu xanh lên ngắm lại , nàng vẫn hơi chú ý đợi Diệp Tiểu Phong đưa ra quyết định .

Diệp Tiểu Phong thấy vậy liền cười nói :

“ Huyên tỷ nếu không quyết được thì mua cả 2 đi “

Thiếu nữ Vân Huyên nghe vậy nét mặt vui vẻ quyết định :

“ Được , ông chủ ta lấy cả hai , Vô Khuyết sư huynh huynh hãy thanh toán đi “

Thiếu niên tên Vân Vô Khuyết nghe vậy liền cười khổ móc từ trong túi ra năm trăm kim tệ đưa cho ông chủ tiệm .

Trên đường đi cả 3 đều cười nói vui vẻ đúng lúc này từ đằng xa xuất hiện một đám năm người đi tới , đi đầu là một thiếu niên mười bốn tuổi , khuôn mặt trắng có đôi mắt luôn tỏ vẻ coi khinh mọi thứ , một đường đi thẳng thiếu niên này không chú ý tới thứ gì hết chỉ khi thấy ba người Diệp Tiểu Phong đôi mắt hắn mới hiện ra sự thích thú nhất là lúc hắn nhìn thấy Vân Huyên thì đôi mắt đã hiện rõ sự thèm khát .

Hắn thấy ba người đang cười nói vui vẻ liền tiến lên phía trước chặn đường đi của ba người Diệp Tiểu Phong .

Thấy có người chặn đường cả ba đều dừng lại đánh giá đối phương , khi đã nhìn rõ người trước mặt Vân Huyên liền nói :

“ Lý Kỳ ngươi chặn đường đi của bọn ta là có ý gì muốn gây sự sao ? “

Tên Lý Kỳ nghe vậy cười đáp :

“ Ha ha Vân tiểu thư , nàng sao có thể nói như vậy ta và nàng cùng lớn lên tại đây cũng có thể coi như bằng hữu , mà bằng hữu sao có thể gây sự với nhau đúng không “

Hắn vừa nói xong liền quay sang đám hộ vệ bên cạnh cười lớn , Vân Huyên nghe vậy hơi nhíu mày nói :

“ Hai nhà chúng ta xưa nay ở Nhật Thành này như nước với lửa ta với ngươi thì có gì mà là bằng hữu “

Tại Nhật Thành này xưa nay có hai đại gia tộc chiếm lĩnh đó là Vân gia và Lý gia vì đảm bảo địa vị của mình tại Nhật Thành hai nhà đấu đá với nhau không biết bao nhiêu lần nhưng đều bất phân thắng bại .

Ba người Diệp Tiểu Phong không để ý tới tên Lý Kỳ nữa định bước đi thì chỉ thấy đám hộ vệ của Lý Kỳ lập tức chặn bọn họ lại , lúc này ánh mắt của Lý Kỳ loé lên hàn quang rồi nói :

“ Vân đại tiểu thư dù gì hai nhà chúng ta cũng coi như ở Nhật Thành này lâu năm , mà chuyện của gia tộc đâu liên quan gì tới thế hệ con cháu chúng ta , nàng nói xem ta và nàng đều xứng đôi vừa lứa nếu không ta xin phụ thân ta tới hỏi cưới nàng không chừng hai nhà chúng ta thông gia còn hoá giải được cục diện đó “

Vân Huyên nghe vậy liền nhìn Lý Kỳ nói từng chữ :

“ Ngươi nằm mơ , dù ta lấy có gả cho một phế nhân cũng không đến lượt ngươi “

Nói xong ánh mắt nàng hơi liếc nhìn Diệp Tiểu Phong một chút rồi quay đi , Lý Kỳ nghe vậy mặt hắn đen lại từ trước tới nay hắn chưa bao giờ bị từ chối hết lần này lại có người dám không nể mặt hắn một chút nào , mà người này còn là một mỹ nhân trước nay hắn luôn khao khát có được cục tức này hắn làm sao nuốt trôi được .

Chỉ thấy Lý Kỳ nói lớn :

“ Được Vân Huyên nàng nhớ lấy , nhất định sau này nàng sẽ hối hận “

Câu nói còn chưa dứt thì chỉ thấy từ xa có hai cú đấm với tốc độ như chớp nhắm thẳng vào mặt Lý Kỳ mà đấm tới , chỉ thấy một tiếng rú như trời giáng gào lên giữa đường cái .

