Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sớm ngày trở về

Tiểu thuyết gốc · 1257 chữ

Sau hơn hai tuần điều trị, tôi bắt đầu hoàn toàn kiểm soát được cơ thể này. Mâý ngày nay cũng ăn uống điều độ nên tôi khá thoải mái, không còn cảm giác đau nhức như trước. Thế nhưng tôi vẫn thấy cơ thể này yếu ớt. Một mặt là nhìn thân hình gày gò thấp bé, cùng làn da xanh xao thiếu ánh sáng mặt trời này thì mặt khác nữa là khả năng vận động của cơ thể này cũng yếu ớt đến cảnh giới muốn quy tiên về với ông bà. Tôi trầm tư suy nghĩ mấy ngày để làm sao tút tát lại bản thân, chứ cứ thế này mà đến trường thì thật là thảm bại.

Được mấy hôm dưỡng bệnh, tôi phát hiện ra tôi có một ông bố giàu xụ tuy nhiên thì phải đến lúc tôi gần ra viện thì tôi mới gặp được người đàn ông này. Thú thật là tôi cũng không có ấn tượng gì mấy với lão, ngoài gương mặt lạnh băng lãnh đạm kia khi nhìn tôi. Nếu tôi là cậu bé trước đây, liệu cậu ta có giống như tôi, né tránh đôi mắt sắc lẹm của lão. Và tôi cũng biết được một chuyện, tôi không phải đứa con duy nhất. Trên tôi có hai người chị, dưới tôi còn một người em trai cùng cha khác mẹ. Có vẻ như gia đình này không êm âm là mấy.

Tiếp tục những chuỗi ngày điều trị, tôi làm quen được một người bạn mới cùng phòng. Cậu ta tên Lâm Văn Hoài, vừa mới mổ ruột thừa nên được đưa vào đây để dưỡng sức. Mặc dù kém hơn 2 tuổi nhưng cậu ta khá đô, vóc người 12 tuổi còn cao hơn đứa 14 tuổi như tôi. Vẻ mặt cậu ta như ánh dương vậy, cười lên rất hài hòa, mặc dù không phải kiểu thư sinh gu tôi nhưng có lẽ nụ cười là điểm đặc biệt khiến cậu ta mang năng lượng tích cực làm bạn với tôi.

"Anh biết đá bóng không?"

"Không"

"Sau này ra viện em dạy cho, đảm bảo anh chơi xong là thấy khoái liền" - cậu ta như con cún nói ầm ĩ bên tai tôi.

"Không hứng thú" - Cái môn mồ hôi ướt át đấy mà muốn tôi chơi thì thà tôi tiếp tục bị bệnh còn hơn.

"Anh chắc chắn sẽ thích mà. Hay là chơi bóng bàn, đá cầu..."- cậu ta luyên thuyên bên tai tôi cả ngày khiến mỗi giấc ngủ trưa của tôi ám ảnh với mấy từ đá, đánh, chơi. Phải chi có cái băng dính hay cái kim khâu để khóa miệng cậu ta lại, chứ nói nhiều như vậy thảo nào mãi cậu ta vẫn chưa bình phục là phải.

Mẹ tôi bước vào phòng, trên tay là một túi đồ, âm thầm tiến đến cạnh tủ lấy mấy bộ quần áo của tôi gấp lại. Rồi bà hỏi tôi xem đã lấy hết đồ chưa. Xong bà vòng qua giường một lần nữa, mang cái nón đội lên đầu cho tôi.

"Nay xuất viện mẹ bảo cậu út lấy xe rồi, con muốn nói chuyện với em thì cứ ngồi ở đây, mẹ qua làm thủ tục một lát, tí về thì mẹ qua nhắc."

Tôi gật đầu một cái. Tính tôi ít nói, mà mới vừa nhập vào cơ thể này cũng không biết tính cách cậu ta thế nào, lỡ làm chuyện gì ngớ ngẩn thì lại khiến người ta nghi ngờ.

Văn Hoài nhìn tôi cười, cậu ta chợt đưa cho tôi một túi kẹo chanh nói là

"Anh về mạnh giỏi. Nếu mà gặp lại chúng ta sẽ hẹn nhau đi đá bóng nhé. Em hứa sẽ dạy anh."

