Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11: Dĩ Nhiên? Hiển Nhiên? Tất Nhiên?

Tiểu thuyết gốc · 2254 chữ

Từ hôm động đất đến nay Lê Khôi không lúc nào yên, cứ mỗi lần hạ trại nghỉ ngơi lão hết đứng lên lại ngồi xuống, lên đường thì lão thúc đoàn người bây giờ phải đi từ sáng sớm đến tối muộn.

Đã có lúc lão toán giết hết chiến lợi phẩm nai nịt gọn gàng lên đường gấp. Lê Ý chết sống không chịu, thế là mấy ngày nay mặt lão nặng như chì.

- Chú mi vừa băng, Bang Cơ còn nhỏ, Thái Hậu buông rèm nghe chính sự, đây là chỗ yếu. Trong triều đã sớm có kẻ rục rịch. Bây giờ địa long chuyển mình là điềm xấu, nếu những kẻ đó nhân cơ hội tung tin đồn thì hỏng hết.

Nó nghiêng đầu hỏi.

- Kể cả bọn chúng có làm gì cũng không thể cướp ngôi của nhà ta chứ ?

Lê Khôi cười lạnh.

- Bọn chúng chưa dám, nhưng quyền lực không phải buông tay rũ áo mà có được. Thái Hậu dù quyền thế hơn nữa cũng là mẹ ruột của Bệ Hạ, đợi Bệ Hạ lớn lên dù sớm hay muộn cũng sẽ học bà Ỷ Lan lui về hậu cung. Quyền lực lại trở lại về tay họ Lê ta, vậy nên hiện tại Thái hậu đương quyền họ Nguyễn tuy đắc thế nhưng đối diện chúng ta vẫn phải nhún nhường một bậc.

Uống ngụm nước chè, ánh mắt Lê khôi xa xôi nói.

- Nếu bây giờ Thái Hậu Xuống đài, để một đám nhiếp chính đại thần lên thay, sau này Bệ Hạ cập quan quyền lực có trở về tay họ Lê hay không còn chưa chắc.

Nghe lão Khôi phân tích, nó cũng cho rằng chuyện này lớn. Gõ gõ đốt tay lên đao mà không nghĩ ra cách gì đỡ lại đám chó dại ở Đông Kinh. Lão Điền bưng mâm cơm thò đầu vào.

- Gia chủ, thiếu chủ, nên ăn cơm rồi.

Từ khi cùng Lê Điền hội họp, cha con Lê Ý mới được ăn mâm cơm tử tế. Một món canh, một món mặn, một món xào, một món chua.

Lê Khôi chẳng có tâm trạng gì ăn uống nhưng nhìn vẻ mặt lão Điền lại phải ngồi lên chõng cầm đũa.

Lê Ý vẫn đang gõ đao suy nghĩ bỗng nhiên lầm bầm.

- Ăn ... ăn ... ăn ... thực ... ha ha ha ... bố, con có cách rồi.

{Vụt} Lê Khôi đứng phắt dậy túm lấy cổ áo nó nhấc lên.

- Ý, mi có cách gì, nói!

Nó không quen bị ông già xách như xách gà thế này, ra vẻ khó xử.

- Bố, gì cũng từ từ, ngài chỉ có mình con là đứa con độc nhất thôi đấy!

Lê Khôi buông cổ áo nó ra, thoắt cái lại biến về hình dạng Đại tướng quân, ngồi lên chõng gắp một miếng rau dớn xào tỏi lùa một đũa cơm, lạnh nhạt hất hàm.

- Ngồi, ăn đã rồi nói.

Ngồi xuống mé chõng, nó khoan thai bê bát cơm lên gắp cá kho cho vào miệng.

...

Từ sau khi Lê Ý bị bọn tù binh hành thích, những người còn sót lại của Mường Đốc Mai đã khổ lại càng khổ.

Mấy tên toan đâm Lê Ý bị Lê Điền chặt đầu tại chỗ, những người còn sống bị giảm suất ăn, từ hai bát cháo mỗi ngày giảm còn một bát, lại phải di chuyển năm canh giờ dưới cái nắng Hải Tây, đã có người sắp không chịu được.

Tiếng xe lộc cộc lăn trên đường núi, quân Mường Sung của Quách Luân đã về nhà từ sớm.

Quân Chiềng Lâu của Cao Tùng đến hôm kia mới tách ra, ai về nhà nấy. Đoàn quân ven theo bờ Lỗi Giang tầm trưa mai là về đến Cẩm Giang.

Dọc đường, nó lại suy nghĩ miên man về người Thái, một dân tộc trong cái gọi là “Bách Việt” đã từng làm chủ khu vực miền Nam Trường Giang. Giờ đây, gần hai ngàn năm sau khi bị đẩy về phía nam chúng vẫn chia tách thành các Mường đánh giết lẫn nhau.

Đến mức người Lạc, một trong “Bách Việt” đã sớm có được một nhà nước trung ương nửa tập quyền hơn bốn trăm năm nay thì người Thái – kể cả Đại Thành, Vạn Tượng hay Lan Nạp – vẫn chỉ là những liên minh lỏng lẻo, thiếu lực hướng tâm.

