Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9: Sao Băng

Tiểu thuyết gốc · 2133 chữ

Ban mai, là khởi đầu của một vòng tuần hoàn mới, đối với chim chóc, ban mai là thời điểm chúng rời khỏi ổ líu lo ca hát, ban mai của gà, bắt đầu khi chúng cất tiếng gáy đầu tiên, ban mai của dơi bắt đầu khi mặt trời lặn v.v.

Về phần con người, ban mai là lúc bắt đầu một ngày lao động, học tập, sáng tạo, giãy dụa, tận hưởng. Ban mai đem lại muôn vàn cảm hứng, là cội nguồn của thiên đại thi ca. Có một số người, vì lý do nào đó, có thể là vì đang yêu, có thể là bận chạy bo, có thể là bận phá trụ v.v. ban mai thường bắt đầu lúc một đến hai giờ chiều.

Hôm nay ban mai của đa phần quân Nam Xương chính là cuối giờ ngọ (gần 1h chiều).

Ngồi im một chỗ lâu trong mùa hè vốn là cực hình, ở Hải Tây lại càng như vậy. Nhưng Lê Ý đã ngồi trên ghế xếp từ sáng tới trưa vẫn chưa đứng dậy.

Nó nhìn chằm chặp vào cái xác của Bạc Thường chống kiếm quỳ trên mặt đất, xung quanh là la liệt hơn sáu mươi cái xác khác, tất cả vết thương đều ở phía trước, không ai quay đầu bỏ chạy.

Trung trinh, nghĩa khí, mị lực cá nhân. Nó khiến một người thề sống chết vì người khác. Những thứ đó vừa mỹ lệ vừa chua xót đến lạ.

Người sống ở nhân gian càng nhẵn nhụi, càng lõi đời càng biết những thứ như bào ngư vi cá, xét riêng về hương vị cũng chưa hẳn xứng đáng với cái giá của chúng. Ăn ngon là một chuyện, thứ chân chính khiến chúng quý giá, được tôn lên hàng chí thượng trong ẩm thực là vì khan hiếm.

Người cũng vậy, loại người có loại hào quang kia sống thì oanh liệt, chết thì hiên ngang làm cho người đời hướng tới.

Đành rằng như vậy nhưng mấy ai sống được như thế, vì loại người này như ngôi sao băng, chỉ lóe lên trên bầu trời rồi vụt tắt.

"Sao băng cỡ đại như sao băng rơi xuống Chelyabinsk cũng không sáng lâu hơn là bao, chẳng qua nghe đồn là phạm vi ảnh hưởng rất lớn".

Lê Khôi cười nhạt đứng sau thằng con đang đần người nhìn Bạc Thường, cho là nó đang hâm mộ Bạc Thường. Tên này tuy cũng tính là một nhân vật nhưng làm mấy chuyện chỉ bọn đầu đất mới làm. Một thân một mình thì cũng thôi, đàng này đầu bị lừa đá, mang nhà mang Mường đi làm trò tự sát mạn tính.

Cha con lão là cột chống của cả gia tộc, làm sao có thể sống tùy ý như thế, đôi khi, làm kẻ hèn nhát mưu cầu giữ mạng còn cần dũng khí gấp vạn lần cái gọi là anh hùng tuẫn thân vì nghĩa. Lão vỗ đầu nó đau điếng, lải nhải.

- Chuyện này chỉ nghĩ trong đầu một chút là được, tuyệt không thể để mình lấn sâu vào. Đám du thủ du thực đầu đường xó chợ có thể làm thế, kẻ cùng đường mạt lộ có thể làm thế. Chúng ta ở cương vị này thì không. Trên có Hoàng Triều họ Lê cần chúng ta cúc cung tận tụy tới chết, dưới có con đỏ cần chúng ta nuôi nấng chăm lo, muốn không tiếc thân vì nghĩa, khoái ý ân cừu thì đợi kiếp sau.

Lê Ý xoa xoa đầu.

- Bố, không đến mức như thế, chỉ là cảm khái trên đời có những người là đối thủ của ta nhưng còn đáng tin, đáng quý hơn nhiều kẻ cùng chung hoạn nạn từng thề sống chết có nhau.

Nghe con trai nói vậy, Lê Khôi cũng ra vẻ hồi ức. Năm đó, quân Lam Sơn bị vây trên núi Chí Linh mấy tháng trời, đào măng rừng, hái rau rừng, sau giết cả voi ngựa mà ăn. Hắn cùng vài tên tướng lãnh bụng đói kêu òng ọc, nằm trong lều mơ mộng khi đại sự đã thành, bọn ta thành công thần khai quốc cả rồi, ngày ngày ăn bữa no, cùng đổ xúc xắc, cùng đi chơi gái, sống quây quần bên nhau như thế đến khi xuống huyệt mộ phải chôn gần nhau.

