Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Wendy Marvell!

Tiểu thuyết gốc · 2767 chữ

“Theo như những gì Mystogan đã nói thì nó nằm ở khu vực này. Nhưng mà sao mình cứ có cảm giác nơi này khá là quen thuộc nhể.” Haruka nhìn khu vực phía trước trầm tư nói.

Lúc này cậu mang theo phía sau một túi hành lý nhỏ và đứng tại trên một vách núi. Trước mặt cậu là một khu rừng hoang sơ. Nhưng nếu nhìn kỹ thì tại phía xa bìa khu rừng lại có một khu vực trống. Tại giữa khu vực trống đó là một ngôi làng nhỏ.

Haruka liền bắt đầu hướng về phía ngôi làng nhỏ đó đi đến. Trên đường đi Haruka càng cảm thấy nơi này vô cùng quen thuộc hơn nữa nơi này lại tạo cho Haruka một cảm giác bồn chồn vô cùng khó chịu.

Không bao lâu sau đó Haruka liền đã đến được nơi cần đến.

“Cait Shelter....Hửm? Rõ ràng Mystogan không có nói nơi này là một hội. Chuyện này rắc rối rồi đây, nếu quả thật người quen của cậu ta là thành viên của một hội khác thì không thể mời cô ấy về hội mình được.” Haruka khó khăn nói.

“Xin hỏi....anh là ai vậy?” một giọng nói trong trẻo vang lên.

Haruka quay lại nhìn thì thấy đó là một cô bé nhỏ tuổi, mái tóc màu xanh xỏa xuống vai, chỉ là trên gương mặt cô bé lại mang vẻ rụt rè sợ hãi người lạ. Không biết biết trước khi cô bé tiến đến nói chuyện với Haruka thì lấy bao nhiêu can đảm. Đặc biệt điều khiến cho Haruka chú ý là trên người của cô bé này lại có ma lực của Sát Long Nhân.

“Có chuyện gì vậy Wendy?” lại một âm thanh khác vang lên.

Haruka nhìn sang thì thấy đó lại là cô chú mèo trắng đang bay đến.

“Con mèo này....chẳng lẽ là cùng một chủng tộc với Happy sao?” Haruka thầm nghĩ.

“Xin chào, tôi là đến đây tìm một cô bé dưới sự ủy thác của một người tên Mystogan.” Haruka cười nói.

“Tìm người sao? Nếu vậy thì anh có thể đi gặp hội trưởng.” cô mèo trắng nói.

“Vậy xin làm phiền giúp tôi thông báo được không?”

“Được thôi, anh chờ một chút.” cô mèo trắng nói sau đó liền kéo tay của cô bé Wendy kia rời đi.

Trước khi rời đi thì Wendy có quay lại nhìn Haruka một lần. Haruka nhìn thấy vậy thì cũng vẫy vẫy tay mỉm cười khiến cho Wendy lập tức xấu hổ chạy đi. Không lâu sau đó thì cả hai quay trở lại cùng với một người khác.

Đặc biệt khi nhìn thấy người này thì Haruka liền kinh hô lên:

“Roubaul?!!”

Người đến là một ông lão dáng dấp thấp bé, trên mặt ông ta có một bô râu trắng dài kèm theo ria mép kèo dài lên hai bên mặt tạo thành đôi ria mép dày và hai chân mày rậm rạp. Trên đầu ông ta mang theo một chiếc mũ lông chim và trên cổ thì mang theo một chiếc vòng cổ được làm từ răng của một loài nào đó. Roubaul nghe Haruka gọi tên thì đầu tiên là giật mình nhưng khi nhìn thấy Haruka thì cũng kinh hô lên:

“Cậu là....Haruka?”

......................................................................

Lúc này mọi người đã đi vào bên trong căn chòi lớn nhất và cũng là nơi ở của Roubaul. Roubaul và Haruka lúc này đang ngồi đối diện nhau cùng uống rượu.

“Haiz, giờ tôi đã hiểu vì sao nơi này lại có cảm giác quen thuộc cùng với sự khó chịu đó. Quả nhiên chính là nơi giam giữ ‘Nó’ phải không?” Haruka một bên hỏi.

“Đúng vậy, năm đó cũng nhờ có cậu kịp thời ngăn cản sai lầm của ta cùng với phong ấn ‘Nó’ lại kịp thời nếu không thì cũng không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ gặp nạn vì thứ đó nữa.” Roubaul cũng thở dài nói.

