Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp tiểu sinh vật lạ lùng

Tiểu thuyết gốc · 1403 chữ

Một căn phòng đầy ánh sáng tràn vào mắt tôi, bên trên còn có những bậc phân cấp thứ hạng, và tất nhiên rồi, tôi đứng dưới bậc thấp nhất. Sau khi choáng ngợp trong căn phòng bóng bẩy, tôi nhìn quanh thấy có bóng dáng hai người, một người đàn ông mặc áo choàng màu đỏ, tóc ngắn để hơi xoăn bên cạnh người đàn ông đó lại có một người phụ nữ khác mặc áo blouse màu trắng tuy nhiên họ đều có điểm chung là toát lên một về áp bức kinh người khiến tôi sợ hãi lui về một bước.

"Này tóc trắng, họ là ai vậy?"

Tôi không biết nên ngơ ngơ ngác ngác hỏi trên tóc trắng kia mặc dù anh ta vẫn câm như hến. Nhưng tôi là một đứa lì lợm, hỏi thì phải trả bằng được, vẫn nằng nặc hỏi. Nếu còn đôi mắt thì tốt rồi tên biến thái tóc trắng kia cũng phải quỳ dưới chân mình xin được làm nô tì thôi haha. À mà quên, còn câu hỏi kia nữa.

"Này! Anh cho tôi biết đi"

Tóc trắng nhìn tôi ánh mắt lạnh lẽo như muôn vàn con dao chĩa vào tôi, một xúc cảm nào đó khiến trái tim bé nhỏ này chợt giật mình. Lạy chúa hình như con vừa động vào người không nên động. Ánh mắt tôi dần chuyển sang hướng hai người kia. Vừa mới dời mắt thì họ cất tiếng.

"Này linh hồn kia, ngươi đã biết ngươi tội gì chưa"

Hướng tay chỏ cùng giọng nói khinh thường hướng đến người tôi. Một tia rùng mình làm tôi lắm ba lắm bắp đáp.

"Ta chẳng thấy ta có tội tình gì, tại sao các ngươi lại bắt ta đến đây??"

Từ lúc đó đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại ở đây, tôi đã nghĩ rằng hoặc là tôi sẽ ở thiên đàng hoặc là tôi sẽ ở địa ngục thế mà tôi lại phải ở đây nghe chất vấn, đúng là mấy con người kỳ quặc.

"Không có tội tình gì ư? Người nghĩ như vậy sao? Vậy tại sao người chết?"

Lần này tôi hết đường thoát rồi. Lý do tại sao tôi chết thì là do tôi tự tử đó. Nhưng mà tôi vẫn không hiểu tại sao họ lại bắt tôi. Tự tử có nghĩa là tội nặng nhất ư, điều này tôi làm sao tôi biết được.

"Ta không biết, ta không biết gì hết. Ta không nghĩ tự tử chính là tội nặng"

"Không nghĩ, vậy ngươi là con chó hay con mèo vậy? Nói thật nhé súc vật nó còn có sợ cái chết, huống chi là ngươi..."

Người mặc áo choàng đỏ kia cất tiếng lên, giọng nói lạnh lùng vừa khinh miệt vừa châm biếm tôi khiến mặt tôi biến sắc rồi xấu hổ cúi gằm xuống lộ ra đôi má đã dần phiếm đỏ đến mang tai, thế nhưng 1 giây sau ngước lên, khuôn mặt tôi lại tái nhợt vì đôi mắt đỏ ngầu như máu của tên áo choàng đỏ đã dán sát vào tôi.

"Ngươi không xứng, ngươi không xứng đáng làm người, đến cả cây cỏ cũng không xứng."

Lời nói vừa thốt ra, tên tóc trắng đã tiến lại gần ngăn áo choàng đỏ đe doạ.

"Xích Quỷ làm ơn, ông đừng có làm thái quá."

Áo choàng đỏ tức giận rời đi, tôi thở hắt ra, nhẹ nhõm nhìn lại tên vừa nãy. Cái tên Xích Quỷ thật đúng với hắn, đồ quỷ lùn, đồ xấu xí. Nếu tôi có chân có tay tôi đã đè đầu cưới cổ hắn, cho hắn biết thế nào mới là lợi hại, đừng ở đó mà bắt nạt tiểu cô nương ta đây này, không có cửa đâu nhé.

"Chủ toà đến rồi, bắt đầu phiên xét sử thôi, đừng chậm trễ thời gian của người khác, tôi còn phải đi làm việc với bên pháp y nữa."