"Hà hà ... châm chọc thật, ngày thằng Long băng, lại có gia thần của hai đứa bọn bây lởn vởn quanh vườn vải."

Lê Khôi cười nhạt, mắt ánh lên một tia nguy hiểm rồi rất nhanh thu liễm lại, phất phất tay coi như là chuyện không đáng kể. Ngồi xuống ghế xếp, lão đổi chủ đề.

- Thống kê đầy đủ chưa ?

- Giặc chết một trăm hai mươi tám người, ta có mười ba người chết, mười chín người bị thương.

Lê Khôi nhíu mày.

- Thiệt hại nhiều như thế ? Lý do là gì, mấy năm trước đánh Cầm Cương tỉ lệ thiệt hại cũng không cao như thế này.

- Hai phần ba thiệt hại do đợt xung kích cuối, bọn chúng tựa như một bầy chó điên, không ai thiết sống. Quân ta không phản ứng kịp ... haiz!

Lão ngả lưng dựa vào gốc cây.

- Được rồi, hiệu quả xối rượu tẩy trùng cùng khâu vết thương thế nào ?

- Rượu cao độ mới dùng chưa rõ, phải theo dõi thêm xem mức độ sưng tấy mưng mủ như thế nào, còn khâu vết thương đã cứu ngay được sáu người.

- Tốt, nên theo dõi kỹ càng xem tẩy trùng bằng rượu cao độ với khâu vết thương tương tác với nhau như thế nào. Còn nữa, gọi người gom đám xác chết đem chôn đi. Bên bản Phạn đúc thì gom lại đốt là được. Ta không muốn có bệnh dịch.

- Tuân lệnh!

Nó đứng dậy nghiêm trang chắp tay, xoay người rảo bước đi ra.

...

Quân Nam Xương nhanh chóng đào xong một cái hố vừa lớn vừa sâu, từng bộ thi thể được xếp ngay ngắn xuống dưới.

Đám người Thái đã chứng minh vũ dũng của mình nên nhận được sự tôn trọng tối thiểu, không ai chặt đầu chúng làm kỷ niệm, tất cả một trăm hai mươi tám cái xác đều còn nguyên vẹn nhất có thể.

Bạc Thường được chôn riêng trên sườn đồi, ngay phía trên đám thuộc hạ của hắn nhìn về Chiềng Mai.

Liếc nhìn mấy nấm mồ hộ vệ thương hội Vĩnh Xương do Bạc Thường chôn cất ở quả đồi bên kia, hắn tự nhủ.

"Đây coi như là thể hiện sự tôn trọng của ta với đối thủ như mi đi."

Tử sĩ quân Việt bất kể thổ binh hay quân Nam Xương đều đã hỏa thiêu từ trước, giờ chỉ lấy tro cốt cùng một nhúm tóc đem về.

Xong xuôi nó nằm vật ra thảm cỏ, mắt díu lại lúc nào không hay.

...

Nó ngủ dậy, hay nói đúng hơn là bị âm thanh huyên náo làm choàng tỉnh.

Đã chạng vạng tối. Phía tây, một đoàn chấm đen chấm trắng từ cuối chân núi hướng bản Hịch chậm chạp nhích đến.

Thổ binh Mường đi đàng trước, hàng dài tù binh đi theo sau. Mà cũng chả phải tù binh, đám này đa phần là phụ nữ và trẻ em, đàn ông lác đác vài chục người, có thể coi như không có. Nên gọi là chiến lợi phẩm thì đúng hơn. Đi kẹp hai bên có vài quân tốt Nam Xương trông coi. Cuối cùng là hai ngũ chặn hậu.

Phía đông, mấy trăm dân phu của doanh trại ven sông cũng nhổ trại men theo đường sông đến đây, đang hí hoáy dựng trướng bồng lều trại.

Nó dụi dụi mắt bò xuống bờ sông rửa mặt, ngay bờ sông nó thấy khuất sau núi phía nam mé gần sông có ba trăm quân Mường lạ hoắc đang tản mạn, tuyệt không phải hai trăm quân hiệp đồng với nó tối qua.

Đi vào doanh trại đang dựng, nó nhanh chóng tìm thấy trướng của Lê Khôi. Vào trướng, thấy Lê Khôi ngồi chủ vị, bên tả có ba người Việt, là Lê Cẩn, Lê Chiêm cùng một thân ảnh vạm vỡ, mặc giáp đeo đao đang trao đổi gì đó với ông già nó. Bên hữu là Cao Tiến, Cao Tùng, Cao Tung cùng một trung niên mặc trang phục Mường, ngoài khoác giáp mây, hông đeo kiếm khảm nạm hoa mỹ, đang chắp tay lên bụng rất kính cẩn.