Wendy và cô mèo trắng ở bên cạnh đang quan sát hai người trò chuyện với nhau. Thông qua vừa rồi giới thiệu thì Haruka cũng biết được thân phận của cả hai. Wendy tên đầy đủ là Wendy Marvell và cũng là một Sát Long Nhân. Còn cô mèo trắng chính thì tên là Carla.

“Nhưng mà tôi không ngờ ông lại thành lập một hội ở nơi này đấy.” Haruka cười nói.

“Thật ra cũng vì một vài lí do mà thôi. Vậy lần này cậu đến đây mục đích là để làm gì?” Roubaul cười nói.

“Tôi đến đây là để tìm một người. Ở trong hội của tôi có một người tên Mystogan muốn nhờ tôi đến đây để đón người thân của cậu ta.” Haruka nói.

“Mystogan sao? Tôi chưa từng nghe cái tên này. Hơn nữa gần nhất hội chỉ có một người mới gia nhập là Wendy mà thôi.” Roubaul nói.

Nghe vậy thì Haruka liền hướng về Wendy hỏi:

“Wendy, em có biết một người tên là Mystogan không?”

Wendy ở bên cạnh nghe Haruka hỏi thì hơi giật mình sau đó nhanh chóng lắc đầu nói:

“Em không biết người có tên như vậy.”

Haruka nghe vậy thì hơi nhíu mày sau đó xoa cằm nói:

“Nếu vậy thì có lẽ người mà tôi tìm kiếm không nằm ở trong hội này rồi mà là ở gần đây thôi.”

“Vậy cậu có tấm ảnh của người cậu cần tìm không? Tôi sẽ lưu ý giúp.” Roubaul nói.

“Tôi không có ảnh của người cần tìm. Tôi chỉ có ảnh của người tên Mystogan mà thôi.” vừa nói Haruka vừa từ trong balo của mình lấy ra một tấm ảnh.

Đó chính là tấm ảnh của Mystogan khi chụp hình chung với mọi người. Haruka đưa tấm ảnh ra sau đó chỉ vào Mystogan và nói:

“Đây chính là người đã nhờ tôi đến đây.”

Roubaul cùng với Wendy và Carla nhau chóng tiến lại quan sát. Khi nhìn thấy ảnh của Mystogan thì Wendy liền hô lên:

“Là anh Jellal!!”

“Hả? Em biết người này sao Wendy?” Haruka giật mình nói.

“Đương nhiên em biết. Đây chính là anh Jellal, lúc trước khi em còn nhỏ thì chính anh ấy đã bảo vệ cho em cùng với đưa em đến hội. Làm ơn xin hãy nói cho em biết bây giờ anh Jellal đang ở đâu. Em muốn gặp anh ấy.” Wendy khóc lên nói.

Wendy khóc lên liền khiến cho hai người đàn ông luống cuống lên. Trải qua một lúc an ủi thì Wendy mới không còn khóc nữa mà chỉ thút thít sau đó chậm rãi kể lại những gì mình đã trải qua.

Thì ra trước đây cô bé này là được một con rồng nuôi dưỡng hơn nữa con rồng đó con là con rồng sở hữu ma pháp hỗ trợ mạnh nhất sống cùng thời với Igneel. Con rồng của bầu trời, Thiên Long – Grandeeney.

Sau đó cũng giống với Natsu đó là một ngày nọ Grandeeney bỗng nhiên biến mất và bỏ lại Wendy một mình trong khi cô còn rất nhỏ tuổi. Thân là một đứa bé hơn nữa lại không có ai nương tựa khiến cho Wendy khóc lớn liên tục.

Đúng lúc đó thì có một cậu thanh niên nghe được tiếng khóc nên đã tìm đến và đồng hành cùng với Wendy trong cuộc hành trình tìm lại Grandeeney. Người thanh niên đó không ai khác chính là Mystogan hay nói cách khác chính là ‘Jellal’. Hai người vốn đang chu du cùng nhau nhưng bỗng một ngày ‘Jellal’ đưa Wendy đến nơi này nhờ Roubaul chăm sóc sau đó liền biến mất.

“Tôi coi như đã hiểu được đại khái rồi. Người này vốn có tên thật là Jellal nhưng mà bởi vì một số nguyên nhân mới đổi tên thành Mystogan. Cho nên cả hai vốn cùng là một người.” Haruka cười nói. Thật ra cậu cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Mystogan lại tự đổi tên.

Bởi vì một khi cậu dùng tên là thật đó là Jellal thì sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra. Trong đó tệ nhất chính là việc cậu bị đám hội đồng kia truy nã.