"Nằm mơ"

Tôi cầm lấy gói kẹo đút vào túi quần. Kéo ra trong balo 2 cuốn sách.

"Anh cho mượn. Đợi khi nào khỏi thì qua trả anh. Anh học cùng trường mà, sẽ có ngày gặp lại thôi."

Cậu ta lại nhoẻn miệng cười và trêu ghẹo tôi mấy câu. Tôi cũng thờ ơ đáp lại, cho đến khi mẹ tôi vào kêu tôi đến giờ xuất phát.

Về đến nhà . Bố mang túi đồ từ tay mẹ đưa cho cô giúp việc. Ông đi ra cửa gọi cậu út vào nhà nhưng cậu út từ chối. Cậu lái xe ra đến cổng mẹ tôi lại gọi cậu quay lại nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Cứ như vậy, họ đi mất, chỉ còn lại mình tôi ngồi trong phòng khách. Đối diện là bức tưởng thủy tinh đồ sộ tô điểm bởi một vài nàng cá bảy màu. Đúng là người giàu có khác. Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy bể các nào lại to đến vậy. Không chỉ thể hiện độ sa hoa trong căn nhà này mà còn khẳng định rằng gia thế của cơ thể này không phải dạng vừa. Tôi tò mò ngắm nhìn mọi thứ, bất giác đi quanh một vòng thì nghe thấy tiếng động mạnh ở lầu hai.

"Chị. Chị đừng mềm lòng nữa. Anh ta đã làm chị tổn thương, làm hại cháu em. Chị còn muốn tha thứ cho hắn, Chị thật là. Em không đồng ý."

Tôi nghe thấy tiếng cậu út quát lớn, không khí trong phòng cũng trở nên căng thẳng, ngột ngạt. Ghé tai qua cầu thang ghô, tôi tháng giật mình khi nghe thấy tiếng sụt sịt của mẹ:

"Mọi thứ đã kết thúc rồi. Chị không muốn Minh lớn lên mà thiếu tình thương của bố. Thằng bé chịu đủ dày vò của bệnh tật rồi. Nếu như gia đình không êm ấm, thằng bé có tội tình gì mà phải gánh hậu quả này chứ"

Tiếng tranh cãi ngày càng lớn nhưng tôi vẫn không thấy động tĩnh gì từ người bố. Hẳn là ông ta đã gây họa lớn. Cũng có thể là ông ta ngoại tình, vì dù sao cũng có một đứa con riêng cơ mà. Ý nghĩ vừa lóe lên thì từ đâu hai người chị của tôi đi tới. Chị ba nhìn tôi với ánh mắt đăm chiêu, còn chị cả thì kéo tôi ra khỏi nơi tôi đứng. Chị kẽ xoa đầu tôi, nhẹ nhàng lấy trên bàn một cốc sữa ấm đã chuẩn bị sẵn,

"Minh về rồi thì vào phòng nghỉ ngơi đi em. Tối ăn cơm chị sẽ gọi."

Tôi gật đầu, nhận lấy cốc sữa từ tay chị cả rồi trốn vào căn phòng của mình. Bên ngoài hai cô gái vẫn thì thầm to nhỏ.

"Thăng bé như vậy liệu có ổn không chị hai. "- Vĩ Cầm đưa tay lên trán xoa hai huyệt thái dương, dường như cô chưa một lần được thả lỏng trong căn nhà này.

Vĩ GIang đưa cho Vĩ Cầm một cốc sữa khác. Mái tóc quăn thả xỏa, cặp chân mày lãnh đạm cùng đôi mắt phượng hướng lên lầu hai. Vẫn là phải bảo vệ A MInh. Thằng bé từ lâu đã bệnh tật yếu ớt, khó lắm mới khỏe lại sau trận nguy kịch.

"Chúng ta phải từ từ. Đừng để A Minh biết được chuyện ba muốn đưa thằng tiểu quỷ kia về đây. GIữ kín."

Vĩ Cầm thở dài một tiếng rồi đi lên lầu. Còn Vĩ Giang vẫn đứng đó, thầm than cho số phận đứa em trai của mình rồi ra khỏi nhà.

Bạn đang đọc LInh Hồn Thăng Cấp Thành Tiểu Soái Học Đường. sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.