Thân ảnh đang trao đổi với Lê Khôi nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, tuổi độ tứ tuần, miệng rộng mắt sáng, khuân mặt hiền hậu.

Thấy là nó thì chắp tay vái.

- Thần, ra mắt thiếu chủ!

Cả năm người còn lại đều chắp tay vái.

- Thiếu chủ (Tiểu hầu gia)!

Nó nhẹ gật đầu, phất phất tay rồi lại hỏi thân ảnh vạm vỡ kia.

- Chú Điền, sao chú lại tới đây?

Lê Điền là gia thần nhà nó, năm xưa theo bố nó đánh quân Minh, thân binh của Lê Khôi đều do Lê Điền cầm đầu, năm lần bảy lượt cứu mạng của bố nó trên chiến trường.

Khởi nghĩa thành công xét quân công lão Điền đúng ra phải được phong tước tập ấm nhưng lão từ chối.

Lê Khôi vào trấn giữ Thuận Hoá, Lê Điền cũng đi theo chỉ huy hai ngàn thân binh của Lê Khôi.

Lê Khôi lên làm Nhập nội tư mã tham tri chính sự tri Tây đạo kiêm Trấn phủ sứ Nghệ An lão Điền liền đem thân binh về Nghệ An theo hầu.

Sang năm Lê Khôi nghe Lê Ý đổ canh gà cắt một ngàn thân binh đem về Cẩm Giang làm ruộng, chính lão Điền là người đem quân về giao cho Lê Ý.

Ông già nó bị giáng chức lão Điền cũng dẫn một ngàn thân binh còn lại từ Nghệ An chạy về Ngọc Sơn làm hộ vệ cho thương hội Vĩnh Xương.

Lão Điền vừa nói vừa chỉ trung niên Mường chắp tay trước bụng bên cạnh.

- Thần nhận lệnh gia chủ đem thổ binh của Quách Luân đến vây đánh bản Hịch. Đến nơi thì quân mặt tây của Lê Chiêm đã đánh xong rồi. Thần liền theo quân về đây chờ lệnh.

Lê Ý phất tay bảo năm người ngồi xuống rồi kê ghế ngồi xuống vị thứ hai bên cạnh Lê Điền nghiêng tai nghe.

Lê Chiêm nói.

- Hầu gia, chúng ta chém tại chỗ gần ba trăm người, bắt được độ sáu trăm người tất cả. Vẫn còn độ ba trăm người chạy thoát, trong đó có Cầm Bằng. Quân ta chết hai mươi bảy, hai mươi mốt người bị thương.

Mắt Lê Khôi sáng lên.

- Ồ, sao hắn chạy được.

- Hắn cưỡi ngựa đi đầu lao vào đội hình chúng ta không màng mạng sống, bọn giặc dưới tay thấy hắn như thế kể cả phụ nữ trẻ em cũng liều mình mở đường máu. Cầm Bằng tuy bị thương nặng nhưng vẫn được thân tín mang đi.

Lê Điền than thở.

- Không ngờ dưới trướng Bạc Thường còn mãnh tướng như thế, cũng không thể hoàn toàn trách thằng Chiêm được.

Cái thời đại vũ khí nóng chưa phổ biến này một vị thủ lĩnh luôn ở phía trước, thẳng tiến không lùi lao vào đội hình của đối phương có thể khích lệ binh sĩ hiệu quả hơn bất cứ thứ thuốc kích thích nào.

Rạng sáng nay nếu không phải quân của Lê Ý đông gấp ba lần Bạc Thường, lần xung kích cuối cùng đã có thể phá vỡ tường thuẫn của quân Nam Xương. Sau khi ổn định lại đội hình Lê Ý nhận ra hắn mất tới hơn hai mươi binh sĩ trong pha liều chết của Bạc Thường.

Cầm Bằng cùng với một đám thổ binh hăng máu mở ra một đường máu trong đội hình quân Nam Xương cho mấy trăm người chạy ra. Lê Chiêm sai thổ binh truy kích cũng chỉ bắt lại được vài chục người. Quân của Cầm Bằng còn đông hơn quân chặn giết của Lê Chiêm, Lê Chiêm làm đến thế đã là không tệ rồi.

Lê Điền nói vậy cũng không hoàn toàn là đỡ tội cho Lê Chiêm.

Lê Khôi phủi tay hai phát rồi thỏa mái nói.

- Bạc Thường đã bị diệt, đám còn lại là một lũ chuột nhắt mà thôi, thả thì thả, không đáng để lo. Bây giờ luận công ban thưởng. Cao Tiến, Cao Tung, Cao Tùng.

- Ô ông, Tiến (Tung, Tùng) tại!

Bạn đang đọc Lê DUng sáng tác bởi VictoriaLouise
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VictoriaLouise
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.