Trong một khoảnh khắc, nó dường như đã nghĩ đến một khả năng nào đấy, ánh mắt của nó trở nên hừng hực một thứ quang mang tên là tham vọng, nhưng rồi cười tự diễu.

“Mơ mộng quá, vương bát chi khí chưa đến mức hô một tiếng xóa bỏ khoảng cách văn hóa hai dân tộc. Trước hết, đặt một mục tiêu nhỏ, hợp nhất Mường – Kinh, sau đó gây ảnh hưởng lên những sắc dân sử dụng trống đồng còn tạm được.”

Chuyện hưng vong thiên cổ, thịnh suy đâu chỉ một đêm, dân tộc Lạc Việt tồn tại trên thế giới này ít nhất hai ngàn ba trăm năm, nhiều lần gió đông tàn phá, gió xuân thổi lại mọc.

Có lúc cả mấy trăm năm bị trị rồi lại ngóc đầu lên. Có lúc bị cắt làm quận huyện, rồi lại tái lập quốc.

Một số người nói Ngô Vương Quyền chống được Nam Hán là dĩ nhiên, nào đâu biết có bao nhiêu người trong nước nghểnh cổ đợi giặc Hoằng Thao.

Một số người nói ba lần chống Mông – Nguyên là hiển nhiên, nào đâu biết có bao nhiêu người hoặc nhập Tống, hoặc theo giặc đâm sau lưng quan quân nhà Trần.

Một số người nói khởi nghĩa Lam Sơn thành công là tất nhiên, không có Lê Lợi sẽ có Lý Lợi, Trần Lợi v.v. họ nào đâu biết chỉ tính riêng số ngụy quân ngụy quan theo giặc bị bắt sống đã có hơn hai mươi hai vạn người - gấp bốn năm lần quân Lam Sơn ra Bắc.

Dân tộc này từ xưa đến nay cái gì cũng thiếu, chỉ không bao giờ thiếu loài Việt gian, sính ngoại. Coi một chút cơm thừa thịt nguội, bơ thừa sữa cặn của ngoại bang là vàng ngọc còn công sức tổ tiên, bản sắc cha ông là giày rách.

Bọn chúng chỉ hận không thể xóa bỏ tiếng ta, vùi chôn văn hóa của ta mà hai tay dâng công sức tổ tiên cho ngoại bang.

Trải qua bao cơn suy vi, dân tộc có thể tồn tại đến ngày nay, đó là chuyện may mắn cỡ nào.

Nguy cơ diệt vong đã qua mười mấy năm, thời điểm hiện tại, dân tộc Lạc Việt lại chuẩn bị nghênh đón một vòng hưng vượng mới đến. Trong vòng hưng vượng đó có cung đình tanh máu, có dục huyết phấn chiến khai cương thác thổ.

Chỉ có ở cao trào đó mới có chuyện thiên triều chỉ biết “quan ngại” mỗi khi chư hầu “An Nam” công thành diệt quốc.

Đỉnh cao quyền lực như vậy sau khi đánh Pháp, đuổi Mỹ dân tộc này cũng chưa bao giờ đạt được lần nữa – ít nhất cho đến trước khi nó xuyên qua là như vậy.

“Sự có mặt của mình có thể đem thời kỳ hưng thịnh sắp tới này càng thêm hoàn hảo, càng thêm vững chắc, càng thêm lâu dài hay không?”

Vắt chân chéo ngoe trên xe vừa ăn lạc rang vừa nghĩ ngợi thấy con ngựa của mình lật đật chạy theo Lê Khôi.

Nhìn ông già trời nóng ba mươi mấy độ vẫn mặc bố diện giáp, nó cực kỳ nể phục. Tối hôm qua ngồi uống nước chè nó hỏi ông già.

- Sao bố thích mặc bố diện giáp thế, không nóng à?

Lê Khôi trả lời.

- Nóng, nhưng đã thành thói quen, ra trận luôn mặc giáp có thể phản ứng bất cứ lúc nào, có những lúc phản ứng nhanh hơn một khắc cũng là khác biệt giữa sự sống và cái chết.

Hắn phủi nhẹ ngực giáp.

- Hơn nữa, bố mặc bây giờ không chỉ là hộ giáp, mà còn là kỷ niệm. Năm xưa bố theo Thái Tổ khởi binh, anh em đều mặc giáp da. Lúc loạn chiến với quân Minh, nếu là tạp binh còn đỡ, còn gặp tinh nhuệ quân Minh chúng chỉ cần vung đao một nhát có thể chém rách cả giáp của ta. Chúng ta lại phải khéo léo đâm vào cổ chúng mới chết, rất thiệt thòi.

Lão dường như nhớ đến cái gì thú vị lắm, tủm tỉm cười nói.