“Nói như vậy thì mục đích cậu đến đây lần này là tìm đến Wendy rồi?” Roubaul vuốt râu nói.

“Có lẽ là vậy rồi. Nhưng mà điều đó cũng phụ thuộc vào Wendy rồi. Trước đây Mystogan cũng đã nói với tôi đó chính là nếu như Wendy không muốn đến thì cũng không sao cả. Hơn nữa có ông chăm sóc thì tôi cũng an tâm rất nhiều.” Haruka nói.

Nghe vậy thì Roubaul thì thờ dài lắc đầu sau đó hướng về Wendy nói:

“Wendy, cháu cứ từ từ suy nghĩ.”

Sau đó ông ta liền gọi Haruka đi ra ngoài. Haruka mặc dù không hiểu nhưng cũng liền đi theo. Hai người ra ngoài sau đó chậm rãi đi dạo trong khu rừng mặc dù trời đã tối. Đi một lúc thì Roubaul bỗng nhiên quay đầu lại hướng về Haruka nói:

“Haruka, thời gian của tôi không còn nhiều nữa rồi?”

“Hả? Ý ông là sao?” Haruka khó hiểu hỏi.

“Haiz, dường như cậu vẫn chưa nhận ra nhỉ. Vậy cậu có biết lần cuối chúng ta gặp nhau đến hiện tại là bao lâu rồi không?” Roubaul nói.

“Hửm? Thật ra tôi cũng ngờ tới chuyện này khi tĩnh lại rồi. Nếu tôi đoán không lầm thì khoảng 100 năm chứ?” Haruka suy đoán nói.

“Sai, là tận 400 năm!” Roubaul nghiêm túc nói.

Lần này đến cả sắc mặt của Haruka cũng liền trở nên không tốt. Lần này cậu biết mình hôn mê khá lâu nhưng mà không ngờ lại lâu đến vậy. Bỗng nhiên Haruka liền nghĩ đến một chuyện sau đó lo lắng nói:

“Khoan đã, nếu đã tận 400 năm rồi thì có nghĩa là ông đã....”

“Đúng vậy, ta đã chết từ lâu rồi. ‘Nó’ cũng đã bị giam ở đây hơn 400 năm rồi. Đó chính là lí do vì sao nơi này lại thay đổi nhiều đến mức cậu không còn nhận ra nữa. Thậm chí ta hiện tại là đang tồn tại bởi ma pháp của mình. Thứ cậu đang nhìn thấy chỉ đơn giản là hình chiếu của ta được tạo nên từ ma pháp mà thôi. Thậm chí toàn bộ các thành viên khác trong hội cũng vậy.

Trước đây khi người thiếu niên tên Jellal đó nhờ ta chăm sóc cho Wendy thì do không muốn cô bé đau khổ nên ta đã tạo nên ảo ảnh với nhiều nhân cách khác nhau từ đó thành lập nên hội Cait Shelter này. Mong ước lớn nhất của ta chính là một ngày nào đó có thể phá hủy ‘Nó’ hoàn toàn cùng với việc Wendy sẽ tìm được một mái nhà thật sự. Ma pháp này vốn không phải là vĩnh cửu cho nên sẽ có một ngày ta sẽ hoàn toàn biến mất mà thôi.” Roubaul chậm rãi nói.

Nghe thấy mấy lời này thì Haruka liền trở nên trầm mặt.

Soạt!!

Bụi cây bên cạnh liền phát ra tiếng động khiến cho cả hai người giật mình sau đó liền đề phòng nhìn về phía đó. Không lâu sau chỉ thấy Wendy mang theo vẻ mặt đầy nước mắt chậm rãi đi ra.

“Wendy!” Roubaul kinh hô.

Wendy không nói gì mà chỉ chạy đến ôm lấy Roubaul mà khóc lên. Đây chính là sự lợi hại của Roubaul. Mặc dù đây chỉ là một hình ảnh được tạo nên từ ma pháp nhưng mà nó đã tồn tại hàng trăm năm cùng với có thể sinh hoạt và động chạm như một sinh vật sống vậy. Thậm chí ông ấy còn có thể tạo ra vô số bản sao mang tính cách khác nhau.