Cuối cùng sau một hồi bị chèn ép thì câu nói này đã cứu rỗi tôi. Người phụ nữ trẻ trung kia thật quyến rũ aaa, đôi mắt to, phía dưới có một nốt ruồi nhỏ, hàng mi cong cong, đôi môi ngập nước, mái tóc vàng óng ả được thả xoã cùng với body nóng bỏng, ôi đây có phải thiên thần của lòng em, người đâu mà đẹp dữ vậy trời! Đang tràn ngập trong tình yêu đồng luyến thì bất ngờ một cái gì đó rơi xuống, không hiểu rơi kiểu gì mà trúng vào người tôi. Haha à quên giờ tôi là linh hồn nên không cảm thấy gì đâu.

Không cảm thấy gì cái con khỉ gió ấy, ôi gãy vỡ xương rồi, sao mà nặng thế, ơ nhưng mềm quá, cái gì đây? Hô hấp bỗng khó khăn, nội tạng tôi như muốn bay ra ngoài. Chắc lần này là lần cuối của tôi nữa rồi, cứu tôi với. (T"T)

Thứ mềm mềm này là gì, sao nặng thế. Ôi cái thân tôi, sao mà khổ vậy trời, gãy lưng tôi mất.

Thư sinh vật kiêu ngạo kia, đứng lên sau vụ va chạm, hai tay mũm mĩm phủi bụi trên người. Chiếc kính râm trên đầu gạt xuống mắt, cặp da cùng với những cuốn sách ngổn ngang trên sàn cũng được sắp xếp gọn gàng. Chưa kịp để tôi chất vấn, một tay sinh vật kia đã vung ra 1 nắm tiền.

"Coi như tiền phúng viếng cho nhà ngươi"

Tôi như con nhím xù lông, đứng phắt dậy, phải mang cho tên kia một trận.

". . ."

Ủa sao không nói được thế này. Giọng của mình đâu, sinh vật kia đã làm trò gì với mình rồi. Graaa, tức chết đi được. Ngươi cứ đợi đó, đợi bà đây có tay có chân sẽ giã cho mi một trận xem mi còn dám ra oai với ta không, hứ.

Đôi mắt không tự chủ nhìn lại sinh vật đã va vào mình kia. Là một thằng bé, trông có vẻ 4, 5 tuổi thôi mà dám hỗn với mình thế hả, thật là hết nói nổi.

Thứ sinh vật kia ngang nhiên lên bục cao nhất đứng rồi vụng về lấy cây bút từ trong túi ra nhưng hết lần này đến lần khác chiếc bút rơi xuống đất, hắn ta lại phải đi lên đi xuống bậc thứ hạng nhặt lại. Cho đáng đời.

"Phụt"

Cái miệng không kiểm soát này hại chết mình mình rồi. Không gian ám muội này là sao, đừng có nhìn tôi như thế chứ.

Thứ sinh vật kia có chút giận dữ, hai tay múp míp nắm thành quyền, má đỏ hồng vừa có chút xấu hổ vừa có chút tức tối. Nhưng mà trồi sao đáng yêu vậy má, nhìn như con cá nóc vậy đó, muốn bế về hảo hảo yêu thương ghê.

Sinh vật tiến lại gần tôi, nhưng lần này nó hùng hăng túm lấy cái gì đó trên đỉnh đầu tôi, mà cái gì thì tôi cũng không biết.

"Trần Tú Uyên? 14 tuổi? Tự sát? Hình phạt cấp độ 10?"

Nó liếc nhìn tên tóc trắng, lại liếc nhìn 2 người đằng sau, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên linh hồn tôi, dữ tợn nói lớn.

"TRỰC TIẾP NÉM VÀO LÒ LUYỆN, CHO HỒN BAY PHÁCH TÁN, PHIÊN XÉT SỬ ĐẾN ĐÂY THÔI, TA ĐI VỀ ĐÂY"

Nhóc tì này gan phết, là chủ toạ hay sao mà nói những lời cay nghiệt thế này. Chắc tại do thuộc dạng con ông cháu cha nhỉ, mới mấy tuổi đầu mà đã hống hách thế này, ta còn phải xem ba mẹ ngươi dạy như thế nào.

"Thưa chủ nhân, linh hồn này hiện còn phải xem xét đấy ạ, phòng điều tra phản hồi lại với thần, không thể giải quyết luôn vào lúc này mà phải phán xét cẩn thận"

Tóc trắng lên tiếng ngăn sinh vật kia rời đi, có vẻ như mình chết cũng rắc rối phết nhỉ. Hoặc là mình đã quen với cái bóng trắng này nên mới sinh ra cảm giác không đúng cho lắm. Mà mình vì sao lại tự tử nhỉ? Ủa tại sao nhỉ? Ôi các bác ơi tôi quên mất lí do mình chết rồi.

Bạn đang đọc LInh Hồn Thăng Cấp Thành Tiểu Soái Học Đường. sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.