- Hồi còn mồ ma bác Thạch mi, hắn chiếm được một bộ bố diện giáp còn nguyên vẹn, tên ngốc đó liền mỗi ngày mặc giáp vo ve trước mặt chúng ta khoe khoang, ăn cơm uống nước đi ỉa cũng không muốn cởi. Chúng ta ngoài miệng đều chế nhạo hắn, nhưng trong bụng kẻ nào không hâm mộ. Đến lúc có cho mình một bộ, ai cũng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, hận không thể mỗi ngày đem ra lau chùi, ha ha ...

Nhớ lại điệu cười hoài niệm mà chua xót của Lê Khôi tối qua, nó lại thở dài.

“Sao đến nỗi này!”

...

Lần này đi tìm diệt Bạc Thường, ngoài dằn mặt một số con chó dại ở Đông Kinh còn là nhân tiện luyện binh, lấy người Thái cho tân binh Nam Xương luyện tập, không quá cứng cũng chẳng quá mềm là thích hợp nhất.

Quân đội dòng dõi cha chú như thế nào, múa võ đẹp đến mấy, quân trận nghiêm chỉnh ra sao mà chưa thấy máu thì cũng chỉ là đám bình hoa. Trông thì gì và này nọ đấy nhưng gặp chân chính kiêu binh thì không chống nổi một đòn.

Khi tới bầu không khí trong quân rất sôi nổi, đám tân binh hầu như là một đường cười đùa, đến Lê Ý chúng cũng dám trêu chọc, hớn hở chạy lên Tâm Châu (nay làQuan Hóa).

Khi về nhổ trại hành quân, toàn bộ đội ngũ lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng lộc cộc của ngựa xe cùng tiếng hành quân rầm rập.

...

Nha kỳ (1) chữ “黎” (Lê) màu vàng trên nền vải tím lịm tung bay theo gió, màu này chỉ có thành viên hoàng tộc dám dùng, kẻ khác dùng không ai dám chắc ngày mai cái đầu còn nằm trên cổ hay không.

Mấy ngày liền hành quân, khô khan, chán nản, khổ cực. Tuy nói đều là con cháu Thanh - Nghệ kiêu dũng thiện chiến, cơ mà hành quân dưới “tình yêu” mãnh liệt của lão tặc thiên lại là chuyện khác.

Đại tướng quân Lê Khôi thân mặc bố diện giáp đi giữa trời nắng, nó gọi ông già lên xe ngựa không được.

Thực ra, Lê Ý cũng biết hành vi của Lê Khôi là mẫu mực ở thời đại này. Thời đại vũ khí nóng chưa phát triển, cầm quân dựa vào là mị lực cá nhân, vì vậy tướng lĩnh phải làm gương cho binh lính.

Lê Khôi hôm qua còn hơi choáng đầu, cảm nắng nhẹ, nó cho lão uống nước muối loãng lại lấy khăn thấm nước mát quấn quanh cổ lão.

Cảm nắng nói do nắng nóng là đúng nhưng chưa đủ, nguyên nhân quan trọng khác là do mất cân bằng điện giải.

Nói đơn giản là nắng nóng thì người ta tiết mồ hôi, trong mồ hôi có cả nước và muối. Uống nước bình thường thì chỉ bổ sung nước mà không bổ sung muối.

Khi đó, cơ thể sẽ lần nữa đào thải bớt nước để cân bằng điện giải trong máu. Vậy nên uống nước thường căn bản là vô dụng. Nghĩa là dù uống bao nhiêu nước cơ thể vẫn bị mất nước, mà mất nước thì cơ thể không có chất làm mát. Đây mới là nguyên nhân chính gây ra say nắng.

Bà giáo dạy sinh của nó từng nói say nắng là do “giảm khối lượng tuần hoàn” (hiểu đơn giản là chất làm mát) mà chỉ đưa vào chỗ mát, chườm đá lạnh vào nách, bẹn, cổ không thì không hiệu quả. Phải bổ sung khối lượng tuần hoàn (chất làm mát) nữa mới nhanh hồi phục.

Lão Khôi thấy ổn liền gọi Lê Điền vào, bảo hắn chạy đi dạy cho mấy tên ngũ trưởng. Lê Điền khóe môi giật giật liếc nhìn Lê Ý lĩnh mệnh lui ra.

Lê Ý nhìn ánh mắt lão Điền, da mặt có chút cứng. Đúng thật là nó quên béng mất ông già nó. Chuyện là nó đã dặn lão Điền phổ cập cho mấy tên ngũ trưởng, binh lính uống nước phải pha muối loãng từ trước. Vậy nên mấy ngày nay hành quân năm canh giờ một ngày nhưng rất ít binh sỹ cảm nắng.

Lê Điền thấy mấy ngày nay cha con Lê Khôi hay ngồi uống nước với nhau, tưởng là Lê Khôi uống nước muối rồi cũng chả hỏi đến. Nói chung là ông già nhà nó bị cảm nắng có chút oan uổng.

Làm lão cứ than vãn “thân già thế này thế nọ” “nếu là năm đó còn trẻ thì” v.v.

Nghe vừa thương vừa buồn cười.

*Chú thích: "Nha kỳ" là loại cờ cán hình chữ T.

Bạn đang đọc Lê DUng sáng tác bởi VictoriaLouise
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VictoriaLouise
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.