Wendy ôm lấy Roubaul khóc một lúc lâu thì chậm rãi dừng lại. Cô bé cố gắng lau đi nước mắt của mình nhưng mà không biết vì sao nước mắt vẫn cứ trào ra ngoài không thể dừng lại. Roubaul nhìn thấy thì vô cùng đau lòng sau đó thở dài nói:

“Wendy à, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn. Chúng ta không có khả năng mãi mãi ở cùng nhau và tạm biệt nhau không phải là mất mát mà là một phần của cuộc sống, nó sẽ làm cho tình cảm gắn kết giữa chúng ta càng thêm ý nghĩa hơn. Bởi vì cho dù ta không có ở bên cạnh con thì vẫn sẽ có những người khác quan tâm đến con. Mỗi người trong chúng ta đều sẽ luôn luôn có một nơi mà chúng ta thuộc về. Cho nên con không cần phải đau lòng.

Những lời tạm biệt không phải là kết thúc mà nó là một sự bắt đầu mới.”

Lúc này Haruka cũng đi đến bên cạnh sau đó cười nói:

“Đúng vậy Wendy à, tuy rằng gia đình Fairy Tail chưa chắc đã là nơi tốt nhất nhưng nó sẽ là nơi ấm áp nhất và sẵn sàng đón nhận bất kỳ ai đi nữa. Chúng ta sẽ luôn bên cạnh em nên em sẽ không phải sợ cô đơn nữa. Hơn nữa ở hội chúng ta cũng có một cậu nhóc cũng đang trên đường tìm con rồng của mình. Em có thể sẽ thân thiết với cậu ta đó.”

Wendy nghe xong cũng không đưa ra câu trả lời ngay mà chỉ hướng về Roubaul nức nở nói:

“Ông Roubaul....liệu sau này con có....có thể về đây.....về đây gặp ông nữa không?”

“Đương nhiên có thể nha, dù con đi đâu thì nơi đây mãi mãi vẫn chào đón con mà. Hơn nữa ông cũng sẽ còn ở đây một thời gian dài nữa.” Roubaul lập tức cười nói.

Nghe vậy thì Wendy lần nữa chạy đến ôm lấy Roubaul một cái thật lâu rồi quay sang ôm lấy cổ của Haruka. Thấy hành động này của Wendy thì hai người cũng đã hiểu được câu trả lời của cô bé rồi.

“Haiz, đúng là một cô bé số khổ mà.” Haruka thương sót nói.

“Haruka, xin cậu hãy thay ta chăm sóc cho cô bé.” Roubaul nghiêm túc nói.

“Yên tâm đi, cô bé là gia đình của ông thì cũng gia đình của tôi vậy. Ông cũng biết tôi từ trước đến nay chăm sóc gia đình như nào mà.” Haruka cười nói.

Đối với Wendy thì Haruka cảm thấy đến hiện tại cuộc sống của Wendy đều gắn liền với những cuộc chia ly. Đầu tiên là như người mẹ của mình Grandeeney, kế đến là như người anh trai Mystogan (Jellal) và giờ đây là người đã chăm sóc mình bấy lâu nay và như một người cha là Roubaul vậy.

Không lâu sau đó thì Wendy đã ngủ thiếp trên vai của Haruka. Có lẽ là hôm nay đã khóc quá nhiều, điều này cũng là quá sức đối với một cô bé như Wendy. Haruka cùng với Roubaul sau đó cũng chậm rãi quay trở về và đặt cô bé về trong căn lều của mình mà nghĩ ngơi.

Sáng ngày hôm sau.

Hôm nay tâm trang của Wendy tuy rằng vẫn chưa tốt lên hẳn nhưng mà cũng tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều. Sau khi mang đủ hàng lý của mình thì Wendy có đi đến trước mặt Roubaul một lần nữa sau đó hiện lên vẻ mặt quyết tâm nói:

“Hội trưởng, một ngày nào đó con sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Con sẽ giúp ông hoàn thành được ước nguyện của đời mình.”

Roubaul nghe vậy đầu tiên hơi sững sờ sau đó liền xoa đầu Wendy mỉm cười nói:

“Vậy thì cám ơn Wendy, ông sẽ đợi, đợi đến khi nào Wendy trưởng thành và đến giúp ông.”

Wendy tiến lên ôm lấy Roubaul một lần cuối sau đó quay người chạy đến vào lòng của Haruka. Haruka bế lấy cô bé sau đó hướng về Roubaul cười nói:

“Yêm tâm đi, tôi sẽ chăm sóc Wendy thật tốt.”

Sau đó liền mang theo Wendy và Carla cùng rời đi. Nhìn theo bóng lưng của Haruka thì Roubaul liền thở dài nói:

“Cậu dành cả đời để giúp đỡ người khác nhưng mà tại sao cậu lại bỏ quên chính bản thân mình chứ.”

Bạn đang đọc Liệu Tiên Có Đuôi Hay Không? sáng tác bởi Hedaica193370
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hedaica193370
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.