Lúc này Lý Kỳ đã tối tăm mặt mũi chỉ thấy hắn tức giận gào :

“ Là tên khốn nào đánh lén ta bước ra đây nhận cái chết “

Chỉ thấy có hai thiếu niên đứng cười nhìn hắn đúng là Diệp Tiểu Phong cùng Vân Vô Khuyết đã ra tay , từ khi thấy tên Lý Kỳ xuất hiện hai người đã chán ghét rồi lại nghe hắn luyên thuyên mãi làm hai người không chịu nổi lập tức ra tay , nghe Lý Kỳ gào thét Diệp Tiểu Phong liền cười đáp :

“ Lý bạch kiểm ngươi bị ngu sao không nghe Huyên tỷ đã nói không thích ngươi rồi ngươi còn dây dưa mãi làm gì , lại còn ra dáng cao thâm gì chứ “

Vân Vô Khuyết nghe vậy cũng đáp :

“ Đúng vậy Lý Kỳ ngươi và chúng ta lớn lên ở Nhật Thành nay còn lạ lẫm tính ngươi lắm sao , có gì thì cùng tỷ thí một trận đi dài dòng làm gì “

Lý Kỳ nghe vậy thì lập tức biến sắc hoá ra đây cũng không phải là lần đầu tiên nữa mà trước đây hắn cũng bám dai như đỉa với Vân Huyên nhưng lần nào cũng bị hai tên trước mặt này cho một trận , cũng đáng trách tu vi của hắn chỉ có Linh Võ Tứ Tinh mà hai tên trước mặt này một tên biến thái có tu vi Linh Võ Lục Tinh mà tên còn lại kém hơn hắn Linh Võ Nhất Tinh cộng với Vân Huyên có tu vi Linh Võ Ngũ Tinh lần nào ra tay dù có dẫn theo thủ vệ nhưng cũng không đánh lại ba người này , mặc dù đã mếm nhiều đau khổ nhưng mỗi khi nhìn thấy Vân Huyên cơn dục hoả trong lòng hắn đều không kiềm chế được nên mới bám theo nói lời cao thâm để gây sự chú ý trước mặt nàng .

Lúc này chỉ thấy Vân Vô Khuyết quay sang Diệp Tiểu Phong nói :

“ Tiểu Phong sức khỏe đệ không tốt hãy lùi ra sau để ta dậy bọn chúng một bài học “

Diệp Tiểu Phong nghe vậy cũng rất muốn tiến lên giáo huấn đám Lý Kỳ nhưng hắn rõ thân thể từ bé đã không được khỏe như những người bình thường nên chỉ đành gật đầu lùi ra phía sau .

Lúc này đám Lý Kỳ nghe vậy liền biến sắc hắn lắp bắp nói :

“ Vân Vô Khuyết ngươi đừng làm càn ca ca ta sắp trở về rồi ngươi dám đánh ta lúc đó ca ca ta quay trở về sẽ không tha cho ngươi “

Nhưng mặc cho lời đe doạ của Lý Kỳ Vân Vô Khuyết vẫn xoa nắm đấm của mình rồi cười lạnh nhìn đám người Lý Kỳ , nhất thời người trong Nhật Thành chỉ nghe thấy những tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang vọng , đứng bên ngoài nhìn Vân Vô Khuyết và Vân Huyên ra tay Diệp Tiểu Phong cũng rất nóng lòng nhưng hắn rất rõ từ khi lớn lên hắn mắc một căn bệnh kỳ quái cơ thể hắn luôn yếu ớt nhợt nhạt dù đã được rất nhiều danh y khám nhưng tất cả cũng không rõ nguyên nhân cho tới khi hắn trưởng thành và tu luyện Linh Lực người trong gia tộc bằng tuổi hắn đều đã đạt tới Linh Võ tam, tứ tinh kem nhất cũng là nhị tinh rồi mà hắn dù cố gắng tới mấy cũng vẫn dậm chân tại chỗ , nhất là Vân Vô Khuyết với thiên tư hơn người trong gia tộc mới chỉ mới mười bốn tuổi đã có tu vi Linh Võ Lục Tinh có thể sánh ngang với các chấp sự trong gia tộc rồi , nếu là người bình thường ở tu vi Linh Võ Nhất Tinh chắc chắn sẽ nảy ra cảm giác tự kỉ nhưng với Diệp Tiểu Phong hắn không vì thế mà cảm thấy tự ti hắn không ngừng cố gắng để tu luyện hắn luôn ấp ủ khao khát thực lực giống như các đệ tử trong Vân gia lúc này nhìn đám Lý Kỳ bị giáo huấn ý trí Diệp Tiểu Phong càng thêm rực cháy , hắn hiểu rõ không có thực lực sau này cũng giống như đám Lý Kỳ bị người ta giáo huấn hơn nữa là bị giết ,sống tại nơi lấy thực lực vi tôn nên hắn hiểu rất rõ nếu một ngày hắn không còn được sự che trở của gia tộc chắc chắn hắn không thể sống sót được mà cả đời này Vân gia cũng không bảo hộ được hắn mãi vì hắn biết hắn còn có lý do cần phải ra ngoài làm rõ .

Ánh mắt Diệp Tiểu Phong lúc này càng thêm kiên định trong lòng hắn thầm nhủ :

“ Thực lực ta nhất định phải đạt được , phụ thân mẫu thân dù bây giờ ta không có chút hy vọng nào tìm các người nhưng ta tin chắc với sự quyết tâm của ta nhất định có thể tìm được các người làm rõ vì sao năm đó đã vứt bỏ ta “

Bạn đang đọc Linh Thần Thiên sáng tác bởi LuyệnTíchTà

Truyện Linh Thần Thiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuyệnTíchTà
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.